Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Môn sinh Lưu Hầu

Phiên bản Dịch · 5896 chữ

Didi lúc này đầu óc tột cùng căng thẳng. Ánh mắt của Hạng Vũ quá oai nghiêm, khiến Didi cảm thấy nể sợ, nhưng Didi vẫn hết sức lấy làm lạ về Hạng Đào, dường như Hạng Đào có quan hệ rất tốt với Hạng Vũ.

Nhưng Hạng Vũ là một âm hồn hồi hai ngàn năm trước kia mà?

Hạng Đào nắm tay Hạng Vũ, với tiếng Hội Kê tóm tắt kể lại cảnh ngộ của chàng trong hai ngàn năm qua. Lúc đầu Hạng Đào nói còn tương đối chậm, nhưng rồi càng lúc càng nhiều và nhanh hơn, đến sau cùng Didi chẳng còn nghe được gì nữa.

Còn Hàng Vũ thì nghe đến kinh tâm động phách.

- Thật không ngờ hiền đệ lại gặp nhiều chuyện trong Tần cung thế kia... Thì ra Doanh Chính chưa chết, nếu không nhờ đệ giết chết hắn, hắn mà tái xuất hiện chắc chắn thiên hạ đại loạn, thật không thể tưởng tượng nổi.

Hạng Đào giọng cảm thán:

- Lúc bấy giờ nếu không nhờ Phiệt chủ Lôi tông truyền tiên lực Ngũ Lôi cho đệ, có lẽ đệ đã táng mạng trong địa cung. Nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc ấy chẳng hiểu sao đệ lại to gan đến vậy, dám xông vào địa cung, giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ.

Hạng Vũ cười:

- Sợ gì chứ? Từ lúc bé đệ đã cả gan tày trời rồi. Chả lẽ đệ đã quên, lúc mười tuổi đệ thường hay kéo theo ngu ca nhìn trộm tiểu thiếp của thúc phụ tắm hay sao? Kể từ lúc ấy ngu ca đã biết đệ là người không an phận rồi!

Hạng Đào nghe Hạng Vũ nhắc đến chuyện xằng bậy khi xưa, liền đỏ mặt tía tai, hổ thẹn cúi thấp đầu, vội lái sang chuyện khác:

- Đúng rồi! Đại ca sao lại ở đây? Còn minh quân kia là chuyện gì?

Hạng Vũ trầm ngâm một hồi, khẽ nói:

- Chuyện này rất dông dài... Năm xưa sau khi đệ đến Tần cung, ngu ca đã phụng mệnh tiểu tử kia, theo Tống Nghĩa xuất chinh. Đệ cũng biết tính khí của ngu ca, lão tiểu tử Tống Nghĩa có tài đức gì? Về sau ngu ca đã giết lão ta, dẫn quân đi đánh Hàm Dương, trên đường thế như chẻ tre. Nhưng chẳng rõ từ đâu xuất hiện một gã tên là Lưu Bang, sau cùng ngu ca đã bại dưới tay hắn.

Về chuyện của Hạng Vũ, Hạng Đào cũng đã biết đại khái qua một số sách.

Chàng bèn kể lại chuyện lúc trong đại doanh quân Tần, đoạn nói:

- Đại ca, Lưu Bang là người bất từ thủ đoạn, đại ca phải giết y từ sớm mới đúng!

- Ngu ca nào biết... Hắc, lúc bấy giờ Ngu Cơ với Phạm tiên sinh đều khuyên ngu ca giết Lưu Bang, nhưng ngu ca do dự, nhận thấy giết Lưu Bang không có lý do chính đáng sẽ làm loạn nhân tâm. Hơn nữa, Lưu Bang cũng thật khéo ăn nói, ngu ca đã bị y dối gạt thê thảm, lúc ra đi còn để lại vợ và cha làm con tin. Giờ nghĩ lại, ngu ca nhận thấy mình thật thua không oan uổng, y quá vô sỉ, quá hiểm độc, ngu ca chẳng thể sánh bằng.

Hạng Vũ nói xong, buông tiếng thở dài cảm khái.

- Đại ca, vậy về sau thế nào?

- Về sau ư? Quân Tây Sở của ngu ca đại bại, thủ hạ của Lưu Bang là Hàn Tín đã dồn ngu ca đến Ô Giang, ngu ca vốn định qua sông rồi sau đó chấn chỉnh quân ngũ, nhưng nhớ đến những lời đã nói với đệ khi xưa. Ngu ca nghĩ, nếu qua Ô Giang, không biết đến bao giờ mới có thể quay về. Hơn nữa ngu ca cũng không còn mặt mũi nào gặp lại các phụ lão Giang Đông... Sau khi tự sát, hồn phách của ngu ca đã ở lại bên bờ Ô Giang, chỉ mong có thể một lần gặp lại Đào đệ. Nhưng nào ngờ... Trương Lương đã phái người đến...

- Trương Lương ư?

