Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến cố Thời Gian Hải

Tiểu thuyết gốc · 2799 chữ

Trừ Chu Thiên Hào và Từ Sơn, đám người còn lại không nói gì, nhưng vẻ mặt lại vô cùng hướng tới, vô cùng phấn khích, duy chỉ có Sở Quân là có biểu tình trái ngược, cha hắn giờ này hẳn còn đang nấu cơm đợi hắn ở nhà, làm sao hắn có thể bỏ gia đình lại đi tới một nơi không biết được chứ.

Sở Quân ngập ngừng một lúc rồi nhìn Diệp lão nói ra, Diệp lão mà hắn từng coi là người thân bây giờ lại làm cho hắn có cảm giác xa lạ:

- Diệp lão, người.. người nói phương pháp trị bệnh là đưa ta đến Tiên Giới ư? Ta có thể đi cùng cha ta được chứ?

Lời Sở Quân vừa nói cũng là lý do đám người chưa lên tiếng, họ cũng có cùng suy nghĩ với hắn, họ cũng đều có gia đình tại thế giới này.

- Các ngươi cứ yên tâm đến Tiên Giới trước, ta sẽ lo việc gia đình các ngươi sau, với lại Tiên-Phàm cách biệt, đến Tiên Giới các ngươi cần tập trung tu luyện, nên học cách xem nhẹ hồng trần.

- Thế giới này do ta tạo ra, được gọi là Bình Đẳng giới, Bình Đẳng giới được ta giấu đằng sau Thời Gian hải, muốn đến Tiên giới từ đây không có đường tắt, bắt buộc phải vượt qua Thời Gian hải, nơi đó rộng lớn vô biên, thời không nhiễu loạn, không đạt cảnh giới như chúng ta thì không vượt qua nổi.

- Ta và chư Thánh trấn thủ trận pháp, mở ra khí vận chi môn, các ngươi nên cảm thấy may mắn, khí vận chi môn nhân tộc chỉ có bảy danh ngạch, ứng với bảy người các ngươi, bước qua khí vận chi môn các ngươi sẽ chịu tải thiên địa khí vận, trở thành thiên địa sủng nhi, cũng sẽ được thiên địa khí vận truyền tống về Tiên giới.

Sau đó Diệp lão còn dặn dò đám người thêm vài điều rồi phất tay áo, một vòng xoáy hiện ra cuốn đám người Sở Quân vào.

Sở Quân chỉ cảm thấy một hồi hoa mắt chóng mặt, Lâm Vũ là người đỡ hắn đứng dậy, tỉnh táo nhìn lại hắn thấy mình đang đứng trên một bình đài khá rộng, trên bình đài trạm khắc những hoa văn thần thú tiên cầm, tiên ma loạn đấu.

Sở Quân chỉ nhìn được những hình ảnh trạm khắc rõ ràng, còn chằng chịt những hoa văn tối nghĩa khiến tâm trí hắn bắt đầu rối loạn, Lâm Vũ vỗ vai khiến hắn tỉnh lại, hắn quên mất Diệp lão có nhắc nhở bọn hắn đừng nhìn nhiều hoa văn nơi đây.

Xung quanh đám người cũng lục đục ngồi dậy quan sát, tên Chu Thiên Hào kia cũng giống Sở Quân bị hoa văn làm cho choáng váng, hắn được Từ Sơn kéo tỉnh.

Lúc này Sở Quân ngó đầu nhìn ra ngoài bình đài, bên dưới là Thời Gian Hải, Thời Gian Hải lập loè vô số màu sắc đan xen, Diệp lão nói nơi đây được tạo nên từ vô số mảnh vỡ thời không, nếu không cẩn thận ngã xuống thì sẽ bị vô số thời không phân liệt, đến cơ hội luân hồi cũng chẳng có.

Thử nghĩ mà xem, nếu cơ thể thật sự rơi xuống đó, mỗi tế bào bị rơi vào mảnh thời không khác nhau, chẳng khác nào bị phanh thây thành trăm ngàn vạn đoạn.

Sở Quân nghĩ mà rùng mình lùi về sau, Lâm Vũ vẫn đặt tay lên vai hắn, phía sau Chu Thiên Hào cười lớn, châm biếm hắn là kẻ nhát chết, tên Từ Sơn cũng phụ hoạ theo với nụ cười công nghiệp.

Lâm Vũ hừ một tiếng chấm dứt giọng cười của hai người, lúc này đột nhiên ầm một tiếng, tại chính giữa bình đài lôi điện loé lên, đan xen với nhau, không gian như bị xé mở, trong lớp không gian mờ ảo từ từ hiện lên bảy thông đạo lớn, mỗi thông đạo lại tản mạn ra ngoài vô số dị tượng.

