Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em không muốn chị xảy ra chuyện

Phiên bản Dịch · 770 chữ

Sở Từ lạnh nhạt nói: “Đều giống nhau, đều là trộm, đều phạm tội”.

Mạnh Ngữ Hâm xin lỗi Sở Từ: “Xin lỗi chị, đều tại em, chị muốn sao em cũng nhận, chị báo cảnh sát em cũng chấp nhận”.

Sở Hàm sốt ruột nói: “Sao có thể báo cảnh sát được? Đồ của chị ấy vốn dĩ lai lịch không rõ, chẳng lẽ nói đồ ăn trộm lại bị người khác trộm lần nữa? Hai người muốn cùng nhau vào ngục giam à?”.

Sở Từ lãnh đạm nhìn hai người một hát một xướng như đang xem kịch.

Cô không muốn giải thích thêm gì với hai người này.

Cô buồn ngủ rồi, muốn về phòng ngủ một giấc, buổi tối cô còn chuyện phải làm.

Sở Hàm chau mày, cản Sở Từ rồi nói tiếp: “Em không muốn chị có chuyện, chúng ta nghiêm túc tập trung giải quyết xong chuyện này được chứ? Chỉ cần không phải là chị trộm, chúng ta có thể đến sở cảnh sát nói rõ ràng”.

Mặc dù cảm tình của Sở Hàm với Sở Từ không sâu đậm như Mạnh Ngữ Hâm nhưng hai người vẫn là chị em, cậu vẫn muốn Sở Từ bình an.

Sở Từ nhìn Mạnh Ngữ Hâm một cái: “Cậu giải quyết chuyện của cô ta trước đi”.

Sở Từ nói xong, không để ý đến hai người, về phòng làm một giấc.

Sở Hàm nhăn chặt mày, trên khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy ưu sầu.

Mạnh Ngữ Hâm kéo tay Sở Hàm nói: “Xin lỗi em, đều tại chị”.

Sở Hàm vẫn nhăn chặt mày, không biết nên nói gì.

Chuyện của Mạnh Ngữ Hâm còn dễ làm, nhưng chuyện trộm đồ của Dịch Tuyết Thành thì phải giải quyết sao?

Vụ án ở trên mạng ngày càng lan truyền rộng rãi, chắc chắn đã có người bắt đầu lần theo manh mối điều tra.

Sở Hàm không biết kế tiếp nên làm thế nào, chỉ có thể làm phiền ông nội, để ông nội quyết định.

Sau khi Sở Hàm rời đi, Mạnh Ngữ Hâm liền mở điện thoại, tìm kiếm tin tức về huy hiệu của Dịch Tuyết Thành bị trộm.

Thảo nào Sở Từ có thể mua được bộ huy hiệu đó, hóa ra là vì xuất xứ không rõ ràng.

#

Lục Tỉnh về nhà bèn thấy anh trai cậu ta-Lục Triết đang vẽ bản thảo thiết kế lễ phục.

“Anh lại thiết kế lễ phục cho nữ thần nữa à?”.

Lục Tỉnh biết trong lòng Lục Triết có một vị nữ thần bí mật.

Theo lời Lục Triết thì nữ thần rất hoàn mỹ, trên đánh được lưu manh, dưới xử được cường đạo, chơi bóng rổ giỏi, biết thiết kế, công nghệ thông tin một tay, lại là cao thủ game, quan trọng nhất là người đẹp tiếng đẹp. Phải nói là nữ thần hoàn mỹ đến mức không tìm được chút nhược điểm nào.

Cách đây 1 năm, Lục Triết ở nước ngoài đụng phải ăn cướp, thiếu chút nữa xảy ra chuyện nhưng tình cờ lại được vị nữ thần này cứu giúp. Từ đó, Lục Triết liền rơi vào lưới tình.

Lục Triết vội vàng thu lại bản thảo nói: “Không có chuyện làm thôi”.

“Nếu anh thật sự thích cô ấy thì tỏ tình đi, bây giờ anh đã là nhà thiết kế hàng đầu nổi danh quốc tế rồi, danh lợi song thu, nữ thần của anh chắc chắn sẽ thích anh”.

Lục Triết cười xấu hổ: “Anh không xứng với cô ấy”.

“Anh đừng tự coi nhẹ mình có được không, từ nhỏ đến lớn không biết có bao nhiêu nữ sinh thích anh, từ nhỏ em giúp anh thu thư tình đến nỗi một tủ còn chứa không hết”.

Tổ tiên của hai anh em nhà họ Lục đều là người có máu mặt trong giới nghệ thuật, trưởng bối trong nhà hy vọng Lục Triết có thể kế thừa sự nghiệp của gia đình.

Nhưng Lục Triết lại kiên quyết làm học trò của Trần Tầm Sơn, trở thành nhà thiết kế thời trang.

May mắn là hai năm gần đây Lục Triết cũng dần có tiếng tăm nên trưởng bối trong nhà mới không tiếp tục phản đối.

“Cô ấy… rất tốt”. Lục Triết nhớ đến nữ thần, không tự giác nở nụ cười.

Lục Tỉnh nhìn biểu cảm của Lục Triết, bó tay lắc đầu nói: “Hết thuốc chữa rồi, thật sự hết cứu, mong là em có thể sớm ngày gặp được chị dâu tương lai”.

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 146

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.