Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

50 năm sau

Tiểu thuyết gốc · 1545 chữ

Lý lão và đám hộ vệ Trần gia bị doạ sợ hãi, không dám đuổi theo Mục Hàn, để mặc hắn ung dung rời đi.

Mục Hàn theo thông đạo đi ra, ngoài này là một rừng cây, không rõ cụ thể là địa phương nào.

. . .

Ở không gian khác.

Tại một thạch động đá nhọn lởm chởm, một thanh niên tuấn tú y phục bẩn thỉu điên cuồng ôm đầu la hét, khuôn mặt vặn vẹo kịch liệt, dường như rất thống khổ.

Dung mạo này là Mục Hàn.

Phải qua nửa canh giờ sau, "Mục Hàn" mới dừng việc rên rỉ lại, dường như cơn thống khổ đã giảm bớt. Hắn hai mắt thẫn thờ, mở miệng lẩm bẩm:

"Chuyện gì vừa xảy ra? Ta vừa đoạt xá cỗ thân thể này, hủy diệt linh hồn cố chủ, không thấy tàn hồn cố chủ để cắn nuốt đâu, cứ vậy mà biến mất như chưa từng tồn tại. Ngược lại sinh cơ cỗ thân thể này dần càng suy giảm với tốc độ chóng mặt."

Ước chừng chủ còn năm sáu canh giờ, cỗ thân thể này sẽ chết đi.

"Mục Hàn" cầm lên một quyển sách cũ kỹ, chẳng lẽ lại phải chui vào trong này lần nữa, chờ đợi trăm năm, ngàn năm có người đến tìm?

Mà người 'hữu duyên' tìm được không chỉ cầm tới công pháp này, còn phải luyện tới đại thành, hắn mới có thể đoạt xá.

Không cam tâm a.

Hắn lục lại ký ức Mục Hàn, phát hiện các mối quan hệ của cố chủ trải qua hơn 50 năm đã biến mất không còn, Mục gia bị hủy diệt, chỉ còn...

"Mục Hàn" hơi có chút ngán ngẩm, vị hôn thê kia của cố chủ bây giờ đã là một lão thái thái, chỉ sợ cầm tới công pháp, chưa kịp tu luyện xong đã tìm lỗ nằm xuống.

Bất quá không sao, đi tới sông ắt có thuyền.

Thế là "Mục Hàn" ra khỏi thạch động, tìm tới Trần gia.

Khi nghe hạ nhân báo bên ngoài có một thanh niên tuấn tú trẻ tuổi tới tìm mình, Trần Xảo Xảo lúc này đã là một lão thái thái, bất quá tóc vẫn còn đen, dung mạo còn chút dấu ấn tư sắc thời thanh xuân kinh ngạc, đi ra đại môn, phát hiện đối phương là người năm nào bị nàng ruồng bỏ.

"Mục... Hàn... ? Không, ngươi là nhi tử của huynh ấy?" Đánh chết Trần Xảo Xảo cũng không tin thanh niên trước mắt chính là Mục Hàn, vì đã hơn 50 năm trôi qua, không thể có người còn có thể bảo trì dung mạo y nguyên thời thanh xuân.

Lúc này "Mục Hàn" tay chân run lẩy bẩy, khoảng cách thạch động kia đến Trần phủ rất xa, đi mất bốn canh giờ, linh hồn cố chủ bị hủy diệt làm cho sinh cơ bị xói mòn, "Mục Hàn" lại nửa đường chạy bộ đến đây phải tiêu hao đại lượng sinh cơ, nếu ko phải nửa đường sau bắt được một con lừa đi lạc cưỡi đến, có thể hắn đã cưỡi hạc bay đi trước khi gặp được Trần Xảo Xảo.

"Mục Hàn" lắc đầu, khàn khàn nói: "Không, ta chính là Mục Hàn, thời gian không còn nhiều, ngươi trước nghe ta nói."

"Ngươi chính là Mục Hàn?" Trần Xảo Xảo kinh hô, đồng thời nàng cũng nhận ra "Mục Hàn" đang vô cùng suy yếu, bộ dáng lung lay sắp đổ, mặc kệ là nhi tử Mục Hàn hay là chính Mục Hàn, vẫn vội vàng hô người đỡ hắn vào.

Rót cho "Mục Hàn" một chén trà, Trần Xảo Xảo ngồi xuống ghế, thần sắc phức tạp nhìn người trước mắt, nói:

"Nể tình lần đầu gặp mặt, chuyện ngươi đùa giỡn ta ta không để tâm, nói đi, gia phụ ngươi để ngươi đến đây tìm ta làm gì?"

Mặt dù thần sắc bên ngoài của nàng thường thường không có gì, nhưng nội tâm cảm thấy có lỗi vì chuyện đã làm với Mục Hàn năm đó, bây giờ thấy nhi tử hắn tìm đến, không hiểu sao thần sắc ẩn ẩn có chút chờ mong.

Có lẽ... đã quá muộn a?

"Mục Hàn" vừa uống vào một ngụm trà, bị lời nói của Trần Xảo Xảo làm cho tức khí, phun ra một miệng nước.

"Xảo muội, ta... đích thực là Mục Hàn, ta chưa thành thân, làm sao có nhi tử a?"

Trong lòng Trần Xảo Xảo nhảy lên một cái, bất quá vẫn lắc đầu không tin:

"Không thể nào, chẳng lẽ qua bao nhiêu năm, ngươi không già đi một chút nào?"