- Chính là hậu duệ của Hàn Quốc, người từng ám sát Doanh Chính... Tiểu tử ấy chẳng rõ đã học đạo pháp từ đâu, và bên cạnh còn có cao nhân hỗ trợ. Họ vốn định hủy diệt hồn phách của ngu ca, may nhờ minh quân ra mặt ngăn cản, và còn bố trí U Minh Thập Sát trận bảo vệ ngu ca. Ngu ca có hỏi minh quân từng gặp Đào đệ không? Nhưng minh quân bảo là chưa từng thấy một người như vậy có mặt trong Minh Phủ. Thế nên ngu ca đã van xin ông ấy để cho Ngu ca ở lại bên bờ Ô Giang chờ Đào đệ trở về. Minh Quân cũng rất thông cảm, chẳng những buông tha ngu ca mà còn trả lại tám trăm thiết kỵ.

- Ồ...

- Lời hứa khi xưa của ngu ca giờ đây đã hoàn thành, mặc dù đã qua hai ngàn năm... Sắp đến giờ rồi, ngu ca chuẩn bị đi đây!

Hạng Đào vội nắm tay Hạng Vũ:

- Đại ca đừng đi!

- Chả lẽ ngu ca còn có thể ở lại đây làm một cô hồn vô chủ suốt đời hay sao? Vả lại, khi xưa ngu ca đã hứa với minh quân, sao thể phản bội lời hứa?

Hạng Đào biết rõ tính tình của Hạng Vũ, là một đại trượng phu “nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy”.

Chàng nắm chặt tay Hạng Vũ, bối rối gãi tai vò má, bỗng nói:

- Đại ca chả lẽ chịu thua thế này sao? Khi xưa thua Lưu Bang đâu phải lỗi ở đại ca, nếu huynh đệ chúng ta liên kết, Lưu Bang sao thể là đối thủ của đại ca? Đại ca đã quên cái chết của Ngu Cơ rồi sao?

Hạng Vũ râu hổ nhẹ rung động, người cũng run rẩy liên hồi.

Hồi lâu, ông thở dài nói:

- Lưu Bang đã chết, Trương Lương cũng không còn, Hàn Tín... Những người khi xưa đều đã không còn, nói những điều ấy có ích gì? Đào đệ, ngu ca đã ở đây chờ đệ hai ngàn năm, lòng tranh hùng xưng bá đã phai nhạt lâu rồi.

Hạng Đào vẫn nắm chặt tay Hạng Vũ, lớn tiếng nói:

- Nhưng tiểu đệ không... Khi xưa nếu không phải vì tiểu đệ, đại ca đâu có tự sát ở Ô Giang? Đại ca đã hoàn thành tâm nguyện, chả lẽ muốn cho tiểu đệ phải hổ thẹn cả đời hay sao? Chúng ta đi về, tiểu đệ sẽ tìm cách quay về quá khứ hai ngàn năm trước, cùng Lưu Bang tái quyết chiến một phen.

Hạng Vũ mắt rực sáng, chằm chặp nhìn Hạng Đào, người càng run tợn hơn. Sau một hồi lâu, với giọng khô khốc nói:

- Quay về ư? Quay về quá khứ hai ngàn năm trước ư?

Hạng Đào cũng vô cùng xúc động:

- Vâng! Đại ca cả đời anh hùng, thua một tên vô lại, đại ca có thể cam tâm sao? Tiểu đệ không cam tâm, tuyệt đối không cam tâm... Trong thiên hạ, ai có thể xứng đáng hơn Đại ca làm hoàng đế kia chứ?

- Nhưng... nhưng đã quá lâu rồi, chúng ta làm sao quay về được?

- Đại ca, tiểu đệ sống lâu thế này đã là trái với đạo trời rồi còn gì? Trên cõi đời hẳn có những quy tắc kỳ diệu, chỉ cần chúng ta tìm được phương cách, nhất định chúng ta có thể quay về quá khứ. Đại ca, khi xưa tiểu đệ đã làm hại đại ca, bây giờ tiểu đệ muốn chuộc tội mà đại ca không cho sao?

Hạng Vũ mắt trợn trừng nhìn Hạng Đào, lặng thinh hồi lâu.

Ngay khi ấy, minh quân lại xuất hiện. Ông ta vẻ mặt nghiêm nghị, đi đến trừng mắt nhìn Hạng Vũ nói:

- Sở Bá Vương, đến giờ rồi, hãy đi theo lão phu!

Hạng Đào lách người đứng cản trước mặt Hạng Vũ, tức giận nói:

- Gia huynh không đi đâu hết!

- Tiểu tử ngươi thật đáng chết, ngươi ra khỏi sinh tử luân hồi thì thôi, sao lại còn xúi giục huynh trưởng nghịch lại thiên cơ? Ngay khi vừa gặp ngươi là lão phu đã cảm thấy bất an, quả nhiên ngươi không phải là người an phận. Sở Hán tương tranh đã qua hai ngàn năm rồi, ngươi bây giờ đã trở thành đường đường một nam tước, ngay cả quốc tịch cũng là người Pháp, tại sao không chịu an phận mà hưởng thụ lạc thú trên trần đời?