Hẳn đây chính là khí vận chi môn Diệp lão nhắc tới.

Cùng lúc này, tại Vô Tận thần sơn, có hàng ngàn vạn tu sĩ đang ngồi thiền, từ trên cao nhìn xuống lít nha lít nhít tu sĩ ngồi trải kín cả vùng núi rộng lớn, cảnh tượng này cũng quá kinh người, đặc biệt nếu để ý kĩ có thể thấy vị trí ngồi thiền của họ tuân theo một quy luật nhất định.

Trên người mỗi tu sĩ chảy ra một thứ năng lượng hư ảo trong suốt, nếu đặt riêng một tu sĩ ra ngoài sẽ rất khó nhìn thấy dòng năng lượng ấy, nhưng dòng năng lượng từ hàng ngàn vạn tu sĩ cuộn thành một vòng xoáy khổng lồ hướng lên thiên không thì phàm nhân dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ.

Trong âm u vang lên một mệnh lệnh truyền vào tai mỗi tu sĩ, vòng xoáy năng lượng thoáng chốc lớn hơn gấp bội, nó xoay với tốc độ không tưởng, nghiền nát không gian, nuốt cả không gian lẫn ánh sáng vào trong tạo thành một hố đen khổng lồ gào thét giữa bầu trời.

Hai bóng người một nam một nữ từ từ ngự không mà lên, khoảnh khắc đối diện với vòng xoáy khổng lồ, nam tử đưa tay ra, một vật hình dáng giống như giọt nước, lấp lánh như bảo ngọc từ trên tay nam tử bay vụt vào trong vòng xoáy.

Ánh sáng xanh nhu hoà toả ra từ đồ vật hình giọt nước đó nhanh chóng hoà vào vòng xoáy, vòng xoáy từ một màu đen do cắn nuốt ánh sáng dần biến thành một màu xanh biếc.

Đến khi nó hoàn toàn hoà tan vật hình dáng giọt nước đó thì đột nhiên co rút lại, cả không gian bỗng chói loà một màu xanh biếc, ánh sáng dịu đi, không gian nứt ra, chỉ thấy phía trước không còn vòng xoáy nữa, thay vào đó từ từ hiện ra hai thông đạo giống hệt Khí Vận Chi Môn mà đám người Sở Quân nhìn thấy.

Cùng lúc này tại Thời Gian hải, trên bình đài nơi đám người Sở Quân đứng đột nhiên xảy ra biến cố.

Bình đài rung lắc dữ dội, trừ Lâm Vũ, Tần Dương và Không Huyền giữ được thăng bằng thì mọi người đều ngã lăn ra đất.

Đến khi chấn động chấm dứt thì cả đám ngơ ngác nhìn phía những thông đạo, phía trước bảy thông đạo đột nhiên biến mất hai cái rồi!

Chu Thiên Hào chật vật chống tay ngồi dậy, chỉ vào năm thông đạo còn sót lại, nói lớn:

- Chuyện..chuyện gì xảy ra? Tại sao lại biến mất hai cái rồi?

Tần Dương lên tiếng:

- Chúng ta có bảy người, nhưng giờ chỉ còn lại năm thông đạo, Tiên nhân nói mỗi thông đạo chỉ có thể một người đi qua, hơn nữa chỉ có đi qua thông đạo này mới có thể đến Tiên giới, danh ngạch này nên chia thế nào đây.

Chu Thiên Hào lập tức chỉ tay về phía Sở Quân:

- Tên này chỉ là một kẻ phế vật yếu đuối, lấy tư cách gì thành tiên với chúng ta, chúng ta trước loại trừ hắn khỏi danh ngạch rồi lại tính tiếp, ai im lặng tức là đồng ý, ai phản đối có thể lên tiếng, chúng ta lấy số đông làm chủ ý.

Lúc này ngoại trừ Lẫm Vũ, tất cả đều im lặng, dĩ nhiên việc này với bọn họ chỉ có lợi không hại, chẳng hơi đâu mà bọn họ phải bảo vệ một kẻ không quen biết, hơn nữa, việc đến Tiên giới với bọn họ bây giờ là quan trọng nhất, nơi đó nhân sinh của họ sẽ đạt tới đỉnh cao.

Sở Quân nghe xong cũng không lên tiếng, hắn lặng lẽ nhìn về phía Cổ Nguyệt, nàng đang quay lưng về phía hắn, hắn đang đợi, đợi người con gái kia quay lưng lại, hi vọng nàng ít nhất sẽ lên tiếng vì hắn dù chỉ một câu, chỉ là hắn hi vọng vô ích rồi.

