Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Độn thuật

Phiên bản Dịch · 2417 chữ

Tiếng cười càng lúc càng vang dội, âm hưởng chấn động sơn động. Tuy nhiên tiếng cười rất nhanh chìm xuống, cùng lúc đó thân thể của Lạc Cát Đại Thượng sư đang dựa trên vách đá, bằng mắt thường cũng có thể thấy nó đang khô quắt lại. Dường như trong nháy mắt hồn phách bị rút đi, tất cả máu của cơ thể bị hấp thụ sạch sẽ, không còn một chút dấu vết nào.

Vị cao tăng ẩn sĩ nổi tiếng núi Đại Tuyết không biết bị yêu vật cổ quái nào chiếm mất thể xác, cứ vậy mà chết thảm chỗ này.

Trong lúc đó, Tiêu Phàm bất chấp thương tâm cái chết bất hạnh của đại thượng sư, lập tức nhẹ nhàng lui về phía sau, tay nhẹ nhàng khấu mấy miếng phù lục, môi mím chặt như lâm vào đại địch.

Loại yêu vật có thể chiếm cứ thể xác, Tiêu Phàm không phải chưa từng thấy, rất nhiều yêu quái có thể làm như vậy. Nhưng mà tất cả những yêu quái mà Tiêu Phàm đã thấy trước đó với con yêu quái tự xưng là Phong Vô Tà này khác nhau về bản chất. Yêu quái sau khi chiếm cứ cơ thể người, rất nhanh sẽ lộ ra sơ hở. Người bị chiếm thể xác điên điên khùng khùng, làm việc cổ quái, không có kết cấu.

Mà Phong Vô Tà này chiếm cứ thể xác Lạc Cát Đại Thượng sư gần như không có nửa phần sơ hở, làm người, làm việc như người bình thường, thậm chí còn nghiễm nhiên hữu đạo cao tăng, được sự ngưỡng mộ tôn kính của chúng sinh, ngay cả đại hòa thượng thủ lĩnh cũng ở trước mặt y chấp đệ tử lễ.

Trước đó, Tiêu Phàm cũng không phát hiện ra điều gì không ổn, ngay của Huyền Vũ Giáp cũng không cảm thấy yêu khí trên người y. Sau khi chiếm cứ Lạc Cát Đại Thượng sư, Phong Vô Tà hoàn toàn thành một người, tuy hai mà một.

Đây tuyệt đối là một thuật chiếm thể xác không giống bình thường, so với những yêu quái mà Tiêu Phàm thấy qua trước đó có khác biệt rất lớn. Nhưng điều khiến Tiêu Phàm lo lắng nhất lúc này chính là yêu quái này chiếm được thể xác thần kì như vậy, chỉ sợ thuật chiếm thể cao hơn so với yêu vật bình thường, làm người ta khó lòng phòng bị.

Tiêu Phàm một tay thủ sẵn mấy tấm phù lục, tay trái vừa lật, Huyền Vũ Giáp trắng như tuyết hiện lên. Pháp lực cuồn cuộn lập tức rót vào trong Huyền Vũ Giáp, ngoài thượng cổ mai rùa màu trắng lóng lánh phát ra một tầng ánh sáng dịu dàng.

- A, khí tức rùa thần Huyền Vũ thượng cổ...

Tiêu Phàm chưa kịp kết nối với Huyền Vũ Giáp, bên tai bỗng vang lên một giọng nói hơi ngạc nhiên, khẩu âm giống Lạc Cát Đại Thượng sư như đúc. Không ngờ tên Phong Vô Tà kia không biết lúc nào đã tới bên người Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm đối với việc này hoàn toàn không hay biết gì cả.

Nhưng ngay sau đó, Tiêu Phàm giơ tay phải lên, hai tấm phù lục bắn ra, nghênh phong nhiên thiêu, hai hỗn độn đồ hóa thành hai mảnh đỏ tươi trên không trung, bay về hướng Phong Vô Tà.