Minh quân quay sang Hạng Vũ, nói tiếp:

- Sở Bá Vương, khi xưa lão phu đã ngăn cản Lưu Hầu truy sát tôn giá, và còn theo lời thỉnh cầu của tôn giá, cho phép tôn giá ở lại thế gian bao năm qua. Lão phu biết tôn giá là một trang hảo hán “nhất ngôn cửu đỉnh”, chả lẽ lại muốn có hành vi của một tiểu nhân phản bội lời hứa hay sao?

Hạng Vũ tái mặt.

- Đại ca…

Hạng Đào thấy huynh trưởng đã có vẻ xiêu lòng, giờ lại sắp đổi ý, hết sức lo lắng nói:

- Tính đại ca yếu mềm thiếu quyết đoán nên khi xưa mới bị Lưu Bang hãm hại, chả lẽ chỉ vì cái thứ tín nghĩa vu vơ kia mà làm mất tình cảm giữa huynh đệ chúng ta hay sao?

- Câm miệng!

Hạng Vũ giận dữ quát to, như thể chuông ngân, khiến đất trời rung chuyển.

Chòm râu hổ rung động, nhẹ nhắm mắt lại, hồi lâu mới buông tiếng thở dài, hướng về minh quân thi lễ và nói:

- Hạng Vũ xin đa tạ sự đùm bọc của minh quân trong bao năm qua!

Hạng Đào nghe vậy mừng rỡ, còn minh quân thì tái mặt.

- Hạng Tịch, hãy suy nghĩ kỹ. Nếu không về minh giới, tôn giá chỉ là một hồn quỷ vô chủ trên nhân gian, suốt kiếp không được siêu sinh. Hãy nghĩ xem, tôn giá ngay cả thân thể cũng không có, cho dù hai ngàn năm tu luyện có được pháp lực cao thâm, nhưng nếu trên trần thế mà không được lão phu bảo vệ, sao thể sinh tồn?

Hạng Đào xen lời:

- Đó không cần minh quân nhọc tâm, Hạng Đào tự có cách!

- Chết tiệt, cũng tại ngươi cả... Bổn minh quân lấy mạng ngươi, để xem ngươi còn có thể xúi bậy xúi bạ nữa hay không?

Minh Quân bừng lửa giận, phất nhẹ tay áo, một luồng khói đen từ trong tay hiện ra, tức khắc biến thành một thanh kiếm đen nghịt dài ba thước, rồi liền toát ra minh khí ghê rợn.

Ngàn vạn tiếng khóc của hồn phách vang vọng trên không, khí kình ghê rợn tạo ra vô số làn sóng kỳ dị trên mặt đất. Minh quân hét to, thanh kiếm đen bắn ra hằng vạn lưỡi kiếm, nhanh chóng hình thành một hồn phách khổng lồ, nhe nanh múa vuốt lao vào Hạng Đào.

Hạng Đào chẳng chút khiếp sợ, lôi lực Thái Cực dồn vào trong Bạt Sơn xích quét ra.

“Ầm”! Khí kình chạm nhau, tiếng vang như sấm rền.

Minh quân hổ khẩu nứt toác, loạng choạng lùi sau nhiều bước.

Hạng Đào lảo đảo, ngã ngồi trên đất, một ngụm máu tươi phún ra.

- Thần lôi Thái Cực... Ngươi là truyền nhân của Lôi tông!

Minh Quân biến sắc mặt, lại vung kiếm đâm ra.

Didi đang đứng ngây ngẩn, bỗng lách người cản trước mặt Hạng Đào, Kim Cang kiếm thốt nhiên trở nên linh lợi như mãnh xà, với sức mạnh khủng khiếp bổ vào minh quân, đồng thời quát:

- Dám đả thương thiếu gia của Didi, Didi chém chết lão quỷ ngươi!

Song kiếm chạm nhau, không hề gây ra tiếng động.

Ám kình kỳ dị vần vũ trên không, Didi thét lên một tiếng, thân người văng ngược ra sau, rơi xuống bên cạnh Hạng Đào. Didi tuy đã đạt đến giai đoạn Dẫn Kiếm, nhưng ngay cả trình độ tu luyện như Hạng Đào mà còn không phải đối thủ của minh quân, huống hồ là Didi.

Tuy nhiên, Kim Cang kiếm là báu vật Phật môn, thân kiếm được tạo thành bởi linh cốt của cao tăng sau khi viên tịch, hàm chứa sự tu luyện cả đời của cao tăng, sức mạnh bao la của Phật môn chính là khắc tinh của minh giới. Didi tuy trình độ tu luyện còn kém, nhưng với tiên lực Kiếm tông thi triển, Phật khí thượng ngũ phẩm này vẫn có uy lực khôn lường.

Minh quân phún ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt trở nên cực kỳ hung tợn.

