Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời hứa ngàn năm

Phiên bản Dịch · 5389 chữ

Chương 13: Lời hứa ngàn năm

Hôm nay là một ngày đẹp trời!

Sau công trình thủy lợi của Trường Giang, bộ mặt của Ô Giang đã không còn như xưa, mực nước đã xuống thấp hơn nửa phần.

Nhưng bên bờ Ô Giang có một bức tượng điêu khắc của Tây Sở Bá Vương, nghe đâu đó là do cục du lịch xây dựng nhằm mục đích phát triển du lịch. Nhưng chỉ qua mấy mươi năm mà thân tượng đã loang lỗ nhiều chỗ, trông rất điêu tàn, đó có lẽ phù hợp với kết cuộc bi đát của Sở Bá Vương.

- Tượng này chẳng giống Sở Bá Vương tí nào!

Hạng Đào đứng trước pho tượng, chau mày nói với Didi.

Didi trợn mắt:

- Sao cậu biết không giống? Chả lẽ cậu đã từng gặp Sở Bá Vương?

- Nếu ta nói đã từng gặp, Didi nghĩ sao?

- Hứ, rất đơn giản! Didi tức khắc gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần, rồi sẽ cho cậu biết, cậu đã điên triệt để rồi!

Đoạn há miệng cười to, khiến một số khách du lịch tò mò nhìn hai người.

Hạng Đào phát cho Didi một cái thật mạnh, cười nói:

- Không cần chờ ngươi gọi điện thoại, người của bệnh viện tâm thần đã được thông báo rồi. Tên điên ngươi đi mau, nếu không, xe của bệnh viện tâm thần sắp đến rồi. Thật không hiểu nổi, ông nội sao lại bảo ta đưa ngươi đi theo.

- Vì Didi đẹp trai, vì Didi thông minh!

- Vì ngươi khùng thì có!

Lúc này đang là tháng ba, Giang Nam muôn hoa rộ nở, cảnh sắc đẹp vô ngần.

Hạng Đào với Didi đã đến Trung Quốc hồi tháng hai.

Đành chịu, ai bảo Hạng Đào là đối tượng chú ý đặc biệt của Tòa Thánh? Mặc dù lệnh cấm đã được hủy bỏ, nhưng lỡ chàng đến phương Đông gây ra cả đống rắc rối, đến lúc ấy có lẽ Tòa Thánh còn phải đứng ra mà lo liệu cho chàng. Hồi trăm năm trước, một vị giáo hoàng đã nói một câu không nên nói, khiến cả phương Đông tẩy chay, rốt cuộc vị giáo hoàng ấy đảm nhiệm chưa đầy một tháng đã phải từ chức.

Do đó, Tòa Thánh suy qua tính lại rất lâu, lại thêm bá tước Philip phái người liên hệ, phải mất hai tháng mới chấp thuận cho Hạng Đào đến phương Đông.

Để tránh Hạng Đào sinh sự, bá tước Philip còn phái thêm một cao thủ trong gia tộc đi cùng Hạng Đào và Didi, nào ngờ vừa ra khỏi phi trường, Hạng Đào đã kéo theo Didi chuồn mất. Hai người không đáp phi cơ, mà mua hai vé xe đến Ô Giang.

Đằng Giao vì phải tham ngộ Phật Liên cửu phẩm nên không đi theo; Shi Hui thì là người thuộc dạng lười biếng. Hơn nữa, cô ta đã tìm được một đối tượng có thể trò chuyện trong lâu đài, đó chính là Jack.

Hai người nói về chuyện giết người hết sức tâm đắc, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, xú vị tương đầu.

Lúc bá tước yêu cầu Shi Hui đi cùng, cô ta thẳng thắn từ chối:

- Tôi là cô giáo của cậu nam tước chứ không phải bảo mẫu!

Lời lẽ phũ phàng đến vậy, bá tước cũng vô phương, đành tìm đến Kỳ môn ở Đài Loan nhờ giúp đỡ.

Ôn Minh Tuệ trước mùa xuân đã mang theo Hắc Long Cửu Tinh bàn về Đài Loan, lúc bá tước Philip gọi điện đến, Kỳ môn nhận thấy gia tộc mình đã mắc người ta một món nợ tình nghĩa, nên liền nhận lời ngay. Nhưng không chờ Ôn Minh Tuệ đến Bắc Kinh, Hạng Đào và Didi đã biến mất, hiện nay trong lâu đài Philip rối bời.

Nhưng mọi sự đối với Hạng Đào chẳng có gì đáng lo, vì chàng chỉ một lòng muốn bái tế Sở Bá Vương.