Chỉ thấy trong hư không trống không chợt hiện ra một bóng đen, có đầy đủ ngũ quan, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn đầy trào phúng. Thân hình giống như người thường, nhưng lại vặn vẹo thành một hình dạng kì quái, nhìn qua như người bị bẹp vậy. Trông nó như một cỗ sương mù màu đen phiêu động trong gió. Trước khi màu đỏ của hỗn độn đồ bao phủ, bóng đen vằn một trận như nước, lập tức biến mất không thấy bóng dáng, màu đỏ hỗn độn đồ chụp phải hư không. Trên không trung chớp động vài cái, uy năng hao hết, tan biến vô hình.

Tiêu Phàm lập tức thả thần niệm lực kết nối cùng Huyền Vũ Giáp, không có bất cứ cảm ứng dị thường nào. Trước mặt yêu vật này, không ngờ Huyền Vũ Giáp cũng mất linh rồi.

- Vô dụng thôi.

Trong hư vô, lại truyền tới tiếng cười hì hì của Phong Vô Tà.

- Ta biết ổ rùa thần Huyền Vũ thượng cổ là thần thánh chi vật mà tu sĩ bói toán các ngươi tôn sùng nhất, ứng nghiệm như thần. Nhưng ta là Phong Trung Chi Linh, bản mệnh thần thông dấu hình theo gió. Mai rùa của Huyền Vũ thần quy không thể phát hiện được đâu. Tiêu chân nhân, ngươi không cần phải hao tốn khí lực làm gì. Ngoan ngoãn buông thần thức, hợp thể cùng ta. Lấy thiên phú thần thông của ta gộp thêm tu luyện Vô Cực Môn của ngươi, ta tin, không bao lâu chúng ta có thể tung hoành toàn bộ thể giới trung thổ, không ai có thể là đối thủ của chúng ta. Chúng ta có thể tự lập ra vương quốc, kế thừa đạo Nho chính thống, để trên thế giới này vĩnh viễn là địa bàn bá chủ của ta. Thiên thu vạn tái, thống nhất càn khôn. Chẳng lẽ tương lai như vậy không đủ hấp dẫn ngươi sao? Hả Tiêu chân nhân?

Phong Vô Tà không vội vàng, giọng nói nhẹ nhàng nghe vào rất có lực hấp dẫn.

Tiêu Phàm cười lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi là yêu ma thượng cổ. Vậy thì nên biết tôn chỉ kế thừa của Vô Cực Môn: Phàm là đệ tử Vô Cực Môn không thể đội trời chung với yêu ma quỷ quái.

- Vậy sao? Tiêu chân nhân, ngươi lầm rồi. Vô Cực Môn khi mới xuất hiện là phản đồ đấy, hơn nữa không chỉ là một người. Ta và Vô Cực Môn các ngươi cũng không phải lần đầu giao đấu. Những người đó hẳn là tổ sư của các ngươi đi. Tiêu Phàm, ngươi nên biết, thế giới này không có gì không thể trao đổi. Mấu chốt là điều kiện ngươi đưa ra có thích hợp hay không. Ta cam đoan với ngươi, sau khi hợp thể, ta không cắn nuốt linh hồn ngươi, chúng ta dung hợp lẫn nhau, không phân biệt ai là chính, ai là phụ. Trí nhớ hiện tại của ngươi vẫn có thể duy trì đầy đủ. Sau khi hợp thể ngươi vẫn là ngươi, vẫn là chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn. Ngươi chỉ không có năng lực của ta, nhưng chỉ cần luyện tập, ngươi cũng có thể giống ta bây giờ, hoàn toàn có thể nắm được phong chi linh lực, cùng phong linh hòa làm một thể. Ngẫm lại xem, có năng lực cao như vậy, ngươi lại là kế thừa Vô Cực Môn, trên thể giới này còn ai có thể là đối thủ của ngươi nữa? Ngươi chính là vô địch thiên hạ!

Vì hấp dẫn được Tiêu Phàm, Phong Vô Tà thậm chí “chúng ta” cũng không nói nữa, nói thẳng ra là “ngươi”. Dường như sau khi chiếm được thể xác là Tiêu Phàm nuốt y, chứ không phải là y cắn nuốt linh hồn Tiêu Phàm. Y hoàn toàn kính dâng tất cả, tất cả suy nghĩ vì Tiêu Phàm.

