Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến số

Tiểu thuyết gốc · 2980 chữ

Tại một nơi nào đó bên dưới Thời Gian hải, cơ thể dường như đã chết của Sở Quân dần có lại chút ý thức, hắn mơ hồ cảm nhận được cơn đau âm ỉ đang giày xéo cơ thể, rất nhanh hắn lại mất đi ý thức.

Ý thức của Sở Quân như ngọn nến sắp tắt, lúc tỉnh lúc mơ, một lần nữa có lại ý thức là lúc hắn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hắn không còn cảm thấy sự nặng nề của thể xác, cơn đau đã bớt đi phần nào.

Sở Quân dần có thể nhìn thấy sự vật xung quanh, nơi đây là một không gian xám tro, vụ khí dày đặc trôi nổi khắp nơi.

Thứ duy nhất Sở Quân thấy quen thuộc ở nơi này là cơ thể hắn, hắn nhìn thấy cơ thể tàn tạ của mình trôi nổi trước mắt.

- Hồn lìa khỏi xác, ta đây là đã chết rồi sao? Đây là Âm giới? Thật lạnh lẽo.

Từ trong vụ khí trôi nổi, một giọng nói khàn đặc truyền ra ngoài:

- Không phải Âm giới, ngươi cũng chưa chết, ngươi còn nhiều thứ chưa làm, ngươi cam tâm chết sao?

Vụ khí tản sang hai bên, lộ ra một cơ thể cũng tàn tạ không kém gì Sở Quân, chỉ là cơ thể Sở Quân bị thương tích đến tàn phá, còn cơ thể trước mắt là bị tuế nguyệt giày xéo.

Cơ thể trước mắt già khọm, gần như chỉ còn thấy da bọc xương, trên đầu còn lưa thưa vài sợi tóc, hốc mắt sâu hoắm, bờ môi khô quắt lại dường như rất lâu rồi chưa mở miệng nói chuyện.

Sở Quân nhìn cơ thể già nua, vốn ban đầu hắn cũng thấy sợ hãi nhưng rất nhanh hắn ổn định lại, nghĩ lại thì bản thân hắn bây giờ cũng không đẹp đẽ gì hơn đối phương.

Sở Quân buồn bã đáp lại lời lão đầu:

- Ta không cam tâm, đúng là còn rất nhiều chuyện ta chưa làm, ta cũng không tham lam, không cầu được làm hết mọi chuyện vương vấn, ta chỉ cầu mình được sống như một con người bình thường.

- Sống như một người bình thường? Ngươi quá nhu nhược, ngươi quên những gì bọn chúng đối xử với ngươi sao? Ngươi quên bằng hữu duy nhất của ngươi như thế nào mà chết sao? Ngươi không căm hận? Không muốn trả thù sao?

Cơ thể lão đầu không mở miệng, nhưng Sở Quân vẫn cảm nhận được từng đợt âm thanh vang vọng, âm thanh già nua như chất chứa mê hoặc, Sở Quân cảm thấy choáng váng, một cơn tức giận từ sâu trong linh hồn hắn bộc phát, trào lên lấp kín đầu óc hắn, nỗi uất hận của hắn bây giờ đang được âm thanh ma mị kia khuếch đại lên vô số lần.

Âm thanh già nua tiếp tục vang lên trong đầu hắn:

- Không chỉ có mình ngươi đau khổ, nỗi đau khổ của ngươi chưa là gì cả, thế giới này còn có vô số đau khổ ngươi chưa được chứng kiến, thế giới này tràn ngập hắc ám, ngươi phải cắn nuốt tất cả, phá hủy hết thảy mà gây dựng lại, ngươi phải xoá tan hắc ám, cho nên...ngươi không thể làm người bình thường, càng không thể chết vô dụng ở đây.

Dứt lời, một hạt giống hình bầu dục từ trên tay lão đầu lao ra đâm thẳng vào bụng dưới Sở Quân, cơn đau khủng khiếp ngay lập tức ập đến khiến hắn gào thét.