Có điều là khi đến Ô Giang, Hạng Đào hết sức thất vọng.

Chưa kể tượng của Sở Bá Vương không ra gì, rõ ràng là áo giáp Minh Quang đến đời nhà Hán mới có, vậy mà lại xuất hiện trên người Sở Bá Vương.

Hơn nữa, nghệ thuật điêu khắc cũng rất vụng về, không hề có chút hào khí của Sở Bá Vương trong ký ức của Hạng Đào.

Hạng Đào chỉ đi loanh quanh nửa ngày là đã cảm thấy chán nản.

- Định về rồi sao?

Didi có chút lấy làm lạ về bộ dạng thiểu não của Hạng Đào. Y thật không hiểu, Hạng Đào mới hôm qua rất là hớn hở, sao bỗng chốc lại mất hết tinh thần thế này?

Hạng Đào ngước mặt nhìn trời, nhận thấy giờ mới là giữa trưa.

Chàng suy nghĩ một hồi, đưa tay chỉ một quán trà bên đường nói:

- Chúng ta vào đó nghỉ ngơi chốc lát, chiều hẵng tính đi đâu thì đi!

Didi gật đầu, vác ba lô theo sau Hạng Đào đi vào quán trà.

Trong quán trà bày trí rất cổ kính trang nhã, với màu đen là chính. Hạng Đào vừa bước vào cửa đã cảm thấy một sức ức chế ập vào mặt, có chút bi thương, có chút tráng liệt... Đối diện ngay cửa là một bức tranh treo vách rất cổ, nội dung là tình tiết cắt cổ tự sát của Sở Bá Vương tại Ô Giang, phối hợp với sắc điệu tổng thể của quán trà còn có một chiếc đàn tỳ bà cổ xưa, bầu không khí lên đến tột đỉnh.

Didi nuốt một ngụm nước bọt, khẽ nói:

- Cậu, ở đây u ám quá, chúng ta đi thôi!

Nhưng Hạng Đào không màng đến, đi đến trước bức tranh treo vách, thừ ra nhìn Sở Bá Vương ngẩng mặt huýt dài trong tranh.

- Vì sao chứ?

Vì Sở Bá Vương trong tranh tuy diện mạo đã nhạt phai không rõ, nhưng vẫn loáng thoáng nhận ra được thần khí của Hạng Vũ. Nếu không phải người thật sự hiểu Hạng Vũ, tuyệt đối không sao cảm nhận được.

- Cậu trai trẻ, thế nào? Đến cúng tế Bá Vương phải không?

Một ông già mặc y phục Tàu, đi đến trước mặt Hạng Đào, khẽ nói:

- Có thể thật sự nhận ra thần khí trong bức tranh này, rất là hiếm có.

- Do ai vẽ vậy?

- Hô hô... Kể ra thì đây là một cổ vật... Đừng thấy quán trà này ít khách, nhưng khách có thể vào đây đều không phải người bình thường. Bức tranh này được vẽ vào thời Đông Tấn, tác phẩm của một thư sinh thất chí. Thư sinh ấy đã đi dọc theo Ô Giang suốt 10 năm, nghe người già kể chuyện, xem lại chiến trường xưa, sau cùng mới vẽ ra bức tranh này. Bức tranh này còn có một cái tên rất kêu là “Bá Vương bi ca phổ”.

Didi kinh ngạc:

- Thời Đông Tấn ư? Ông cụ chớ phỉnh gạt người ta, thời Đông Tấn cách nay đã hai ngàn năm, đây là cổ vật sao?

- Ta từng tuổi này, phỉnh gạt cậu làm gì? Thật không ngờ cậu bé Tây này lại nói được tiếng Tô Châu chính tông, thật hiếm có, thật hiếm có!

- Cậu nói là dạy tiếng Trung Quốc cho tôi kia mà!

- Vớ vẩn, Tô Châu chẳng phải ở Trung Quốc sao? Đó là tiếng địa phương, hiểu chưa?

- Thọ giáo! Thọ giáo!

Didi vòng tay thi lễ với Hạng Đào, điệu bộ như là người xưa. Nhưng bộ dạng người phương Tây của y thật hết sức buồn cười.

Ông già cười:

- Bức tranh này, nếu không phải người mắt sáng, chẳng thể nhận ra được. Người có nhãn lực muốn mua, lão không bán, cho dù là chính phủ đứng ra, tính khí của lão là vậy. Ai mà dùng sức mạnh, lão đây một ngọn lửa thiêu rụi quán trà này là xong, ai cũng đừng hòng lấy đi bức tranh này.

- Vì sao chứ?