- Kiếm tông... Ngươi là truyền nhân của Kiếm tông! Thật không ngờ hai tông Lôi Kiếm còn có truyền nhân trên đời, đây thật là một đêm kỳ diệu. Tuy nhiên, ngươi dám ngăn cản lão phu, vẫn phải chết. Hai tông Lôi Kiếm kể từ nay sẽ biến mất trên cõi đời. Hắc hắc, hai tiểu quỷ này hãy nộp mạng cho bổn minh quân.

Minh quân dứt lời, tay cầm hắc kiếm tung mình lên không. Hắc kiếm kèm theo minh khí ghê rợn ập thẳng vào Hạng Đào và Didi.

Mắt thấy hai người sắp táng mạng dưới kiếm, bỗng trên không vang lên tiếng quát như sấm rền.

- Lão minh quân, dám đả thương huynh đệ của ta, xem kích đây!

Phương thiên kích toát ra minh khí u ám, kèm theo tiếng sấm vang rền, như bài sơn đảo hải quét ngang vào minh quân. Kiếm với kích chạm nhau, vang lên tiếng “xèo xèo” liên hồi, hai luồng minh khí cực mạnh quyện vào nhau, lát sau đột nhiên bùng nổ, tạo nên gió xoáy ghê rợn.

Hắc kiếm vuột tay minh quân bay đi, cắm xuống đất bên cạnh Hạng Đào.

Minh quân miệng liên tiếp phún ra máu tươi, vung tay phát ra một luồng âm lôi, “đùng” một tiếng, lão ta đã biến mất.

- Hạng Vũ, tên khốn vong ơn phụ nghĩa, lại với oán báo ơn... Bổn minh quân mà không khiến ngươi hồn phi phách táng, thề không làm người.

Tiếng nói oán hờn của minh quân vang vọng trên không.

Hạng Vũ ngồi trên linh mã, mặt như nước đọng, thân như núi cao, cầm kích đưa ngang, phong thái quyết chiến thiên hạ của Sở Bá Vương khi xưa lan tỏa rợp trời, lạnh lùng nói:

- Minh quân, Hạng Vũ sẽ chờ lão báo thù! Nếu có bản lĩnh cứ tìm Hạng Vũ, còn như dám động đến một sợi tóc của huynh đệ ta, Hạng Vũ sẽ khiến lão tan xương nát thịt.

- Đại ca!

Nhìn thấy khí thế quen thuộc ấy, Hạng Đào vui mừng khôn xiết.

Hạng Vũ cười não nề:

- Anh danh một đời của ngu ca kể như đã bị đệ hủy hoại, nhưng đã làm rồi, ngu ca không bao giờ hối hận.

Đêm ấy, Hạng Đào bồng Didi tìm được một sơn động gần đó. Didi bị trúng minh khí của minh quân, vẫn đang hôn mê. Hạng Đào hoàn toàn không hiểu gì về minh khí, may là có Hạng Vũ, đã hút minh khí trong người Didi ra.

- Tiểu Đào, chúng ta có thể quay về quá khứ thật sao?

- Đại ca, chỉ cần chúng ta cố gắng, chắc chắn có thể!

Hạng Vũ ngồi xếp bằng trên không, phương thiên kích đã cất vào trong người, nhắm mắt lẳng lặng suy tư.

Hạng Đào tay cầm hắc kiếm của minh quân, săm soi nghiên cứu.

- Đại ca, đây là kiếm gì vậy?

- À! Nghe lão minh quân khoe đó là do Minh vương tặng, được làm bằng thần mộc Vân Dương, uy lực khôn cùng. Nhưng ngu ca đã thử, chẳng có gì ghê gớm, ngu ca chỉ một kích đã bại rồi. Ngọn kích này của ngu ca đã được luyện thành bởi tinh thể của nhu thủy hai ngàn năm của Ô Giang... Khi xưa minh quân truyền đạo pháp cho ngu ca có lẽ không ngờ đến cái bại hôm nay, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy rất có lỗi với ông ấy, thật xấu hổ.

Hạng Vũ nói xong, lại buông tiếng thở dài.

Hạng Đào vội an ủi, xong lại tiếp tục nghiên cứu hắc kiếm.

Chàng từ từ truyền tiên lực Ngũ Lôi vào thân kiếm, cảm thấy hắc kiếm này rất phù hợp với tiên lực Ngũ Lôi. Trên thân kiếm có minh khí bảo vệ, sau khi dùng tiên lực Ngũ Lôi hóa giải lớp minh khí màu đen, Hạng Đào đã phát hiện thanh kiếm này có điều khác lạ.

Trên chuôi kiếm có 28 lỗ rất kỳ lạ, như là trước kia từng có gắn gì đó.

Thân kiếm dài ba thước, một mặt khắc hình trăng sao, mặt kia là sông núi, nét điêu khắc hết sức sống động. Một linh khí kỳ dị từ trong toát ra, hết sức trung chính bình hòa, giống như cảm giác khi nhìn thấy Phật Liên cửu phẩm vậy.

