Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng không biết tốt xấu

Phiên bản Dịch · 909 chữ

Sở Từ bình tĩnh nói: “Có bị người cười nhạo cũng là mấy người làm ra, không phải tôi”.

Sở Dụ Hằng nhìn khuôn mặt lãnh đạm của cô tức giận đến không chỗ trút: “Hay lắm, thái độ nói chuyện của cô với người lớn đây sao? Cô ở chỗ đó cái khác không học chỉ học được thái độ không lễ phép, ngang ngược với người nhà thôi sao?”.

“Ba”. Sở Hàm nắm áo Sở Dụ Hằng nói: “Ba không thể nói chị ấy vậy được”.

Sở Hàm áy náy, Sở Từ phải trải qua cuộc sống như vậy có một phần trách nhiệm của bọn họ.

Lúc Sở Từ trải qua những thứ đó, bọn họ lại hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý.

Sao ba cậu có thể lấy chuyện này ra trách móc Sở Từ chứ?

Mặc dù Sở Từ tuyệt tình trong chuyện này nhưng đứng ở góc độ của cô thì cô không có lỗi, chính chị Ngữ Hâm lấy nhầm đồ của Sở Từ mà còn không chịu thừa nhận.

Tuy rằng Mạnh Ngữ Hâm không phải cố ý, bọn họ cũng không có tư cách yêu cầu Sở Từ tha thứ Mạnh Ngữ Hâm.

Sở Dụ Hằng đơ người, chợt nhận ra ông không nên nói ra lời vừa nãy.

Thế là liền nói với Sở Từ: “Trước kia cô như thế nào tôi không hỏi tới, nhưng hiện tại cô đã về nhà họ Sở thì là đại tiểu thư nhà họ Sở, mỗi hành động lời nói của cô đại biểu cho thân phận hiện tại của mình, đừng làm Sở gia mất mặt. Chuyện của Ngữ Hâm, cô phải học được tha thứ, người khác làm chuyện sai trái còn lưu vài phần tình cảm, huống chi Ngữ Hâm là em họ cô”.

Mạnh Thanh Nghiên cũng khuyên cô: “A Từ, con nghe lời, em gái Ngữ Hâm của con chỉ làm sai chuyện nhỏ thôi, con đừng nắm mãi không buông, hai con đều là người mẹ thương yêu, mẹ không muốn nhìn quan hệ giữa hai con đi đến bước này”.

Khuôn mặt Sở Từ trần đầy lãnh đạm, đôi mắt trong suốt, cô bình tĩnh trả lời: “Có phải lỗi nhỏ hay không, thẩm phán nói mới tính”.

“Đừng không biết tốt xấu”.

Nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Sở Từ, Sở Dụ Hằng tức giận cực kỳ.

Mạnh Thanh Nghiên vội vàng kéo lại Sở Dụ Hằng: “Dụ Hằng, đừng tức giận, A Từ chỉ là chưa quen, anh thông cảm con bé chút”.

Hai mắt bà đỏ lên cầu xin nhìn Sở Dụ Hằng.

Sở Dụ Hằng dằn cơn giận rồi nói: “Em dạy dỗ lại nó, bước vào cửa nhà họ Sở thì phải có dáng vẻ của tiểu thư nhà họ Sở”.

Nói xong, Sở Dụ Hằng lên lầu, đi thư phòng, ông không muốn nhìn thấy Sở Từ.

Mạnh Thanh Nghiên nhìn Sở Từ: “A Từ, con nghe lời ba con đi, ngoan, Ngữ Hâm là đứa trẻ tốt, sau này con tiếp xúc nhiều với con bé sẽ hiểu thôi. Con đừng vì chuyện này mà xích mích với Ngữ Hâm, mẹ sẽ đau lòng”.

“Tôi không nghĩ trộm đồ là chuyện nhỏ, muốn tôi ở chung hòa hợp với cô ta, trước làm cô ta học cách làm người đàng hoàng đi”.

Nên giải thích Sở Từ đều giải thích cả rồi, bọn họ không tin cô cũng chịu, cô lười nói thêm lời nào.

Sở Từ quay người về phòng.

Mạnh Thanh Nghiên càng khó chịu thêm.

Sở Từ vừa quay về đã đánh vỡ sự bình lặng hòa hợp trong ngôi nhà này, làm trong nhà không được bình yên.

Vốn dĩ bà rất chờ mong khoảnh khắc trùng phùng cùng con gái nhưng bây giờ tất cả đều tan thành mây khói.

“Mẹ, rốt cuộc tại sao ba mẹ lại để Sở Từ lưu lạc bên ngoài?”.

Vấn đề này chôn trong lòng Sở Hàm một thời gian dài, sau khi cậu chứng kiến thái độ của ba mẹ với Sở Từ thì cậu càng nhịn không được mà hỏi ra.

Trong lòng Sở Hàm, ba mẹ rất yêu thương nhau, cũng thương yêu cậu, gia đình bọn họ hạnh phúc mỹ mãn. Trong trí tưởng tượng của cậu, nếu cậu thật sự có một người chị thì chắc chắn ba sẽ rất thương yêu chị ấy.

Nhưng lý do nào mà ba cậu lại đối xử với Sở Từ như kẻ thù?

Mạnh Thanh Nghiên nói với con trai: “Chuyện này con đừng quản”.

Bà không giải thích gì mà nói tiếp với Sở Hàm: “Chị con ở bên ngoài lâu quá rồi, cái tốt không học, lại đi học mấy cái xấu. Bây giờ chị con lại không thân thiết với chúng ta, trước khi về, mẹ còn suy nghĩ sẽ từ từ kéo lại quan hệ với chị con, không nghĩ đến vừa gặp mặt lại xảy ra chuyện như vậy”.

Trông bà khá mệt mỏi.

Sở Hàm cũng không biết làm sao, cả tuần nay, trước khi ba mẹ cậu quay về, cậu cũng thử kéo gần quan hệ với Sở Từ, nhưng tính cách cô rất kỳ quái, khó ở chung, hai người cũng không có cộng đồng đề tài để nói, cậu thật sự không biết phải đến gần “thiếu nữ bất lương” bằng cách nào.

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 133

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.