Cơn đau như xé nát linh hồn Sở Quân, linh hồn hắn đang tan rã, phân liệt thành từng mảnh nhỏ, kì diệu là mặc cho linh hồn hắn tan rã đến đâu lại ngay lập tức tái tạo tới đó, sau đó lại tiếp tục tan rã.

Vòng lặp cứ thế tiếp diễn, cơn đau đớn truyền thẳng từ linh hồn lớn hơn vô số lần đau đớn từ thể xác, không biết trải qua bao lâu, Sở Quân đã lại mất đi ý thức.

- Đi đi, ngươi sẽ lại đau khổ, nhưng ngươi sẽ lấy đi đau khổ lớn nhất thế gian này.

Một thông đạo mở ra, linh hồn Sở Quân bị cuốn vào thông đạo này, trên tay lão đầu cầm một quyển sách, quyển sách này chỉ có mỗi một trang giấy, giờ phút này trang giấy duy nhất đó bốc cháy, dần dần biến mất ngay cả tro tàn cũng không còn.

Lão đầu nhắm mắt lại, đây đã là nước cờ cuối cùng của hắn, bố cục kết thúc cuộc đời hắn, hắn đã làm quá nhiều, quá nhiều rồi.

Nơi đây rơi vào yên tĩnh, yên tĩnh vĩnh hằng.

Linh hồn Sở Quân trôi nổi trong một thông đạo thời không, ý thức của hắn đang ngủ say, hắn xuất hiện một giấc mơ, là một cơn ác mộng kinh khủng.

Hắn mơ thấy thiên địa tan hoang, thấy chúng sinh lầm than, hắn thấy một kẻ đồ sát chúng sinh thây chất thành núi, máu chảy thành sông, cả bầu trời rộng lớn nhiễm lên huyết sắc, khắp nơi vang lên tiếng gào khóc không cam lòng cùng sợ hãi, càng kinh hãi hơn, hắn thấy kẻ đồ sát này lại giống y hệt hắn, chỉ là ánh mắt kia khiến hắn không nhận ra, hắn chưa bao giờ có con mắt vô tình, lạnh lẽo đến thế.

Bóng người kia dường như cảm nhận được ánh nhìn của Sở Quân, hắn quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên khoé miệng dương lên một nụ cười quỷ dị, âm thanh giống như ác ma vang lên:

- Đừng sợ hãi, lại đây, ngươi là ta, ta cũng là ngươi, chúng ta là một thể, là nỗi khiếp sợ của thiên địa này.

Sở Quân sống lưng lạnh toát, âm thanh run rẩy đáp lại:

- Nói..nói láo, ngươi là ác ma, ta không phải là ngươi, ta..ta sẽ không trở thành ác ma.

Âm thanh ghê rợn vang lên một tràng cười nhạo khiến Sở Quân sởn gai ốc:

- Khặc khặc, ta không phải ác ma, ngươi cũng vậy, ác ma không phải chúng ta, mà là chúng sinh này, là thiên địa này, chúng sinh đối với ta tàn nhẫn, vậy ta sẽ khiến chúng sinh vô niệm, thiên địa này đối với ta bất dung, vậy nó không cần tồn tại, cùng với ta, chúng ta sẽ khiến thiên địa trở nên tươi đẹp hơn bao giờ hết, thiên địa của riêng ta với ngươi.

- Ta..ta..

Ý thức của Sở Quân xảy ra dị biến, hắn không cam tâm, bản thân sẽ trở thành một ác ma như vậy sao? Bên trong hắn không tự chủ dâng lên một cỗ ác niệm với thế giới, hắn có thể cảm nhận rõ ràng nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ hắn sẽ đánh mất bản thân, trở thành một thứ giống như ác ma kia, hắn không muốn như vậy.