Cổ Nguyệt từ đầu đến cuối vẫn không thèm nhìn hắn, cho dù liếc lại một chút cũng không, nếu bây giờ Sở Quân có thể nhìn thấy ánh mắt nàng sẽ phát hiện ánh mắt ấy lạnh lùng đến nhường nào.

Lâm Vũ đi hướng Chu Thiên Hào, hung dữ vén ống tay áo lên, nói:

- Ngươi nghĩ ngươi là ai mà bọn ta phải nghe theo ý kiến của ngươi, có tin là bây giờ ta ném ngươi xuống trước?

Đột ngột lúc Sở Quân vẫn đang thất thần nhìn bóng lưng Cổ Nguyệt, Từ Sơn lúc nào đã lặng lẽ tiến về phía này, hắn dùng sức đẩy mạnh Sở Quân về phía biên giới bình đài.

Lâm Vũ phát hiện biến cố ngay lập tức chạy về giúp đỡ Sở Quân, chỉ là hắn không phát hiện từ đằng sau Chu Thiên Hào đang nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt híp lại lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Lâm Vũ chạy tới rất nhanh, trong lúc Sở Quân đang chật vật giằng co thì hắn đã đến hất văng Từ Sơn ra, Từ Sơn ngã nhoài ra đất, hắn cực kì tức giận bước từng bước tiến về phía Từ Sơn.

Chỉ là Lâm Vũ chưa kịp ra tay giáo huấn Từ Sơn thì âm thanh "Đùng" thật lớn vang lên, đồng tử Sở Quân co rút, sau lưng Lâm Vũ một dòng máu từ từ chảy ra, lại một tiếng "Đùng" nữa vang lên, trên người Lâm Vũ xuất hiện lỗ máu thứ hai.

Chu Thiên Hào không biết từ đâu đã lấy ra một khẩu súng lục, có lẽ hắn vẫn luôn mang theo vật này bên người, lúc này hai tay hắn đang cầm lấy súng chỉ về Lâm Vũ, đôi mắt vẫn còn ẩn hiện tơ máu, cười điên cuồng:

- Chết đi.. ha ha.. đi chết đi, ngươi nói ta là ai..ha ha.. ngươi còn không xem mình là ai? Đây là kết quả ngươi phải nhận khi chống đối lại ta.. ha ha, đến Tiên giới rồi ta còn sợ giết người mang tội ư? ha ha ha.

Lâm Vũ ôm ngực, cảm giác đau đớn khiên đầu óc hắn mơ hồ, Từ Sơn đang ngã dưới đất nhanh chóng bật dậy đẩy Lâm Vũ thật mạnh, Lâm Vũ loạng choạng chống trả nhưng tay chân lúc này vô lực, bị Từ Sơn đẩy rơi xuống Thời Gian hải.

- Kh.. không!

Sở Quân vội chạy tới hòng kéo lấy Lâm Vũ nhưng đã muộn, hắn ước gì đôi chân hắn bây giờ có thể chạy nhanh hơn, hắn ước gì bản thân không yếu đuối lúc nào cũng phải để Lâm Vũ bảo vệ.

Tất cả đã muộn, Sở Quân bất lực quỳ gục xuống biên giới bình đài nhìn Lâm Vũ rơi xuống, hắn gào lên thật lớn không cam lòng nhưng không thể thay đổi được sự thật.

Từng tiếng bước chân vang lên phía sau, Chu Thiên Hào cười nham hiểm đi về phía Sở Quân nói với giọng điệu giễu cợt:

- Tình bằng hữu thật sẽ khiến người ta cảm động, như vậy ngươi nên xuống dưới đoàn tụ với hắn, để ta giúp ngươi một tay, không cần cảm tạ đâu, hắc hắc.

Dứt lời Chu Thiên Hào đạp chân đẩy Sở Quân xuống dưới, Sở Quân không hề phản kháng, hắn lúc này vẫn đang thất thần, hình ảnh hắn nhìn thấy trước khi rơi xuống là nụ cười nham hiểm của Chu Thiên Hào, là ánh mắt của Cổ Nguyệt, phải, nàng đã quay đầu lại nhìn hắn, nhưng ánh mắt đó không có một tia thương cảm, không có một tia níu kéo.

Lần đầu tiên hắn chứng kiến ánh mắt lạnh lùng đến thế, khiến trái tim hắn cũng cảm thấy buốt lạnh.

Sở Quân đang rơi xuống cũng không thấy Lâm Vũ, nơi đây là Thời Gian hải, ngoại trừ không gian trên bình đài thì nơi đây là các mảnh Thời Không toái phiến, cho dù đứng trước mặt nhau cũng không thể nhìn thấy nhau.