- Bức tranh này là vật của Ô Giang, chỉ ở đây mới có ý nghĩa. Ôi, có nói thì cậu Tây này cũng chẳng hiểu.

Didi nhún vai:

- Điều cháu không hiểu là ông cụ mở quán trà ở đây, cả bóng quỷ cũng chẳng có, vậy là ý đồ gì?

- Ý đồ mua vui chứ ý đồ gì? Bọn người trong chính phủ chỉ biết đồng tiền, thuê một nghệ nhân... À! Phải nói là một nhà điêu khắc nổi tiếng mới đúng, để tạc tượng Bá Vương, chẳng thèm đi nghiên cứu tìm hiểu, rốt cuộc đã dựa theo bộ dạng của phường hát tạc ra và bày ở đó, vậy ra thể thống gì chứ? Lão đây từ nhỏ đã nghe người già kể chuyện về Sở Bá Vương, ông ấy là một vị anh hùng, lão không muốn người ta trà đạp thanh danh của ông ấy. Nào, cậu bé, lão mời cậu uống trà.

Ông già kéo Didi sang bên tán gẫu, có lẽ trong lòng chất chứa quá nhiều điều, một già một trẻ nói huyên thuyên bất tận.

Ông già mở hộp thoại ra, kể chuyện về Sở Bá Vương, Didi nghe đến máu nóng sục sôi, ra chiều hết sức thích thú.

- Ông cụ, vậy Ngu Cơ thì sao?

- Ngu Cơ hả? Ngu Cơ về sau đã biến mất, chẳng rõ đã đi đâu, cho đến bây giờ vẫn chưa biết chính xác.

Hạng Đào từ nãy giờ vẫn đứng trước bức tranh, lắng nghe cuộc chuyện trò giữa ông già với Didi.

Chàng thầm khấn nguyện cho Ngu Cơ có được nơi nương tựa tốt đẹp, cầu nguyện cho ca ca Hạng Vũ được luân hồi chuyển thế, tạo nên một sự nghiệp lừng lẫy.

- Ông cụ, mộ của Bá Vương ở đâu?

- Dĩ nhiên là ở nơi ông ấy tự sát rồi!

- À! Vậy chính là ở đây hả?

- Đương nhiên không phải… Người của chính phủ ngay cả Bá Vương chết ở đâu cũng không biết, chỉ vì mục đích khai thác du lịch đã vội vội vàng vàng xác định địa điểm. Dọc theo Ô Giang đi lên chừng 30 dặm là đến mộ Bá Vương, nhưng nếu cậu muốn bái tế Bá Vương, lão khuyên cậu nên từ bỏ ý định đó đi.

Ông già quay sang Hạng Đào, nghiêm túc nói.

Hạng Đào ngạc nhiên:

- Tại sao vậy?

- Mộ Bá Vương có anh linh của Bá Vương bảo vệ, người thường sao thể tìm được? Lão nghe các vị tiền bối nói, nơi Bá Vương tự sát khi xưa hết sức u ám, ngập đầy quỷ khí. Ban ngày thì chẳng thấy gì, chỉ ban đêm mới có thể nhìn thấy mộ Bá Vương. Hơn nữa, đâu phải người nào cũng được may mắn nhìn thấy. Khi đêm đến, mộ Bá Vương khắp nơi sương trắng phủ mờ, người thường vào bên trong đi loanh quanh suốt cả đêm, đến khi trời sáng sương tan mới hay mình vẫn ở chỗ cũ, nên người xưa đã gọi nơi đó là quỷ địa.

Hạng Đào nhìn ông già, nhận thấy ông ta không phải nói đùa. Chàng chợt động tâm, tiên lực Ngũ Lôi vận chuyển, nơi mi tâm thoáng hiện ánh vàng, soi vào người ông già.

Trong khoảnh khắc, chàng như đã hiểu ra gì đó.

Chàng quay nhìn bức tranh, lần này chàng đã triệt tiêu tiên lực Ngũ Lôi khắp người, phát hiện trên tranh sương trắng lờ mờ, mọi cảnh vật đều không nhìn thấy rõ.

Chàng quay người đi đến bên bàn trà, ngồi xuống đối diện với ông già, khẽ hỏi:

- Ông là ai?

Ông già ha hả cười to:

- Chàng trai trẻ, trình độ tu luyện cao thật, đã nhận ra được manh mối... Ha ha, muốn biết sự thật hãy đến mộ Bá Vương, không chừng cậu có thể tìm được câu trả lời. Hy vọng cậu chính là người mà Bá Vương chờ đợi, bằng không, ông ấy chẳng biết phải đợi đến bao giờ.

Trong khi nói, quanh người ông già bỗng nổi lên một cơn gió kỳ lạ, thoáng chốc đã biến mất.