Hạng Đào hít sâu một hơi. Vân Dương kiếm này là một tiên khí thượng lục phẩm hiếm có, lợi hại hơn Kim Cang kiếm của Didi một bậc, tương đương với Kim Cang Xá Lợi châu của Hạng Đào. Thần kiếm không có lưỡi sắc, nhưng chứa linh khí cực mạnh, nếu dùng tiên lực Ngũ Lôi thúc đẩy, một phần sức là uy lực mạnh hơn một phần. Có điều là minh quân không biết sự huyền diệu bên trong, đã dùng minh khí che phủ thân kiếm nên uy lực không sao thi triển được.

Hạng Đào từ khi tiến vào Kim Đơn trung kỳ, trên thực tế đã sắp đến giai đoạn Hợp kiếm của Kiếm tông.

Nhưng trước đó, chàng đã do dự chưa bắt đầu tu luyện đạo pháp giai đoạn Luyện kiếm, trong người có thần lực hùng mạnh mà không thể thi triển, đó dĩ nhiên là do chàng muốn tạo căn bản trước. Hơn nữa, chàng chưa có được một thanh kiếm thích hợp, kiếm thường không sao chịu đựng nổi kiếm khí Huyền Kim trong người chàng, khi kiếm khí phát ra là kiếm nát vụn ngay.

Đã có Vân Dương kiếm này, Hạng Đào nhận thấy mình đã có thể tiến hành tu luyện giai đoạn Luyện kiếm.

Hạng Đào cất lấy Vân Dương kiếm, ngoảnh lại nói:

- Đại ca có từng nghe nói chuyện về Lôi tông và Kiếm tông không? Kể từ khi đệ hồi tỉnh, chưa từng nghe nói về họ. Khi nãy minh quân đã nói đệ với Didi là truyền nhân cuối cùng của Lôi tông và Kiếm tông trên cõi đời này, và trước đây đệ có loáng thoáng nghe nói hai tông Lôi Kiếm dường như đã xảy ra chuyện gì đó nên mới biến mất trên cõi đời, đại ca có biết chuyện ấy không?

Hạng Vũ cố gắng suy nghĩ một hồi, gật đầu nói:

- Dường như có chút ấn tượng!

- À!

- Thật ra ngu ca cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ lúc bấy giờ... À! Chính là hai năm sau khi hiền đệ vào Tần cung, hai tông Lôi Kiếm liên kết nhau quyết chiến với một bọn người chẳng rõ từ đâu đến, cuộc chiến hết sức ác liệt, đôi bên đều thương vong thảm trọng, sau đó hai tông Lôi Kiếm đã biệt tăm. Ngu ca từng phái người đến Lôi Công sơn trang ở Bình Địa Nguyên điều tra, nhưng nơi đó đã trở thành hoang phế.

- Có chuyện như vậy ư?

Hạng Vũ gật đầu:

- Thời gian đã quá lâu, ngu ca thật sự không còn nhớ rõ. Nhưng bất luận là bọn người không rõ lai lịch hoặc người của hai tông Lôi Kiếm đều chẳng phải người bình thường. Lúc bấy giờ ngu ca cũng chỉ là một người bình thường, đầu óc chỉ biết chiến đấu, không có tâm trí mà nghĩ đến chuyện ấy. Hô hô, cho dù ngu ca có tham dự cũng chẳng ích gì, nghe nói trận chiến ấy như là bài sơn đảo hải, mười mấy ngọn núi ở Lĩnh Nam đã trở thành bình địa, số người tử thương còn nhiều hơn một trận đại chiến của ngu ca. Hơn nữa, chỉ ba ngày cuộc chiến đã kết thúc.

Hạng Đào nhẹ gật đầu:

- Thảo nào!

Thảo nào trong sách sử không hề có ghi lại sự kiện này. Có lẽ lúc bấy giờ mọi người đều tập trung vào trận đại chiến Trục Lộc ở Trung Nguyên, cho dù Lĩnh Nam có xảy ra sự cố lớn lao đến mấy, người thường cũng chỉ tưởng đó là thiên tai. Vả lại, Lĩnh Nam lúc bấy giờ còn là một vùng hoang dã, ai mà chú ý?

- Vậy đại ca có biết nguyên nhân xảy ra trận chiến ấy không? Đâu lẽ nào người của hai tông Lôi Kiếm lại vô duyên vô cớ đánh nhau với người khác.

Hạng Vũ gượng cười:

- Ngu ca sao biết được? Một người phàm như ngu ca đâu thể can dự vào chuyện của những người ấy. Nhưng cũng may là có trận chiến ấy, chẳng những cao thủ Lôi tông chết sạch mà cả 24 Thiên Quan của Hắc Băng đài cũng bị liên lụy. Bằng không, ngu ca giết chết tên tiểu tử Doanh Chính, người của Lôi tông hẳn không buông tha cho ngu ca. Ngu ca hỏa thiêu cung A Phòng, 24 Thiên Quan cũng không khoanh tay ngồi nhìn. Giờ nghĩ lại, ngu ca cũng thật may mắn.

Hạng Đào lặng thinh, chàng đang suy nghĩ về nguyên nhân đã gây ra cuộc xung đột lúc bấy giờ.