Đây mới chỉ là thời không hỗn loạn bên trên không trung Thời Gian hải, rơi xuống Thời Gian hải rồi cơ thể sẽ bị vô số mảnh thời không nhỏ li ti phân liệt, cả cơ thể lẫn linh hồn tan nát, đến luân hồi cũng không thể.

Hắn rơi xuống thật lâu, từ trên bình đài nhìn xuống sẽ cảm thấy mặt biển Thời Gian hải ngay bên dưới nhưng nếu thật sự ngã xuống cũng phải mất nửa canh giờ.

Sở Quân đã trôi qua cơn sợ hãi lúc rơi xuống, hắn bây giờ chết lặng, hắn hận bản thân yêú đuối làm liên luỵ Lâm Vũ, hận bản thân vô dụng chưa báo hiếu được gì cho cha, hận Chu Thiên Hào, Từ Sơn độc ác, hận Cổ Nguyệt vô tình, cuối cùng hắn lại hận lên Tiên nhân không hiện ra cứu bọn hắn, hận Diệp lão đưa hắn vào hoàn cảnh này.

Sở Quân mất đi khái niệm về thời gian, ánh mắt hắn vô thần nhìn mặt biển lấp lánh vô số màu sắc trước mắt, hắn không còn cảm thấy nó đáng sợ nữa, giờ hắn lại thấy nó thật đẹp.

Chưa rơi xuống mặt biển nhưng nơi này đã có rất nhiều mảnh thời không toái phiến, cơ thể Sở Quân bị toái phiến phân liệt thành từng mảnh, từng nhát cắt sắc bén đến mức hắn còn chưa kịp cảm thấy cơn đau thì ý thức đã mất dần.

Lúc này bên dưới Thời Gian hải đột nhiên xuất hiện một khoảng trống thời không khá lớn xen giữa vô số mảnh thời không nhỏ li ti.

Khoảng trống đó tạo thành một thông đạo hút cơ thể rách nát do bị thời không tàn phá của Sở Quân vào trong rồi ngay lập tức khép lại.

Chuyện xảy ra rất nhanh, một phần ngàn vạn thời gian của một cái nháy mắt cũng có thể miêu tả hết.

Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc như thế, tại sâu xa trong hắc ám có một tinh hà trải dài vô tận, nếu lại gần sẽ phát hiện vô số điểm sáng kia không phải những tinh thần mà là lít nha lít nhít những con mắt đang nhìn khắp mọi phía, một con mắt trong đó đã nhìn về phía này, ngay lập tức một hắc sắc quang trụ từ bên trên con ngươi đỏ máu phóng ra, hắc sắc quang trụ như vượt qua không gian, nó xuyên qua vô số giới vực hướng thẳng về phía Thời Gian Hải.

Hắc sắc quang trụ chui qua thông đạo trước khi nó kịp đóng lại, bên trong thông đạo vọng ra tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng hét này không phải của Sở Quân, đó là một giọng khàn đặc, già nua.

Chuyện xảy ra ở đây Diệp lão và Chư Thánh không hề biết, Thời Gian Hải thời không tách biệt, nếu không đến tận nơi, nhìn tận mắt thì không thể biết được việc gì đang diễn ra tại đó, nơi này không thể tính đến thiên cơ.

Lúc này Diệp lão và Chư Thánh đang phải đối đầu với rắc rối lớn, trận pháp bị quấy rối, Bình Đẳng giới có cường định xâm nhập, ở nơi tận cùng Vũ Trụ có một bóng hình đứng đấy, ánh mắt nhìn về phía Trái Đất, bóng hình đó thật cô tịch, ánh mắt của hắn mơ hồ, ảm đạm.

- Đạo hữu là người phương nào đến thế giới của ta, giới này vô pháp, sẽ không có thứ đạo hữu cần tìm tại nơi đây, mong đạo hữu đừng quấy rầy nơi đây thanh tịnh.

Dù bị phá vỡ giới diện nhưng Diệp lão vẫn nói chuyện rất có lễ nghĩa, dù sao đối phương không lộ dung mạo nhưng khí tức cô tịch trên người hắn toả ra không phải thứ người thường có thể có được, cho dù là Diệp lão cũng không thể có loại khí tức này, đây là khí tức tang thương do tuế nguyệt lắng đọng lại mà thành.

Kẻ này đã sống vô số tuế nguyệt, nếu không phải với thân phận của Diệp lão thì lão đã gọi hắn một tiếng tiền bối rồi.

Bạn đang đọc Đại Tự Tại sáng tác bởi mttsowuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mttsowuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.