Chỉ có điều quỷ kế nho nhỏ đó làm sao có thể mê hoặc được Tiêu Phàm chứ?

- Vậy ngươi có thể giải thích một chút, vị Lạc Cát Đại Thượng sư ở trước mặt này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Giọng nói của Tiêu Phàm mang theo ý châm chọc.

- Tiêu Phàm, ngươi thật cố chấp. Xem ra, ta không thể không cho ngươi nhìn một chút lợi hại của ta. Ngươi thực không biết tốt xấu gì cả.

Giọng nói của Phong Vô Tà thay đổi, cười lạnh nói.

- Yêu quái!

- Chết đi!

Không đợi Tiêu Phàm đáp lại, Đan Tăng Đa Cát mạnh mẽ đứng dậy, đoạt cung tiễn từ tay Đan Châu, bắn ra hàng loạt mũi tên, “vút vút vút” ba tiếng, ba mũi tên lông vũ liên kết một mạch bắn về hướng Phong Vô Tà.

Kampot bị thương ở cổ nằm ở đó, sắc mặt tái nhợt, không có động tĩnh gì.

Đan Tăng Đa Cát thương sư đệ, giận dữ không kiềm được.

Trong hư không vốn không có vật gì, đám sương bỗng dao động như nước, một bóng đen chợt lướt qua.

- Đa Cát thượng sư, cẩn thận!

Tiêu Phàm kinh hãi, nhảy dựng lên, bay về phía Đan Tăng Đa Cát. Hai tay liên dương, bốn năm tấm phù lục bay nhanh ra, trên không trung hóa thành hỗn độn đồ đỏ rực, bao phủ quanh người Đan Tăng Đa Cát.

- A...

Ngay lúc ấy, Đan Châu ở bên cạnh kêu thảm một tiếng, hai tay cầm chặt cổ họng, mặt hắc khí lượn lờ, hai mắt trắng dã, ngã xuống đất. Cả người run rẩy, dần dần yếu đi, không ngừng co giật.

- Đan Châu...

Đan Tăng Đa Cát kêu to, sắc mặt trắng bệch.

- Mau, dựa vào vách tường!

//truyencuatui.net/
Tiêu Phàm hét lớn một tiếng, cổ tay vừa lật, Viêm Linh chi đao đỏ rực được rút ra. Hắn hơi rót pháp lực vào, Hỏa Linh chi binh lập tức phát sáng lập lòe. Tiêu Phàm quơ Viêm Linh chi đao, trước người hạ một đạo lưới lửa, che chở cho Cơ Khinh Sa và Đan Tăng Đa Cát, cấp tốc lui tới một bên sơn động.

Ít nhất thì ở vị trí này Phong Vô Tà không thể tập kích từ phía sau được. Phương hướng cần phòng ngự giảm đi được một bên. Tương đối mà nói, thì có thể tiết kiệm được không ít pháp lực.

Tiêu Phàm mặc dù là người khiêm tốn, nhưng kinh nghiệm tranh đấu cực kì phong phú. Trong phút chốc, liền hạ quyết định chính xác nhất.

Dù là như vậy, vì liên tiếp dùng Viêm Linh chi đao, nên sau một lát, sắc mặt của Tiêu Phàm trở nên trắng bệch. Pháp lực của hắn cạn quá nhiều. Chuôi Hỏa Linh chi binh này uy lực cực lớn, cho dù không phải là cảnh giới của hắn bây giờ để có thể dùng một cách tự nhiên, mỗi lần sử dụng đều phải hao phí một lượng lớn pháp lực. Lúc này không phải là thi triển toàn bộ, nhưng cũng quá nhiều với hắn rồi.