Bọn người không rõ lai lịch kia thật ra từ đâu đến? Vì sao họ lại xảy ra xung đột với Lôi tông và Kiếm tông, rồi kết cuộc ra sao?

Thời gian qua nhanh, lúc này trời đã sáng.

Ánh nắng soi vào sơn động, Hạng Vũ liền biến sắc mặt, thân người trên không vội lùi nhanh ra sau, nấp vào trong bóng râm của nham thạch.

Hạng Đào ngạc nhiên hỏi:

- Đại ca sao vậy?

Hạng Vũ cười não nề:

- Mặt trời... Ngu ca tuy đã luyện thành quỷ thể vô thượng, nhưng vẫn không chịu nổi ánh nắng mặt trời, vì trong ánh nắng có khí kim tinh thiên hỏa, nếu bị soi trúng hẳn bị hồn phi phách táng. Tiểu Đào, hiền đệ đã học được bản lĩnh cao thâm, có pháp thuật gì có thể giúp ngu ca tránh khỏi ánh nắng không?

Hạng Đào ngẩn người, chàng đã quên mất điều ấy.

- Đại ca hiện là quỷ thể thuần âm mà không chịu nổi khí kim tinh thiên hỏa sao?

- Nếu chịu nổi thì ngu ca đâu phải chịu ơn minh quân? Ông ấy đã với khí nguyên dương của Minh giới luyện thành Trấn Thần bi cho tám trăm minh kỵ ở trong đó, cho dù ánh nắng soi trên Trấn Thần bi cũng biến thành khí thuần âm để cho tám trăm minh kỵ tu luyện, dĩ nhiên vô sự.

Hạng Đào giờ mới hiểu, lời nói của minh quân không hề dối trá.

Trấn Thần bi? Ông ta sao có thể làm ra được?

Hạng Đào nhắm mắt suy tư, chợt nhớ đến linh pháp do Shi Hui dạy cho. Linh khí đòi hỏi người tu luyện phải dùng nguyên khí bản thân để hóa giải tinh hoa của trời đất. Ban ngày, người tu luyện chuyển khí chân dương thiên hỏa thành khí thuần âm cho linh của mình. Đến đêm, linh của người tu luyện sẽ hấp thu khí thuần âm của mặt trăng, chuyển thành khí thuần dương cho mình. Đôi bên liên tục bổ sung cho nhau, dần đạt đến cảnh giới âm dương hợp nhất.

Nhưng có điều đại ca phải trở thành phụ thân linh, được chăng?

- Tiểu Đào, hãy mau nghĩ cách, giờ mới sáng sớm, kim tinh thiên hỏa chưa mạnh, nếu đến trưa, e ngu ca không chịu nổi.

Hạng Đào cắn răng:

- Đại ca, tiểu đệ có một cách! Tiểu đệ có học một linh pháp, không chừng có thể chống nổi kim tinh thiên hỏa. Nhưng mà... đại ca phải trở thành phụ thân linh của tiểu đệ mới được.

Đoạn liền giải thích về phép phụ thân linh, rồi nói:

- Sau khi âm dương hòa hợp, đại ca với tiểu đệ trở thành một thể, nếu tiểu đệ chết thì đại ca cũng hồn phi phách táng; còn như không có đại ca, tiểu đệ cũng chẳng thể sống một mình. Chỉ có điều là... đại ca phải chịu thiệt thòi một chút.

- Được, huynh đệ với nhau đâu cần phải nói lôi thôi như vậy? Phụ thân linh thì phụ thân linh, ai bảo ta đã nghe theo lời dụ dỗ của tiểu tử ngươi? Từ bé đến lớn cũng là như vậy, không sao chịu nổi sự xúi giục của tiểu tử ngươi, thật không ngờ hơn hai ngàn năm sau cũng vậy. Thôi, ngu ca đã đả thương minh quân, tính mạng của hai ta kể như đã buộc vào nhau, làm phụ thân linh của tiểu Đào ngươi vẫn hơn là bị kim tinh thiên hỏa hành hạ chết đi sống lại.

- Vậy thì đại ca hãy nghe pháp quyết của tiểu đệ.

Hạng Đào nói xong, bèn trình bày về nội dung của linh pháp. Hạng Vũ liền hóa thành một cuộn khói đen, bay vào trong tay Hạng Đào, biến thành một quả cầu tròn. Quỷ thể thuần âm của Hạng Vũ hòa hợp với phách linh của minh mã. Hai linh phách hợp nhất trải qua hơn hai ngàn năm tu luyện, sức mạnh hùng hậu khôn lường, cộng thêm Hạng Vũ đã hấp thu tinh túy của nhu thủy trong Ô Giang nên âm khí trong người cực kỳ tinh thuần.

Hạng Đào nâng cao tiên lực Ngũ Lôi đến tột đỉnh, và còn hòa hợp với sức mạnh của kim tinh Thái Ất mới có thể miễn cưỡng chống đỡ linh lực của Hạng Vũ.

Linh lực ấy quả thật đã mạnh đến tột cùng.