Nhưng ngay lập tức chấp niệm không cam tâm bị cỗ ác niệm đang được khuếch đại vô số lần đè ép, nhấn chìm.

Chấp niệm không cam tâm của Sở Quân vẫn cố phản kháng, không chịu buông bỏ, nhưng nó quá nhỏ bé so với phần còn lại, nó không thể chi phối tổng thể ý thức của Sở Quân.

Không biết trải qua bao lâu Sở Quân lại cảm thấy một hồi đau đớn kịch liệt, cảm giác như bị xé toạc làm hai, cũng không hẳn là xé làm hai, giống như bản thân vừa bị xé đi một mảnh lớn, chỉ còn lại ý thức trên mảnh nhỏ chưa đến một phần trăm vậy, mảnh này quá nhỏ bé để trèo chống ý thức của hắn, ý thức hắn dần tắt lịm đi.

Mảnh ý thức này của Sở Quân trôi theo hướng ngược lại của thông đạo Thời Không.

Thông đạo này biên giới giống như Thời Gian Hải là do vô số mảnh nhỏ thời không cấu thành, nếu mảnh ý thức này của Sở Quân va vào nó chắc chắn sẽ bị tan biến.

Cũng may mảnh ý thức này trôi theo một đường thẳng, nó trôi mãi trôi mãi không thấy điểm cuối của thông đạo.

Nó đã trôi rất lâu, trải qua vô số tuế nguyệt, mảnh nhỏ ý thức này giống như cây nến sắp cháy đến điểm cuối, có lẽ nó không chịu được bao lâu nữa sẽ tan biến.

Lúc này dị biến một lần nữa xảy ra, khi mảnh nhỏ vẫn đang tiếp tục trôi nổi thì phía trước thông đạo đã không còn nguyên vẹn, phía trước không có đường đi, thông đạo đến đây đã đứt đoạn, chỗ đứt đoạn có một cơn thời không phong bạo, mảnh nhỏ ý thức bị cuốn vào trung tâm phong bạo này, nơi trung tâm có một mảnh thời không vụn vỡ khá lớn, phong bạo chính là từ mảnh vỡ này mà ra.

Khi mảnh nhỏ ý thức của Sở Quân gần chạm đến mảnh thời không vụn vỡ này thì phong bạo đột nhiên biến mất, từ mảnh thời không này chui ra một bàn tay nắm lấy nó, kéo ra khỏi thông đạo thời không.

Nơi đây là một vùng trời tăm tối, thiên địa hôn ám, trên bầu trời có một lỗ thủng khổng lồ, xung quanh tinh thần vụn vỡ.

Lỗ thủng lớn trên bầu trời là nguyên nhân khiến thông đạo thời không đứt đoạn, gây ra thời không phong bạo.

Trên bầu trời lơ lửng một bóng người, bóng người này là chủ nhân của bàn tay kéo Sở Quân ra khỏi thông đạo. Bóng người nhíu mày nhìn chằm chằm mảnh vỡ ý thức của Sở Quân.

- Là tàn hồn.. không đúng, chỉ là tàn niệm, thật kì lạ.

Bóng người nhắm mắt lại một lúc lâu rồi lại tiếp tục nhíu mày:

- Không tính tới được, là biến số sao? Hẳn đây là lý do lão đầu luôn nói không thể nhìn tới điểm cuối của bố cục.

- ....

- Nếu đã là biến số, ta không hi vọng ngươi làm ma đầu.

Bóng người biến mất khỏi thiên địa, lúc này nếu có ai đi tới nơi đây hẳn sẽ bị doạ đến mềm nhũn chân tay, không chỉ vì nơi đây thiên địa tan vỡ, vì lỗ thủng to lớn trên bầu trời, mà còn vì một cái xác khổng lồ nằm dưới mặt đất.