Gió rất mạnh, kèm theo khí lạnh buốt xương.

Hạng Đào và Didi nhắm mắt lại, lát sau mở mắt ra, quán trà đã biến mất, hai người đang ngồi trên một tảng đá trong khu rừng nhỏ.

Lúc này trời đã tối, Hạng Đào và Didi ngơ ngác nhìn nhau. Didi ấp úng nói:

- Cậu... khi nãy... khi nãy...

Hạng Đào hậm hực:

- Khi nãy cái gì? Khi nãy chúng ta đã gặp ma quỷ! Lão già này đạo lực cao thâm, ngay cả ta cũng không nhận ra, nhưng mà ngươi đã theo sư phụ này học đạo pháp lâu thế kia, kể ra cũng đã đến cảnh giới “dẫn kiếm” rồi, sao mà vô tích sự vậy chứ?

Didi nghiêm túc cải chính:

- Là Phân Hợp trung kỳ!

- Phân cái đầu ngươi. Ta không cần biết họ phân chia thế nào, cái gì 9 cảnh giới với 27 giai đoạn, Kiếm tông là Kiếm tông, Lôi tông là Lôi tông, cách tu luyện hai đạo pháp ấy gần như trái ngược nhau, việc gì mà phải hợp nhất? Lôi tông có giai đoạn từ lúc nào, Kiếm tông sao lại phân chia tỉ mỉ như vậy? Tu khí là phải dựa theo tự nhiên, cái gì cũng cứng nhắc thì tu luyện con khỉ gì chứ? Toàn vớ vẩn cả!

- Cậu Alex, Lôi tông Kiếm tông gì vậy?

Hạng Đào ngớ người, biết mình đã nói hớ.

- Đằng nào thì ngươi cũng đừng màng đến giai đoạn với không giai đoạn, đã đến cảnh giới “dẫn kiếm” thì ngươi cứ luyện Luyện Kim chỉ, khi nào đến cảnh giới “luyện kiếm” thì ngươi cứ học thuật “hóa kiếm”. Ngoài ra ngươi đừng màng đến, cũng đừng thắc mắc. Còn những gì ta nói tuy có lý, nhưng không khỏi cổ hủ, ngươi chỉ cần nghe là được rồi.

Didi bị Hạng Đào mắng xối xả, ngơ ngác chẳng hiểu ất giáp gì cả.

Y theo bản năng gật đầu nói:

- Cậu Alex, khi nãy vì sao chúng ta vào quán trà vậy?

Hạng Đào lắc đầu, từ trên mình lấy ra quả xá lợi Kim Cang đã cướp của Đằng Giao và nói:

- Cũng tại cái này... Chúng ta đã sử dụng Tàng Tinh trụy, nhưng quên mất vật này có linh lực rất mạnh, nên tuy chúng ta chưa sử dụng đạo pháp mà đã có thể nhìn thấy những gì không nên thấy. Theo ta thì quán trà chỉ là một trận pháp do lão quỷ kia bày bố, người thường hẳn không nhìn thấy, vậy mà chúng ta... Ta thật quá khinh suất. Đằng Giao có nói, đất phương Đông tàng long ngọa hổ quả không sai.

- Khi nãy lão quỷ nói gì mộ Bá Vương, gì người chờ đợi, đó nghĩa là sao?

- Ta sao biết được, đi xem là biết ngay chứ gì?

- Nhưng...

- Sao? Ngươi đừng nói là ngươi sợ chứ?

Didi đứng lên, lớn tiếng nói:

- Ai sợ là cháu chắt của cậu!

Hạng Đào mỉm cười, cũng đứng lên nói:

- Đúng rồi, sợ gì chứ? Có cậu nam tước của ngươi ở đây, quỷ thần đều phải tránh xa. Đi, chúng ta đi xem thử mộ Bá Vương. Ta phải làm rõ lão quỷ kia đã bày ra trận mê hồn gì mới được, Đất quỷ hả? Rõ là chuyện hoang đường.

Hai người ra khỏi rừng, xung quanh đã không còn bóng người.

Hạng Đào nhận định phương hướng, dọc theo Ô Giang đi lên. Lần này chàng không dám khinh suất, từ trong ba lô trên lưng Didi lấy Bạt Sơn xích ra, giấu vào trong tay áo. Sau đó chàng tay cầm xá lợi Kim Cang đi trước. Didi cũng lấy ra một chiếc Kim Cang chử (chày) rất vừa tay, rồi lại lấy thêm một pháp luân giống như bánh xe ngựa, trên vành có khắc kinh Kim Cang.