- Một thanh Viêm Linh chi đao tốt đấy. Chậc chậc, Tiêu chân nhân, không thể tưởng tượng ngươi tuổi đời còn trẻ mà trên người có nhiều thứ tốt đến vậy ha... Nhưng càng như vậy, ta càng không bỏ qua cho ngươi. Ngươi chính là đối tượng chiếm thể thích hợp nhất với ta...

Trong hư không, lại vang lên tiếng cười của Phong Vô Tà.

“Phì...”

Một đóa kim hoa chợt theo ánh đao của Viêm Linh chi đao bắn ra, bùng nổ trong không trung, kim phấn bay lả tả. Chính là Cơ Khinh Sa thừa dịp yêu vật còn chưa chuẩn bị, liền bắn ra bạo liệt trùng.

Kim phấn hoa mỹ thổi tới, trong hư không vẫn rỗng tuếch, không nhìn thấy bất cứ cái gì.

Yêu linh trong gió này, như chính lời y nói, có thể giấu hình theo gió. Phong Độn thuật chính là bổn mạng thần thông của y, đạt tới trình độ theo ý muốn của mình.

- Hì hì, Bạo Liệt trùng. Thứ này sau khi luyện thành rất lợi hại, là đại sát khí của Nam Dương. Đáng tiếc vẫn là ấu trùng, còn đem ra khoe khoang. Thật là đem nhau ra đùa mà, cười đến rụng răng mất. Tiểu cô nương, sau này có cơ hội, ta giới thiệu lão quỷ trong động kia cho cô quen. Y luyện Bạo Liệt trùng so với ngươi mạnh hơn nhiều. Tuy nhiên thứ lão bất tử kia thích là sắc trung ngạ quỷ. Ngươi là cô nương xinh đẹp như vậy, nếu bị y thấy thì thực không ổn a...

Mặt Cơ Khinh Sa biến sắc.

Lạp Trát Đắc Lý!

Nghe ngữ khí của tên yêu linh này thì thủy tổ hàng đầu sư nam dương trong truyền thuyết, “Đại thiên vương” Lạp Trát Đắc Lý vẫn sống, lại còn có rất “quen” với y nữa.

Xem ra theo lời Tiêu Phàm nói, thì các yêu ma đều thức tỉnh, thế giới trung thổ sắp đại loạn như “lời tiên đoán”, thật sự sắp trở thành sự thật.

Sắc mặt của Tiêu Phàm ngày càng trắng, sắc sáng trên Hỏa Linh thần binh càng lúc càng ảm đảm, rốt cuộc biến mất không còn gì nữa. Tiêu Phàm dừng động tác vung đao, hoành đao làm ngực, hai mắt lóe ra ánh lục. Hắn vận dụng “Thiên nhãn thần thông” tới mức cao nhất, cực lực truy ra tung ảnh của Phong Vô Tà trong hư không.

“Thiên nhãn”, “Thiên nhĩ”, mấy loại thần thông là vốn là ẩn nặc thuật và khắc tinh của độn thuật, chỉ tiếc rằng “thiên nhãn” của Tiêu Phàm mới ở trình độ nhập môn, đối mặt với lão yêu ngàn năm, phong độn thuật xuất thần nhập hóa, hai bên cơ bản không cùng một cấp bậc.

Bỗng nhiên, Tiêu Phàm nhận thấy một tia đặc biệt khác thường, như có như không, thậm chí nhận không ra. Đó là điểm khác thường hay ảo giác của mình, Tiêu Phàm vẫn mạnh mẽ vung Viêm Linh chi đao trong tay lên.

Chỉ có điều vẫn muộn một bước, hắn chỉ cảm thấy một trận đau đớn ở cổ, một vệt máu hiện lên. Nếu không phải hắn theo bản năng vung Viêm Linh chi đao lên, lần đánh lén này chỉ e không chỉ là một vệt máu đơn giản như vậy.

- Tiểu tử, coi như ngươi còn tỉnh táo... Chỉ e lần sau ngươi không còn vận khí tốt như vậy nữa đâu...

Trong hư không, lại vang lên tiếng cười đắc ý của Phong Vô Tà.

609-phong-don-thuat/1162342.html

609-phong-don-thuat/1162342.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 461

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.