Cái xác vắt ngang thiên địa, một cái móng tay cũng đủ rộng lớn bằng một đại thiên thế giới, bàn tay kia nếu giáng xuống chắc chắn vạn giới vỡ nát, đây là trận chiến như thế nào chứ? Kẻ chiến thắng lại phải là tồn tại như thế nào?

Bóng người mang theo tàn niệm của Sở Quân đến một thế giới tăm tối, nơi đây là một vực thẳm, xung quanh có vô số ý niệm trôi nổi, nhìn những ý niệm trôi nổi này có vẻ vô hại nhưng thực tế chúng từng là những tồn tại hủy thiên diệt địa, đưa tay có thể lật úp bầu trời.

Lúc này một ý niệm tiến tới chỗ bóng người, ý niệm này đặc biệt hơn những ý niệm trôi nổi xung quanh, bọn chúng có màu trắng trong suốt, thi thoảng có ý niệm hơi có màu trắng đục, nhưng ý niệm này lại hoàn toàn là một màu trắng đục.

Ý niệm đặc biệt này dừng lại trước bóng người, cười nói:

- Nhân tộc Vũ đế, được nhân tộc tôn làm Nhân Tổ, ngươi hoàn toàn xứng đáng với hai chữ Nhân Tổ, một trận chiến này của ngươi thật khiến ta lau mắt mà nhìn.

- Nhân tộc tôn ta hai chữ Nhân Tổ, ta phải làm hết trọng trách của mình vì nhân tộc, ta cho họ không gian phát triển, cho họ thời gian để thở dốc, ta đã tận sức, việc còn lại phải xem đời sau.

- Nhưng suy cho cùng, nơi đây cũng không phải bến đỗ của nhân tộc các ngươi, các ngươi không có căn nguyên tại nơi này, giống như chúng ta, ngày ấy đến các ngươi sẽ không được nơi này bảo hộ, không phải ai cũng như ngươi, không có thiên mệnh, nhân tộc các ngươi không thể tự giữ lấy mình.

- Không, ta khác với ngươi, nhân tộc cũng khác các ngươi, ít nhất bọn ta cũng đánh đến một hơi cuối cùng, còn các ngươi thì chạy trốn.

- Nơi này đã cho bọn ta cơ hội, bọn ta vẫn là nhân tộc đường đường chính chính đi lại trên thế gian, còn các ngươi, nơi này ghét bỏ các ngươi, các ngươi người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ có thể dùng cách này bám lấy ánh sáng.

- Được rồi, ta không đến đây để nói về chuyện xấu hổ các ngươi làm, ta cần các ngươi chăm sóc nó.

Vũ đế đưa ra tàn niệm của Sở Quân, vừa thấy tàn niệm này, ý niệm đặc biệt kia nhấp nháy, tâm thần bất định, hắn ngay lập tức bay lại quấn quýt lấy tàn niệm Sở Quân, xem xét thật kĩ từng ngóc ngách như đang ngắm nhìn một tuyệt thế mĩ nhân. Sau một lúc lâu hắn mới thở hổn hển nói với Vũ đế:

- Thứ này.. thứ này ngươi kiếm ở đâu vậy?

Vũ đế lườm ý niệm đặc biệt nói:

- Ta là vô tình nhặt được mà thôi, ngươi hãy chăm sóc nó, ngươi có thể tham khảo từ nó, tàn niệm lại có thể tái tạo thành tàn hồn, lúc mới nhìn thấy ta cũng rất khó tin, nếu ngươi có thể học được gì từ nó, nói không chừng một ngày nào đó các ngươi được nhìn thấy ánh sáng, giao dịch này các ngươi lời to.

- Tuy nhiên ngươi không nên đánh chủ ý xấu gì lên nó, đây là lời cảnh cáo, ta có thể chọc thủng trời thì cũng có thể đánh sập nơi đây.

