Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chị không thể thử nghiêm túc giao lưu với mọi người sao?

Phiên bản Dịch · 765 chữ

Mạnh Thanh Nghiên chau mày, đành chịu nói: “Thôi được rồi, con muốn làm gì thì làm đi”.

Bà mệt rồi, không muốn tranh cãi với Sở Từ.

Bạn sẽ không bao giờ đánh thức được người đang giả vờ ngủ.

Sở Từ không muốn nghiêm túc nói chuyện đàng hoàng với bọn họ thì bọn họ có nói rách cả môi cũng vô dụng.

Sở Từ dựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.

Sở Hàm hỏi cô: “Chị không thể thử nghiêm túc giao lưu với mọi người một lần sao?”.

Bọn họ từng thử tìm hiểu Sở Từ, muốn nói chuyện với cô nhưng thái độ của cô đối với bọn họ vẫn luôn lạnh nhạt.

Sở Từ không hề mở mắt, trong đầu hiện lên cảnh tưởng lúc nhỏ khi bản thân còn ở cô nhi viện.

Cô từng hỏi người viện trưởng đã chăm sóc cô rằng tại sao ba mẹ lại không cần cô.

Lúc đó, ở cô nhi viện, có rất nhiều các bạn nhỏ đến đây vì nhiều nguyên nhân khác nhau như thân thể có khuyết tật, nhà nghèo không nuôi nổi hoặc người nhà đã qua đời.

Sở Từ không có khuyết tật, không thuộc về trường hợp đầu tiên.

Lúc cô bị đưa đến cô nhi viện, quần áo đang mặc trên người không hề giống bộ quần áo của gia đình nghèo, trên người còn có chiếc khóa vàng có ghi đầy đủ thông tin của cô bao gồm ngày sinh. Tên của Sở Từ chính là đặt theo tên ghi trên khóa vàng. Do đó, loại trừ trường hợp thứ hai.

Sở Từ ở thời điểm đó thật sự nghĩ rằng người nhà bản thân đã qua đời, bọn họ đều lên thiên đàng và sẽ phù hộ cho cô.

Lúc ấy viện trưởng không trả lời câu hỏi của Sở Từ mà chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô và nói: “Tiểu Từ của chúng ta là ngoan nhất”.

Dì viện trưởng rất dịu dàng, chính bà đã cho cô những tưởng tượng ban đầu về người nhà.

Sở Từ đã từng thông qua bà mà tưởng tượng về người nhà của mình.

Sở Từ biết tính cách bản thân có khiếm khuyết, đã có nhiều người nói cô rất quái gở, không hòa hợp nhưng Sở Từ không có cách thay đổi tính cách của bản thân.

Lúc cô chưa kịp phát hiện thì tính cách đã định hình.

Thời gian ở cô nhi viện, Sở Từ chỉ có thể nói chuyện với dì viện trưởng và Dịch Tuyết Thành-người đã trưởng thành cùng cô ở cô nhi viện.

Sở Từ của thời điểm đó quái gở hơn bây giờ rất nhiều.

Sau đó, cô dần thay đổi tốt hơn một chút, không còn từ chối nói chuyện với người khác nhưng vẫn không thể thay đổi bản thân trở thành một người cư xử dịu dàng, hòa nhã với mọi người.

Sở Hàm thấy Sở Từ không trả lời liền bó tay từ bỏ.

Về đến nhà, sau khi dùng xong bữa tối, Sở Từ nhận được tin nhắn của Trần Tầm Sơn gửi đến.

Xem xong tin, mày Sở Từ nhíu lại đôi chút, sau đó chuẩn bị ra cửa.

Mạnh Thanh Nghiên thấy cô muốn ra ngoài, liền hỏi: “A Từ con muốn đi đâu? Trời tối rồi, ngày mai con còn phải đi học”.

Có đứa con gái 18 tuổi nào mà trời tối còn chạy ra ngoài cơ chứ?

Mạnh Thanh Nghiên đã cố gắng kiềm chế bản thân nhưng bà không ngờ Sở Từ càng ngày càng kỳ cục.

“Đi gặp bạn”.

“Bạn? Bạn nào mà hẹn con gặp mặt trễ vậy chứ?”. Mạnh Thanh Nghiên cố gắng dùng giọng điệu thương lượng để nói chuyện với Sở Từ nhưng mỗi lần Sở Từ đều khiêu chiến giới hạn và sự kiên nhẫn của bà.

Bà nói: “A Từ, thói quen xấu trước kia của con phải thay đổi đi, mẹ chỉ muốn tốt cho con”.

Ánh mắt cô lãnh đạm nhìn Mạnh Thanh Nghiên, hỏi: “Xin hỏi bà dựa vào điều gì nói tôi có thói quen xấu?”.

Mạnh Thanh Nghiên trả lời: “Con đã bỏ học”.

Sở Từ hỏi tiếp: “Chỉ dựa vào điều này? Còn có không?”.

Mạnh Thanh Nghiên nghẹn lời, hình như bà chỉ có thể tìm ra điều này để chứng minh sự không tốt của Sở Từ.

“Bỏ học là chuyện rất nghiêm trọng”.

Sở Từ nói: “Tôi đã từng gặp qua chuyện còn nghiêm trọng hơn”.

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.