- Đại ca, tiểu đệ bắt đầu phụ thể đây! Đại ca tuyệt đối không được dao động tinh thần... Bằng không, linh lực của đại ca quá mạnh, nếu có chút dao động là tiểu đệ không kiểm soát nổi, không khéo phụ thể bất thành mà huynh đệ chúng ta còn bị hồn phi phách táng. Đại ca hiểu ý tiểu đệ rồi chứ?

- Hiền đệ bắt đầu đi!

Hạng Đào thi triển thần lôi Thái Cực, đè lấy linh cầu của Hạng Vũ, hít sâu một hơi không khí, rồi bỗng vỗ lên đỉnh đầu Hạng Vũ.

Một luồng âm lực hùng hậu di chuyển theo tam quan của Thiên Cương trong người Hạng Vũ, ba pháp luân Mi tâm, Mệnh môn và Khí hải cùng lúc chuyển động, Kim Đơn trong Nê hoàn và Behemoth trong Khí hải phát ra sức mạnh cực lớn, trong lúc âm lực hòa hợp cũng liên tục phát ra khí lưu cực mạnh. Khí lưu theo kinh mạch của Hạng Đào vận hành chín đại chu thiên, sau đó bỗng trở thành sức lạnh khủng khiếp và nhanh chóng gia tăng.

Hạng Vũ cảm thấy toàn thân như đã đóng băng, máu cơ hồ ngưng chảy.

Nếu không nhờ Kim Đơn nơi Mi tâm và Behemoth trong Khí hải phát ra khí dương hòa bảo vệ tâm mạch Mệnh môn, e rằng Hạng Vũ đã chết cóng.

Ánh nắng soi trên người Hạng Đào, khí kim tinh thiên hỏa đã khích phát kim tinh Thái Ất trong người chàng. Thân người chàng “phù” một tiếng phồng to, rồi “phù” một tiếng xẹp lại. Sau khi lặp đi lặp lại chín lần, quần áo trên người Hạng Đào đã nát vụn.

Hạng Đào toàn thân lõa lồ ngồi dưới ánh nắng, dựa vào vách đá.

Kim thân Thái Ất nuốt lấy kim tinh thiên hỏa, từ lỗ chân lông toát ra một làn sương mù kỳ dị, nhanh chóng lan tỏa, thoáng chốc đã chiếm hết nửa phần sơn động. Thân người Hạng Đào đã bị sương mù nuốt chửng, hòa hợp với vách đá, không còn động tĩnh gì nữa.

Vầng thái dương treo cao trên bầu trời, khí kim tinh thiên hỏa mỗi lúc càng mãnh liệt.

Qua khỏi giờ Ngọ, mặt trời bắt đầu ngả sang tây, sau cùng đã lặn xuống biển khơi, màn đêm lẳng lặng kéo đến.

Mấy bóng người chạy nhảy trong núi, lát sau đã xuất hiện ở cửa động. Dưới ánh trăng, những người này có kẻ mặc đạo bào, có kẻ mặc quần áo Tây và mang giày da.

Dẫn đầu là một cô gái chừng 14, 15 tuổi, tóc thắt bím, mặc đạo bào đen rộng, thân hình thon thả. Cô gái có gương mặt rất đẹp, đôi mắt đen láy lộ vẻ xảo quyệt, một tay nghịch ngợm bím tóc trước ngực, nhìn vào trong sơn động và nói:

- Ông nội cũng thật là, nửa đêm nửa hôm bảo người ta thức dậy chạy ra đây, cũng chẳng nói rõ để làm gì? Bắt hai tên Tây gì đó... khi không bắt hai tên Tây để làm gì chứ? Ông ấy chẳng thường nói là bớt một chuyện hơn là thêm một chuyện đó sao?

- Cô hai đừng nói nữa...

- Tại sao không nói? Người ta còn định chơi trò ma thú ban đêm... đã hẹn với Lâm mập rồi, trên mạng không gặp không tan...

- Lâm mập là đệ tử phái nào vậy?

- Không phải, y nói là một nhà văn…

- À, nhà văn hả? Một nghề rất là cao quý!

- Cao quý ư? Anh ta rất là vô sỉ, nói năng hết sức đồi bại, nhất là sau khi biết ta là con gái, thật hết sức hèn hạ.

- Được rồi, dám trêu ghẹo cô hai. Lát nữa tôi báo với bạn bè bên quản trị mạng, điều tra IP của hắn, giết chết tên khốn ấy mới được.

- Không cần, ta biết hắn ta ở đâu… Ủa, linh lực ở đây mạnh quá… Anh, dường như có một người nằm trong sơn động kìa!

Hai người mặc đồ Tây đi vào sơn động. Lát sau, một người vác Didi trên lưng, một người tay cầm Kim Cang chử của Didi đi ra.

- Cô hai, đây là một người Tây!

- Sao chỉ có một? Đã nói là hai người Tây kia mà!

- Không rõ, trong ấy chỉ có một tên, đang hôn mê như là bị trúng chiêu. Cô hai, có cần tìm lần nữa không?

