Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai bộ huy hiệu

Phiên bản Dịch · 725 chữ

Sở Từ không chỉ chủ động tìm cậu bắt chuyện còn “hiến ân cần” lấy lòng Lâm Nặc.

Bây giờ cả lớp ai cũng biết Sở Từ thích Lâm Nặc.

Lâm Nặc cũng là lần đầu tiên gặp phải nữ sinh như vậy theo đuổi bản thân.

Cậu cũng không có ý định “tiến thêm một bước” với Sở Từ.

Hiện tại Lâm Nặc chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận Sở Từ làm bạn cùng bàn.

Nhưng món quà mà Sở Từ đưa lại khiến Lâm Nặc rất vừa ý, Lục Tỉnh thật sự thích đồ liên quan bóng rổ.

Cậu hỏi Sở Từ: “Bao nhiêu tiền?”.

Cậu tính mua lại với Sở Từ. Bời vì cậu không muốn đùa giỡn với tình cảm của người khác cũng không thích giả mơ hồ chiếm tiện nghi nữ sinh.

Lúc trước Lâm Nặc để Sở Từ đi mua nước và đồ ăn vặt chỉ vì muốn thử Sở Từ, với mấy món đồ đắt tiền cậu không thể để nữ sinh mua cho cậu được.

Hơn nữa Sở Từ cũng không phải người có tiền, Lâm Nặc nhìn ra được sinh hoạt cô khá thiếu thốn, mua mấy thứ này cũng không biết tốn hết bao nhiêu phí sinh hoạt của cô.

Thái độ Sở Từ không chút để ý nói : "Tặng cậu đấy".

Mặc dù cô biểu hiện ra dáng vẻ không quan tâm thì Lâm Nặc cũng biết mấy thứ này rất quý với cô. Nhìn cô cũng không giống người giàu có gì.

Lâm Nặc không tiếp tục ép hỏi, cậu móc từ ví da ra một xấp tờ tiền 100 tệ, khoảng chừng 20 30 tờ.

“Trả trước cho cậu nhiêu đây, phần còn lại tôi sẽ đưa sau”. Lâm Nặc ước tính giá trị của mấy món đó khoảng 20 30 ngàn tệ nhưng tạm thời trong túi cậu chỉ có bấy nhiêu đây tiền.

"Không cần". Sở Từ trả lời dứt khoát, nhét lại tiền vào tay Lâm Nặc.

Thái độ cô rất lạnh nhạt, phải nói là “phong khinh vân đạm” (nhẹ nhàng, lãnh đạm)

“Đừng phô trương”. Biểu tình Lâm Nặc trở nên nghiêm túc nói: “Đừng vì mấy thứ này mà đẩy cuộc sống cậu trở nên vào cảnh khó khăn”.

Lâm Nặc trực tiếp nhét tiền vào cặp Sở Từ rồi cầm đồ vật quay người đi.

Có vẻ như cậu muốn đi tìm Lục Tỉnh.

Lúc này, trên sân bóng rổ ở khu thể thao, đội viên của đội bóng rổ trường đang luyện tập.

Vài thành viên vây quanh Sở Hàm, hâm mộ nhìn bộ huy hiệu của cậu.

“Tiểu Hàm cậu hay thật, bộ huy hiệu này rất hiếm mà cậu cũng sưu tầm đủ bộ được, cái này tốn rất nhiều tiền phải không?”.

“Tiểu Hàm cho tôi mượn ôm đùi, nhìn không ra cậu vừa có tiền vừa có năng lực nữa đấy, sau này mấy anh em nhờ cậu quan tâm vậy”.

Mấy nam sinh mỗi người nói một câu, bày tỏ ước muốn ôm đùi Sở Hàm mãnh liệt.

Sở Hàm nhìn rất đắc ý nói: “Đây là do chị tôi mua tặng, muốn ôm cũng là ôm đùi chị ấy, mấy người muốn hâm mộ thì hâm mộ tôi có chị gái quan tâm tôi như vậy”.

“Chị cậu? Cậu không phải con một sao?”.

“Đó là chị h…”. Sở Hàm ngớ ra một lát.

Nếu là trước đây, cậu sẽ không chút do dự trả lời Mạnh Ngữ Hâm là chị ruột.

Nhưng bây giờ, mỗi lần nhắc đến từ “con một” thì cậu lại nhớ đến chuyện khác.

Sở Hàm giải thích: “Chị ấy là chị họ, con gái của dì tôi, tôi và chị ấy từ nhỏ cùng nhau lớn lên”.

“Chị họ thật tốt, không phải chị ruột lại hơn cả chị ruột, nếu tôi cũng có chị họ tốn tâm tư ra tiền mua tặng cho tôi mấy món mà tôi thích thì tốt rồi”.

Mấy bạn nam trong đội bóng vẫn rất hâm mộ Sở Hàm.

Vào lúc này, Lâm Nặc tới.

Nhìn thấy Lâm Nặc, mọi người lập tức im miệng.

Lâm Nặc quá hung ác, lỡ đắc tội tuyệt đối không có kết cục tốt.

Cả trường chỉ có đội trưởng bọn họ chơi được với Lâm Nặc.

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.