Hai vật đó đều là pháp khí phòng thân do Đằng Giao tặng cho lúc Didi sắp rời khỏi lâu đài Philip.

Luận về thân thủ, Didi với võ nhập đạo, công phu quyền cước đã rất cao thâm, tuy y chỉ mới 13 tuổi, ngay cả Jack khi đối mặt với sự tấn công của y cũng phải chau mày. Còn Shi Hiu thì bình luận, công phu quyền cước của Didi còn lợi hại hơn lính đặc chủng trong quân đội.

Thế nên, Đằng Giao không phải lo lắng về Didi, chỉ tặng cho Didi hai pháp khí phòng thân.

Ai biết Hạng Đào trong lòng có toan tính gì?

Nếu lỡ chàng sinh sự, đối phương chắc hẳn không phải người bình thường, khi ấy nếu Didi không có pháp khí, chẳng phải bị vạ lây sao?

Chặng đường 30 dặm đối với hai người chẳng có gì đáng kể, họ thi triển thân pháp Điểm Thu Bình ngược dòng Ô Giang đi lên, lát sau đã đến nơi mà lão quỷ đã nói. Đây là một vùng đất trống trải hoang vắng. Hạng Đào triển khai “lục thức” quan sát xung quanh, trong phạm vi 20 dặm không hề có sinh khí.

Cho đến giờ Tý giữa khuya, bỗng sương trắng lờ mờ xuất hiện.

Hạng Đào kinh ngạc thầm nhủ:

- Chả lẽ lão quỷ đã nói thật? Thật ra lão muốn gì?... Mặc kệ, nam tước này ngay cả minh quân Pháp còn không sợ, chả lẽ lại sợ một lão quỷ? Nhưng thận trọng vẫn hơn, trình độ tu luyện của lão quỷ ấy chẳng phải tầm thường.

Lúc này, sương mù đã bủa giăng đầy trời, phủ mờ cả phạm vi mười dặm.

Hạng Đào không phát hiện ra sương mù từ đâu ra, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng gào khóc của ma quỷ, tiếng binh khí chạm nhau kèm theo tiếng sát phạt và tiếng ngựa hí vang lên trong sương mù, như thể đang xảy ra một cuộc chiến quyết liệt.

Didi rợn người nói:

- Cậu Alex, giờ tính sao đây?

- Hừ! Mẹ kiếp, ngay cả các nơi hung hiểm như đại doanh của quân Tần và địa cung của Thủy Hoàng, ông đây còn xông qua, chỉ một đám sương mù tầm thường mà cản được ta sao? Rõ là vớ vẩn. Didi, theo ta!

Hạng Đào dứt lời, lập tức dẫn trước xông vào trong sương mù.

Didi hít sâu một hơi không khí, quát to:

- Ông đây chả sợ đâu! Cậu Alex, chờ Didi với…

Rồi liền theo sau Hạng Đào lao vào trong sương mù, tức khắc cảm thấy trời xoay đất chuyển, xung quanh không một bóng người. Thốt nhiên, một bóng quỷ từ trong sương mù lao ra. Didi tuy cũng tu luyện nhiều năm, nhưng đâu từng gặp cảnh ngộ thế này. Trước kia bị bắt cóc, lúc ấy y chỉ là người bình thường nên không cảm thấy sợ hãi.

Nhưng lúc này gió lạnh buốt xương, tiếng ma khóc quỷ gào vang vọng bên tai, Didi trơ mắt nhìn bóng quỷ ấy tay cầm chĩa ba lao đến, nhất thời bối rối quên cả tránh né.

“Keng” một tiếng chát chúa, một cây thước sắt đã ngăn cản chĩa ba, bóng quỷ ấy thét lên một tiếng, biến mất trong sương mù.

Hạng Đào quay người, xáng cho Didi một tát tai, gắt giọng:

- Didi, ngươi làm gì vậy hả? Nếu sợ thì cút về Pháp đi!

- Tôi…

- Một trò xoàng xĩnh đã khiến ngươi hồn vía lên mây, thật xấu hổ chết đi được!

Hạng Đào nói xong, bỏ mặc Didi, quay người sải bước tiến tới.

Didi hít sâu một hơi không khí, bỗng gào to:

- Mẹ kiếp, Didi chả sợ đâu!

Rồi liền đi theo sau Hạng Đào, tiên lực Kiếm tông đã khổ luyện trong mấy năm qua đột nhiên bộc phát.

Kim Cang chử biến thành một thanh kiếm to bản và dài khoảng 1,5m, thân kiếm lấp lánh ánh vàng, toát ra từng làn kiếm khí ghê rợn. Sau đó, Didi cất Kim Cang luân trở vào ba lô.