"Mục Hàn" liền nói:

"Năm ấy, chính chúng ta có hôn ước, mỗi ngày xuân tiết, ta cùng muội thường đến hồ Minh Nguyệt đạp thanh, chẳng lẽ muội quên?"

"Chuyện này năm ấy bất cứ ai chỉ hơi để ý một chút liền biết, không tính là bí mật gì. Mục ca ca cũng có thể kể lại với hậu bối mà." Trần Xảo Xảo đáp.

"Mục Hàn" vỗ đầu, thầm trách não mình ngốc một mình trăm năm nên có chút chậm chạp, vừa rồi dường như hắn nói lời thừa thãi a, thậm chí có phần nhảm nhí, không có chút tác dụng gì.

Trầm ngâm xoát lại ký ức, hắn lại nói: "Muội thích ăn hồ lô ngào đường, còn ưa thích luyện kiếm."

Chợt Trần Xảo Xảo vỗ mạnh bàn, trên mặt hiện thần sắc tức giận: "Đủ rồi, nếu ngươi là nhi tử hay hậu bối Mục ca ca, bớt đùa giỡn vô lễ với ta! Bằng không..."

"Mục Hàn" giật mình, chợt hai mắt sáng lên, nói:

"Mỗi lần sợ hãi, muội thường... tiểu ra nội khố, mặc dù trưởng thành vẫn như vậy, cái này ta không thể nói cho hậu bối chứ."

Trần Xảo Xảo hơi lặng một chút, chợt khóc lên ô ô, nhào vào ngực "Mục Hàn":

"Mục ca ca, ta chỉ đùa ngươi một chút, thực ra lúc vừa nhìn thấy ngươi, ta đã biết, ngươi chính là Mục Hàn kia, không phải ai khác. Ánh mắt của ngươi, ta là thể quên, ô ô."

Một lão thái bà khóc nũng nịu muốn nhào tới, "Mục Hàn" cảm thấy một cỗ ác hàn ập đến, vội đưa tay ra chặn lại trước khi bị Trần Xảo Xảo tiếp cận.

"Mục ca ca?" Trần Xảo Xảo gặp "Mục Hàn" ngăn cản, lại thấy thần sắc ghét bỏ của hắn, liền ảm đạm: "Ta hiểu, ta hiểu, hiện tại bộ dáng ta già xấu, đâu còn xứng với ngươi."

"Mục Hàn" không biết giải thích như thế nào: "Ta... ta..."

Trần Xảo Xảo lấy ra một hộp gỗ tinh xảo mở ra, bên trong là một cây trâm vàng lấp lánh.

"Cây trâm vàng này truyền từ thời tổ ngoại mẫu ta, thời điểm người nữ trưởng thành xuất giá được đeo lên cây trâm này, bất quá, ta chưa từng đeo nó."

Nói xong, Trần Xảo Xảo nhu tình nhìn "Mục Hàn", làm hắn nổi da gà một mảnh, thầm mắng lão thái bà này có bệnh, luôn bày ra bộ tư thái thiếu nữ thanh xuân.

Bất quá nhìn kỹ cây trâm vàng một chút, ánh mắt "Mục Hàn" sáng lên.

Cây trâm vàng này không phải phàm vật a, linh khí sung túc như vậy, đủ để bộ cơ thể này sống thêm ít thì được mười năm.

"Ha ha ha, trời không phụ lòng ta!"

"Mục Hàn" cười lớn, ngữ khí có chút điên cuồng, làm cho Trần Xảo Xảo đối diện giật nảy mình. Từ đỉnh đầu hắn, một làn khói đen bay ra, trong làn khói còn có một hư ảnh mặt người mơ hồ, làn khói đen cuốn tới, muốn bao vây cây trâm vàng.

Trần Xảo Xảo bị một màn trước mắt làm cho sợ hãi, vội cầm lấy trâm vàng lùi lại.

"Mục ca, ngươi... ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Nhẫn nhịn đã lâu "Mục Hàn" liền phóng thích:

"Hừ, lão thái bà ngươi có bệnh mà luôn thích tỏ ra bộ dáng tiểu cô nương như vậy? Lão tử không phải là Mục ca ca của ngươi. Mục ca ca ngươi đã bị ta đoạt xá rồi, kiệt kiệt kiệt."

Âm thanh làn khói đen cười lên ghê rợn, sắc mặt Trần Xảo Xảo tái nhợt: "Ngươi đoạt xá hắn, từ lúc nào, bất quá... đoạt xá là gì?"

"Ta mới đoạt xá hắn một tháng nay mà thôi. Đoạt xá là linh hồn cưỡng chế chiếm đoạt thân thể, mà thôi, không cần thiết giải thích với ngươi..."

"Mục Hàn" không có kiên nhẫn nói.

"Giao ra cây trâm vàng, ta để ngươi sống, bằng không, ta đồ diệt toàn bộ Trần gia này a."

Hút linh khí trong trâm vàng có thể sống thêm trên dưới mười năm, ngần ấy thời gian thừa đủ để hắn tìm một cỗ thân thể phù hợp để truyền thụ công pháp và đoạt xá, nên không cần tiếp tục lá mặt lá trái với Trần Xảo Xảo, hắn lập tức ngả bài.

Bạn đang đọc Đại Mộng Luân Hồi sáng tác bởi hoachuyen

Truyện Đại Mộng Luân Hồi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoachuyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.