Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gây phiền phức lớn vậy mà cô còn yên tâm như không có chuyện gì sao?

Phiên bản Dịch · 791 chữ

“Con có ý gì?”

Mạnh Thanh Nghiên nhìn Sở Từ, bà biết đứa con gái suốt 18 năm không gặp này sẽ không lập tức thân thiết với bà, nhưng bà không ngờ rằng con gái bà sẽ lấy thái độ như vậy đối với bản thân.

Hiện tại Mạnh Thanh Nghiên cũng không rảnh buồn lòng vì thái độ của Sở Từ, bà chỉ muốn nhanh chóng hiểu rõ rắc rối mà Mạnh Ngữ Hâm đang gặp.

“Cô ta có làm hay không, là tự cô ta quyết định, cô ta phạm tội hay không, có thẩm phán phân biệt”.

Dáng vẻ lãnh đạm của Sở Từ giống như không hề xem người Sở gia là người nhà của cô.

“Đồ gửi cho con, chỉ cần con nói là hiểu lầm, Ngữ Hâm liền không sao. Con đừng tính toán vậy với em gái con được không? Con bé là em họ của con đó”. Mạnh Thanh Nghiên mong Sở Từ tha thứ mà thả qua cho Mạnh Ngữ Hâm.

Mạnh Ngữ Hâm nhận lỗi với Sở Từ: “Chị họ, em sai rồi, mong chị tha thứ cho em”.

“Trễ rồi, cơ hội chỉ có một”.

Sở Từ luôn nói lời giữ lời, không trân trọng cơ hội thì tự chịu trách nhiệm.

Sở Từ quay sang hỏi cảnh sát: “Hiện tại có thể đi được không?”.

Dáng vẻ vội vàng của Sở Từ trong mắt hai dì cháu Mạnh Thanh Nghiên lại như chờ không kịp nhìn Mạnh Ngữ Hâm bị định tội.

Cho dù giữa bọn họ không có tình cảm, ít ra cũng có quan hệ huyết thống, sao cô lại có thể như vậy?

Chỉ là lấy nhầm đồ thôi, cũng không phải chuyện gì lớn lao.

Tim Mạnh Thanh Nghiên vặn thành một khối, một bên là cháu gái tự tay nuôi lớn, một bên là con gái ruột, hai người đều là người bà thương yêu.

Cảnh sát trả lời: “Mời hai vị đi theo chúng tôi”.

Sắc mặt Mạnh Ngữ Hâm trở nên trắng bệch, lần đầu tiên trong đời, cô ta bước vào sở cảnh sát với thân phận tội phạm.

Cô ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi với những gì sắp xảy ra.

#

Sau khi ký lục lời khai ở cục cảnh sát xong, Sở Từ về biệt thự nhà họ Sở.

Lúc Sở Từ rời khỏi, Mạnh Ngữ Hâm vẫn còn bị thẩm vấn.

Về đến nơi, cô vừa bước vào nhà liền thấy Sở Dụ Hằng, Mạnh Thanh Nghiên và Sở Hàm đang ngồi trong phòng khách.

Đây là lần đầu cô gặp Sở Dụ Hằng ở ngoài đời, nhưng hiện tại trên khuôn mặt hào hoa phong nhã thành thục của ông lại đầy ắp sự lạnh lùng.

Không khí trong phòng khách như đọng lại.

Sở Từ không có ý định chào hỏi bọn họ, trực tiếp lên lầu.

“Định đi đâu?”.

Giọng nói của Sở Dụ Hằng lạnh băng.

Sở Từ ngừng bước nói: “Về phòng”.

Sở Dụ Hằng chất vấn Sở Từ: “Gây ra phiền phức lớn như vậy mà con còn như không có việc gì đi về phòng sao?”.

Sở Từ lạnh nhạt nhìn Sở Dụ Hằng nói: “Là tôi gây ra sao?”.

“Tiền căn hậu quả chúng ta đã nghe qua rồi, đúng là Ngữ Hâm cầm nhầm đồ của con, nhưng chúng ta đều là người một nhà, chỉ là lấy nhầm thôi, chỉ cần con giải thích rõ ràng với cảnh sát thì không phải không có chuyện gì sao? Làm đến mức Ngữ Hâm bị giữ lại cục cảnh sát, con có ý gì đây? Nhà chúng ta vốn dĩ hòa hợp êm ấm, sao con vừa tới thì cảnh sát liền đến nhà làm đến cả nhà không được an bình?”.

Lời của Sở Dụ Hằng đều là trách móc sự xuất hiện của Sở Từ phá vỡ sự yên bình ở nhà họ Sở.

“Cảnh sát đến nhà là vì vụ án mất trộm, người ông nên hỏi là người đã làm sai chuyện mà không phải chất vấn người bị hại”.

Sở Dụ Hằng tức giận trách mắng Sở Từ: “Ở cùng nhà với nhau, nếu lấy nhầm đồ cũng bị xem như ăn trộm thì ngồi cùng bàn dùng bữa tính cái gì?”.

Sở Từ lãnh đạm trả lời: “Tôi đã cho cô ta cơ hội, chỉ cần cô ta nhận lỗi trong thời gian tôi đưa ra, tôi có thể không tính toán với cô ta, là chính cô ta không nắm lấy”.

Sở Dụ Hằng giận dữ: “Cho nên bây giờ cô nhất định muốn nháo lên tòa án đúng không? Để người ngoài cười Sở gia chúng ta đúng không?”.

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 147

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.