Didi hai tay cầm kiếm đi được mười mấy bước, lại một bóng quỷ tay cầm chĩa ba xuất hiện. Lần này Didi không chút do dự, một tiếng quát to, Kim Cang kiếm rít gió bổ ra, ngay tức khắc ánh vàng lấp loáng, kiếm khí rợp trời, bóng quỷ ấy thét lên một tiếng thảm thiết rồi biến mất.

Hạng Đào một thước quật ngã một bóng quỷ, quay lại khen:

- Khá lắm, Didi!

- Khỏi phải nói, Didi không sợ đâu! Người của lâu đài Philip thảy đều là anh hùng hảo hớn.

Dứt lời, Didi liền định xông tới dẫn trước. Hạng Đào vội nắm tay giữ lại và nói:

- Didi, đừng nóng nảy!

- Sao vậy?

- Đây là một trận pháp, dường như giam giữ gì đó… Chúng ta không sợ, nhưng cũng đừng chủ quan, hiểu chưa?

Didi gật mạnh đầu, theo sau Hạng Đào tiến tới.

Hai người một trước một sau, gặp quỷ là giết, trên đường không hề bị cản trở. Lần hồi, Hạng Đào đã hiểu ra được chút vấn đề. Trong ký ức linh hồn do Lôi Tiếu Thiên để lại cho chàng có nói về trận pháp Lôi tông, trận pháp trước mắt tuy khác với trận pháp Lôi tông, nhưng uy lực tương đương. Theo ký ức của Doanh Chính, Kiếm tông không sở trường về trận pháp, đã không phải Lôi tông, cũng chẳng phải Kiếm tông, vậy thì là gì?

Đó là trận pháp của Phật môn, gọi là Thai Giới.

Hạng Đào tuy không hiểu nhiều, nhưng theo học với Đằng Giao một năm, chàng cũng có được chút nhận thức.

Ngoài ba trận pháp ấy, phương Tây còn có Ma trận và Luyện Kim trận, nhưng hiển nhiên khác với trận pháp trước mắt.

Hạng Đào thầm mắng:

- Mẹ kiếp, thật ra đây là trận pháp gì vậy?

Chàng dừng bước, ngưng thần tịnh khí, không nóng nảy nữa.

Chàng ra hiệu bảo Didi yểm trợ, những bóng quỷ xuất hiện đều giao cho Didi giải quyết; còn chàng thì tập trung quan sát chỗ xuất hiện của bóng quỷ, dựa theo sự biến hóa của sương mù, sau cùng chàng đã phát hiện ra sự huyền bí bên trong.

- Didi, đi thẳng tới hai mươi bước, xem thử có gì?

Didi y lời tiến tới hai mươi bước, đại kiếm trong tay vụt bổ ra, “choang” một tiếng rền rĩ, bóng quỷ và sương mù tức khắc tan biến.

Trước mặt Didi là một tấm bia mộ, trên mặt bia đen bóng, không hề có chữ nào, nhưng ngập đầy sát khí, khiến người không lạnh mà run.

Hạng Đào đi đến, ngồi xuống xem kỹ, trên bia có nhiều đường vằn ngang dọc và đan chéo nhau, nếu không nhìn kỹ cho dù là ban ngày cũng không thấy được.

Didi chưa từng thấy bia mộ phương Đông, bèn tò mò hỏi:

- Cậu Alex, đây là gì vậy?

Hạng Đào không màng, suy nghĩ một hồi, đặt tay lên trên đầu bia mộ, vận chuyển tiên lực Ngũ Lôi, những đường vằn trên mặt bia liền hiện ra ánh sáng màu lam rất rõ, đồng thời còn kèm theo tiếng động như sấm rền.

Bia mộ dưới sự thúc đẩy của tiên lực Ngũ Lôi, liên tục phát ra tiếng sấm, ánh sáng của đường vằn trên mặt bia mỗi lúc càng thêm rực rỡ. Sau cùng, trong phạm vi mười dăm đều bị ánh sáng lam phủ trùm.

Một dịch thể màu lam từ trong bia mộ chầm chậm chảy ra, dọc theo mặt bia chảy xuống, lẩn vào trong đất.

Hạng Đào nâng cao tiên lực Ngũ Lôi lên đến tột đỉnh, một luồng sáng đen trắng xen nhau từ lòng bàn tay phát ra, “đùng” một tiếng, bia mộ vỡ nát. Gió lạnh cuồn cuộn xô ra, nhưng chỉ trong phạm vi của ánh sáng lam.

Đá vụn tung bay, gió rít dữ dội.