Nói xong Vũ đế giơ ra một khối cầu, bên trong khối cầu này có những đạo khí lúc thì đen đến tuyệt đối, lúc lại trắng đến vô hình bay qua lại, ý niệm đặc biệt kia vừa thấy những đạo khí này thì ánh mắt co rút, hét to:

- Ngươi.. không ngờ ngươi lại có thứ này, đây nào chỉ là đồ vật nghịch thiên, như vậy trận chiến kia ngươi thắng cũng không sai, thì ra ngươi dùng thứ này để trấn áp thiên đạo.

- Ngươi muốn ta chăm sóc nó cũng được, ta có thể dốc tài nguyên cho nó, chỉ là thứ này...nếu như trưởng thành ắt sẽ trở thành một ma đầu, ngươi đang muốn bồi dưỡng cho thiên địa này một ma đầu sao?

- Không, ta không muốn nó trở thành một ma đầu, ta đã thấy đại thế mà các ngươi chưa thấy, nếu như nó đã là biến số, vậy thì ta muốn nó cho ra một kết quả khác, dành cho một đại thế to lớn hơn.

- Nếu nó thành công, có thể các ngươi sẽ được thấy ánh sáng, dù sao nó cũng sẽ nợ các ngươi một lần, cho nên ta muốn các ngươi bỏ ra thứ kia, Vực chủ Niệm vực, ta biết năm đó từ trên trời rơi xuống thứ kia, lại rơi đúng vào tay ngươi.

- Hừ, ngươi nghĩ tốt lắm, không có thứ này ta không thể vượt qua một lần tới, ngươi nghĩ ta sẽ bỏ ra sao? Thứ này rất dễ hỏng, dùng trên người nó chẳng được bao lâu sẽ nứt vỡ thôi, quá phí phạm, nó chỉ là biến số, chưa biết sẽ đi về đâu, ngươi đang quá tự tin vào nó.

- Như đã nói, ta đã nhìn thấy đại thế to lớn mà các ngươi chưa từng thấy, cho nên ta tin vào nó, bỏ ra thứ kia, đổi lại ta sẽ kể cho ngươi một câu chuyện, câu chuyện có thể đem lại hi vọng, thế nào?

Vực Chủ Niệm Vực im lặng, hắn đang suy tính mọi khả năng có thể xảy ra, cuối cùng sau một lúc lâu, hắn thở dài một tiếng, khẽ gật đầu.

Vũ Đế cười như không cười, hắn biết rõ tên này cuối cùng sẽ phải thoả hiệp.

- Có kẻ từng đồ diệt Thần Minh, không phải những Ngụy Thần kia, mà là chân chính Thần Minh.

Vực Chủ Niệm Vực dao động kịch liệt, thông tin này quá khủng bố, hắn nhanh chóng bình ổn tâm tình, truy hỏi:

- Kết cục của kẻ đó thế nào?

- Hắn chạy trốn.

- Có thể trốn thoát sao? Bên dưới bầu trời đó, ai có thể trốn thoát khỏi Chúng Thần? Lại nói ngươi làm sao biết được chuyện bên đó, không lẽ ngươi từng đặt chân đến bờ bên kia?

- Hắn sẽ thoát, mặc dù ta không thể tới đó, nhưng ta có thể nhìn trộm, ta cũng để lại dấu vết, tin tưởng hắn sẽ tìm được, lúc đó đến, ta sẽ có cách đưa hắn về đây, có cách che mắt Chúng Thần.

- Ta khuyên các ngươi nên đánh cược vào nó, nếu nó thành công thì lần tới các ngươi cũng không phải chịu qua hắc ám giày vò, ta chỉ bàn điều kiện đến đây thôi, khi nó thành công lột xác thì đưa nó đến nơi này.

Nói xong một toạ độ không gian từ mi tâm Vũ đế bay ra tiến vào người Vực chủ Niệm vực, không đợi Vực chủ Niệm vực trả lời, Vũ đế hư không tiêu thất.

Bạn đang đọc Đại Tự Tại sáng tác bởi mttsowuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mttsowuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.