- Không cần, tên còn lại chỉ cần còn ở trong nước chắc chắn rồi sẽ tìm ra. Chúng ta hãy về báo cáo… Ô, sắp đến giờ rồi, đã hẹn với Lâm mập là 10 giờ gặp nhau. Đi, chúng ta về, bắt được một tên là kể như hoàn thành nhiệm vụ. Phải rồi, hãy viết chữ nhắn lại, lỡ như tên kia về đây, cho hắn biết bạn hắn đang ở chỗ chúng ta, nếu không muốn bạn hắn chết, hãy ngoan ngoãn lên trên núi trình diện… À, chờ hắn ba ngày nếu không có mặt, mang đồng bọn này của hắn cho Đại Hoa làm điểm tâm.

- Tuân lệnh!

Mọi người liền đồng thanh đáp, lệnh của cô hai, ai dám cãi?

Thế là, một thanh niên mặc đồ Tây vẽ trên vách đá một dòng chữ, sau đó theo sau mọi người bỏ đi, sơn động lại trở về với sự yên tĩnh.

Một ngày, hai ngày rồi ba ngày qua đi… Mãi đến chín chín 81 ngày sau, vách nham thạch trắng trong sơn động đột nhiên nứt toác nhiều đường, tiếp theo là tiếng lốp bốp vang dậy, từng viên đá vỡ ra cỡ nắm tay lả tả rơi xuống đất.

“Đùng” một tiếng rền rĩ, kèm theo tiếng huýt như thể rồng kêu vang vọng trên không.

Nửa mặt vách sơn động nổ tung, đá vụn văng tung tóe, khí kình xô giạt. Hạng Đào toàn thân lõa lồ đứng trên đất, ngửa mặt cất tiếng huýt dài, vui mừng khôn xiết. Phía sau chàng loáng thoáng một tướng quân giáp đen, mũ trụ đen, tay cầm phương thiên kích màu đen hiên ngang ngồi trên một con tuấn mã cũng màu đen.

Trải qua 81 ngày, chẳng những Hạng Đào với Hạng Vũ đã phụ thể thành công, mà còn hóa giải được khí thuần âm trên người Hạng Vũ.

Trong thời gian ấy, lại thêm sức của kim tinh thiên hỏa hòa hợp trong kim tinh Thái Ất, Hạng Đào đã luyện thành thần lôi Thái Tiêu, một trong mười đại thần lôi trung phẩm của Lôi tông.

Nếu Đằng Giao có mặt tại đây, hẳn là kinh ngạc đến tột cùng.

Vì nếu phân chia theo đẳng cấp của luyện khí sĩ. Hạng Đào đã tiến vào cảnh giới Dưỡng Thai tiền kỳ, sự tiến bộ nhanh chóng ấy có thể nói là thiên hạ hiếm có. Nếu không nhờ sức thuần âm hai ngàn năm của Hạng Vũ hòa hợp với Hạng Đào, hẳn không thể đột phá giai đoạn của cảnh giới Kim Đơn nhanh đến vậy.

- Chúc mừng đại ca, từ nay không còn sợ bị kim tinh thiên hỏa thiêu thân nữa!

- Chúc mừng hiền đệ, trình độ tu luyện của hiền đệ cũng đã được nâng cao.

- Hắc hắc, đó còn phải cảm tạ đại ca đã trợ giúp!

- Tiểu tử ngươi chớ có giả vờ mà trêu cợt ta, ngay từ bé ngươi đã giỏi trò dao hai lưỡi. Hắc hắc, Hạng Vũ này biết rất rõ.

- Đại ca sao lại nói huynh đệ mình như vậy?... Ủa, Didi đâu rồi kìa!

Hạng Đào giờ mới phát hiện trong sơn động không có bóng dáng của Didi.

- Tiểu Đào, dường như trên vách đá có chữ!

- Chữ?

Hạng Đào quay nhìn về hướng tay chỉ của Hạng Vũ, chỉ thấy trên vách đá viết: “Tên Tây, đồng bọn của ngươi đã bị bọn ta bắt đi. Có gan hãy đến Thất Cô Tiêm ở Tích Khê mà đòi người. Tiểu thư nói, sau ba ngày mà không đến, đồng bọn ngươi sẽ cho Đại Hoa ăn thịt… Thanh Ổ Lưu Hầu Thất Cô Tiêm!”.

Hạng Vũ ngạc nhiên:

- Lưu Hầu là ai vậy?

Hạng Đào vẻ mặt kỳ khôi, khẽ nói:

- Dĩ nhiên là tên tiểu tử Trương Lương rồi!

- Ồ, hắn còn có hậu duệ ư? Bây giờ chúng ta tính sao?

- Tính sao ư? Dĩ nhiên là đến Thất Cô Tiêm, nếu Didi không sao thì thôi, còn như Didi có bề gì, tiểu đệ sẽ máu rửa Thất Cô Tiêm.

Bạn đang đọc Đại Lôi Thần Tướng của Oa Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaitrongvinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.