Một tiếng nói như phát ra từ lòng đất vang lên trên không:

- Kẻ nào quấy rầy ta nghỉ ngơi? Minh quân đã tìm gặp tiểu đệ của ta rồi sao?

Tiếng nói ngập đầy ma lực và hào tráng.

Hạng Đào vừa nghe tiếng nói mang đậm giọng điệu Hội Kê ấy, lập tức như bị sét đánh, đứng ngây ra tại chỗ.

Didi hoảng kinh giật nẩy mình, sấn tới một bước, hoành kiếm trước ngực quát:

- Ai la ó om sòm vậy hả?

- Yêu quái gì mà xấu xí thế này? Minh quân gạt ta hay sao? Tiểu quỷ đáng chết này, nộp mạng mau!

Một cuộn khói đen đột nhiên từ dưới đất bốc lên, ngay tức khắc vô số chiến mã u linh màu đen xuất hiện trong ánh sáng lam, trên lưng ngựa toàn là kỵ sĩ u linh.

Dẫn đầu là một viên đại tướng, mũ trụ đen, áo giáp đen, mặt nạ đen, tay cầm phương thiên họa kích cũng màu đen, ngẩng mặt gầm lên một tiếng ngập đầy bá khí, như thể sấm rền.

Didi rùng mình, vừa định cất tiếng, vị tướng quân giáp đen trường kích chĩa ra, tám trăm kỵ sĩ phía sau đồng thanh hô vang, khí thế vô cùng khủng khiếp.

Tám trăm kỵ sĩ cùng lao vào Didi, Didi đâu còn thời gian để nói, hai tay vung động đại kiếm, kiếm quang loang loáng, kiếm khí ngang dọc. Tiếng binh khí va chạm nhau đinh tai nhức óc, vang vọng trên không. Didi với tiên lực Kiếm tông làm căn bản, thi triển Phong Ma 108 kích, uy lực khủng khiếp.

- Ủa, đây chẳng phải Phong Ma 108 kích của Hạng gia là gì?

Tướng quân giáp đen vừa định giục ngựa tiến tới, bỗng một bóng người từ trên không hạ xuống, co chân quỳ xuống trước mặt.

- Ca ca...

Hạng Đào nước mắt ràn rụa nhìn tướng quân giáp đen.

Chiến mã u linh của tướng quân giáp đen cất tiếng huýt dài, hai chân trước cất lên, toan giẫm lên Hạng Đào. Ngay trong khoảnh khắc nguy hiểm ấy, tướng quân giáp đen đã ghìm mạnh dây cương, chiến mã u linh liền tức hạ chân xuống, đôi mắt đỏ quạch chòng chọc nhìn Hạng Đào.

Đột nhiên, chiến mã tiến tới hai bước, thè lưỡi liếm vào má Hạng Đào.

Hạng Đào không động đậy, nhìn chiến mã với ánh mắt hết sức phức tạp.

Chiến mã lại cất tiếng huýt dài, ra chiều vui mừng khôn xiết.

Tướng quân giáp đen bỗng tung mình xuống ngựa, giở mặt nạ xuống, quỳ xuống đất, ôm chầm lấy Hạng Đào, buông tiếng khóc to.

- Tiểu Đào, cuối cùng ngu ca đã chờ được đệ rồi!

Vị tướng quân giáp đen này hiển nhiên là huynh trưởng của Hạng Đào, hai ngàn năm trước, bên bờ Ô Giang đã tiễn biệt Hạng Đào đến Ly Sơn, chính là Sở Bá Vương Hạng Vũ. Ông lừng danh trong lịch sử, bằng vào binh lực hùng mạnh đã lật đổ bạo quyền nhà Tần, hỏa thiêu cung A Phòng, lửa cháy mấy tháng chưa tắt. Ông phân chia chư hầu khắp thiên hạ, trở thành một bá chủ hùng mạnh nhất lúc bấy giờ. “Hồng Môn yến”, “Thập diện mai phục”, “Bá Vương biệt cơ”, “Ô Giang tự tận”. Ông đã để lại rất nhiều sự tích trong lịch sử.

Sau hơn hai ngàn năm, Sở Bá Vương Hạng Vũ đã trở lại nhân thế.

Nhưng lúc này, ông không hề có chút hào khí của một bá vương, mà ôm lấy Hạng Đào khóc nức nở. Huynh đệ hai ngàn năm xa cách, nay tương phùng cho dù là người với quỷ âm dương khác biệt, họ cũng chẳng màng.

Hạng Đào không còn kèm chế được nữa, ôm lấy Hạng Vũ, nước mắt đầm đìa, nghẹn ngào không thốt nên lời.

- Cậu ôm con quỷ đó làm gì? Mau giúp Didi với!

Didi đang bị một đám kỵ sĩ tấn công, hết sức lung túng. Bọn kỵ sĩ này đao thương bất nhập, và dường như còn bất tử.

Cho dù đại kiếm Kim Cang của Didi hết sức lợi hại, nhưng cũng chẳng làm gì được đối phương.

Hạng Đào giờ mới bừng tỉnh, kéo Hạng Vũ đứng lên.

Hạng Vũ ngẩng mặt cất tiếng huýt dài, tám trăm kỵ sĩ liền ào ào thoái lui, thảy đều với đôi mắt đỏ lòm chằm chặp nhìn Hạng Đào.

- Hỡi các binh sĩ, hãy xuống ngựa tham kiến Ngọc tướng quân!

Tám trăm kỵ sĩ cùng phóng xuống ngựa, một chân quỳ xuống hô:

- Bá Vương thiết giáp quân tham kiến Ngọc tướng quân!

- Ca ca, họ…

- Họ đều là người Hội Kê, khi xưa theo ta cùng nam chinh bắc chiến, đại quân mạnh đến mấy cũng không chống nổi tám trăm kỵ binh này!

Hạng Đào nhìn tám trăm kỵ sĩ u linh, bi thương nói:

- Tiểu Đào thật có lỗi với ca ca! Khi xưa ca ca tung hoành thiên hạ, tiểu Đào không theo bên cạnh, để khiến ca ca phải khổ sở đợi chờ suốt 2000 năm dài, tiểu Đào thật đáng chết!

- Tiểu Đào sao lại nói vậy? Hôm nay huynh đệ chúng ta trùng phùng, ngu ca thật vô vàn vui sướng!

Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi tạt, lão già đã gặp ở quán trà lúc ban ngày xuất hiện ở nơi không xa.

Hạng Đào sửng sốt, xá lợi Kim Cang trong tay giơ lên, vừa định vung ra. Lão già vội xua tay nói:

- Ngọc tướng quân, không nên, không nên!

- Tiểu Đào chớ vô lễ, nếu không nhờ minh quân bản địa bảo vệ, ngu ca đã vào trong minh giới rồi!

Đoạn Hạng Vũ quay sang lão già khom mình thi lễ và nói:

- Đa tạ minh quân đã giúp đỡ trong bao năm qua, hôm nay huynh đệ Hạng mỗ đã gặp lại nhau, ước nguyện đã thành, nhất định giữ đúng lời hứa khi xưa. Nhưng xin minh quân hãy cho Hạng mỗ chút ít thời gian, để cho huynh đệ Hạng mỗ cạn niềm tâm sự, được chăng?

- Đó là chuyện thường tình, bổn minh quân đâu thể cản ngăn. Tuy nhiên, tám trăm minh kỵ này có thể theo bổn minh quân đi trước một bước không?

Minh quân mỉm cười nói, đưa mắt nhìn Hạng Đào.

Hạng Vũ gật đầu, quay người nhìn tám trăm minh kỵ đang quỳ dưới đất ở phía sau, dõng dạc nói:

- Các vị, ngàn năm bên nhau cũng phải có ngày ly biệt, xin hãy đi trước một bước, sau khi chuyện vãn với huynh đệ hẳn sẽ đi cùng các vị. Lúc ấy, chúng ta sẽ đại náo địa phủ, lĩnh giáo kim thân chiến phủ (rìu) để xem lợi hại dường nào.

- Tuân lệnh tướng quân!

Tám trăm minh kỵ lục tục lên ngựa, đi đến bên cạnh minh quân. Minh quân nhìn Hạng Đào và Hạng Vũ mỉm cười, phất tay áo một cái, một làn gió lạnh lướt qua, minh quân cùng tám trăm minh kỵ cùng lúc biến mất.

- Sở Bá Vương, tôn giá có thời gian nửa giờ, nếu quá lâu e rằng người của Trương gia sẽ hay biết.

Tiếng nói của minh quân vang lên trên không, Hạng Vũ khom mình cảm tạ lần nữa.

Hạng Đào thắc mắc hỏi:

- Ca ca lát nữa đi đâu? Trương gia mà minh quân đã nói lai lịch thế nào? Huynh đệ chúng ta trùng phùng, lẽ ra không nên xa nhau nữa mới phải.

- Tiểu Đào đừng lo sợ, khi xưa tiểu Đào đâu có như vậy… Kia là tùy tùng của tiểu Đào phải không? Tướng mạo có chút quái dị nhưng bản lĩnh rất khá.

Bạn đang đọc Đại Lôi Thần Tướng của Oa Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaitrongvinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.