Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Cánh Đại Bàng Vương chuyển thế Kim Thân

Phiên bản Dịch · 2438 chữ

Ở bên này, Tiêu Phàm vừa mới xử lý xong vết thương của chính mình thì ở bên kia lại kêu to “A” một tiếng, Kampot ngã nhào văng ra ngoài, hai tay ôm sát cổ họng, máu tươi chảy ồ xuống mặt đất.

Không ngờ Kampot lại bị một đao sắc bén đả thương một vết thương trí mạng ở cổ.

- Kampot...

Đan Tăng Đa Cát kêu to, nhưng không quay đầu liếc mắt nhìn Kampot được một lần, chỉ có thể đen trường đao múa thành một vệt sáng đen nhánh, lấy toàn thân mình bảo vệ cho Kampot.

Trên thực tế, Đan Tăng Đa Cát và Kampot giao thủ, trên võ thuật giới đã là một trận thế cực kì hiếm thấy, dù có cao thủ mạnh hơn thì trong thời gian ngắn cũng khó lòng đánh bại họ. Mấu chốt là binh khí không tiện. Đan Tăng Đa Cát quen dùng trường đao thì không nói, Kampot thì do đang dùng đao chuyển sang dùng búa liền có chút không quen, mười thành công phu có thể phát huy tới 5 phần đã gọi là tốt lắm rồi.

Hơn nữa, Lạc Cát Đại Thượng Sư cũng dũng mãnh thái quá, quải trượng trong tay y mơ hồ vạn đoan, khó có thể nắm bắt được.

“Vút”.

Mũi tên lông vũ của Đan Châu rốt cuộc cũng ngênh diện bắn thẳng tới.

Nhìn thôi cũng biết Đan Tăng Đa Cát không thể chống cự được bao lâu nữa. Đan Châu cũng không thể do dự thêm, bắn trước rồi nói sau.

Lạc Cát Đại Thượng Sư đối với mũi tên lông vũ đang bắn về phía mình không thèm liếc mắt lấy một cái. Trước khi mũi tên lông vũ tới y mới hơi tránh đầu, mũi tên bay ngay tới sát tai y. Áp lực trên tay Đan Tăng Đa Cát không giảm chút nào.

- Choang...

Tựa như cầu vồng, một trường đao đen nhánh phóng lên cao, Đan Tăng Đa Cát đau đớn kêu một tiếng. Sắc mặt Đan Tăng Đa Cát xanh mét, tay phải đầm đìa máu tươi, trong tay trống không. Đan Tăng Đa Cát không kịp bay lui về phía sau.

- Con kiến nhà ngươi, chịu chết đi!

Lạc Cát Đại Thượng Sư không dung tình chút nào. Trong mắt lóe lên hàn quang, súng trường trong tay đâm tới ngực của Đan Tăng Đa Cát. Nét mặt già nua vặn vẹo như vỏ quýt sấy khô, biến thành một loại hình dạng âm độc cực kì lạnh lẽo. Nét điềm đạm, trầm ổn, từ bi trong đạo cao tăng đã sớm biến mất không còn bóng dáng.

“Vút vút vút”...

Ngay lúc ấy, phía sau Lạc Cát Đại Thượng Sư vang lên tiếng xé gió liên tục.

Trong lòng Lạc Cát Đại Thượng Sư biết có chuyện không ổn, không cố đuổi giết Đan Tăng Đa Cát nữa, uốn éo thân mình vòng lại. Chỉ thấy ba thanh phi đao hình lá liễu, xếp thành hình tam giác đang lao tới phía ngực của mình.

Bóng người chời lóe, làn gió thơm lướt tới, trước mắt bỗng xuất hiện một trảo ảnh thật mạnh, Cơ Khinh Sa che mặt, từ một bên giết tới.

Thiên thủ Quan Âm thiên biến thủ!

Biến hóa vạn đoan.

Lạc Cát Đại Thượng Sư đối với phi đao trước mặt làm như không thấy, hoàn toàn bỏ qua nó, múa quải trượng gỗ trong tay thành súng trường đâm thẳng về phía Cơ Khinh Sa. Y đối với thiên biến thủ cũng Cơ Khinh Sa cũng không quan tâm. Nhưng không ngờ y lại lựa chọn liều mạng đả pháp lưỡng bại câu thương.

Loại hình trước mắt này mà nói, nếu Lạc Cát Đại Thượng Sư chưa tới được sơn cùng thủy tận, thì hiện tại sẽ không cần liều mạng như vậy.

Nhưng mà loại đấu pháp vô đạo lý này, lão hòa thượng vẫn cố ý dùng tới.

Cơ Khinh Sa hoàn toàn không định liệu được điều đó. Chiêu thức chưa tới một nửa liền không thể không lập tức biến chiêu. Do công mà thủ, bàn tay dài trắng nõn múa may, hướng một trảo tới súng trường của Lạc Cát Đại Thượng Sư. Tay bất chợt trầm xuống, không ngờ đã bắt được quải trượng gỗ của y.

Cùng lúc đó, ba âm thanh “vút vút vút”, ba phi đao lá liễu như mưa trút đánh trúng ngực đại thượng sư. Lão hòa thượng cả người chấn động, dường như đã trúng phải đòn nghiêm trọng, thân hình còm nhom bị phi đao lá liễu mang theo lực đạo khổng lồ đánh bay lên rồi văng xa ra ngoài.

Mặc dù chỉ là ba thanh phi đao lá liễu, nhưng lại chưa kình lực toàn thân của Tiêu Phàm. Không cần nói lão hòa thượng còm nhom chín mươi mấy tuổi, cho dù quái vật tuyết yêu ngàn năm bị dính phải cũng phải phun máu tươi ngay tại chỗ.

Một cỗ lực khổng lồ đánh tới, thậm chí Cơ Khinh Sa đang bắt lấy quải trượng của lão hòa thượng cũng suýt nữa bay lên theo, không thể không buông quải trượng ngay lập tức.

“Bịch” một tiếng.

Thân hình nhỏ gầy của lão hòa thượng văng một cái thật mạnh lên vách đá, một ngụm máu tươi lập tức phun ra, chậm rãi ngã xuống đất.

Một đao đỏ sậm chợt lóe, Viêm Linh Chi Nhận lộ ra.

Tiêu Phàm cầm chuôi đao, chậm rãi bước tới, vẻ mặt đề phòng như trước. Tuy lão hòa thượng bị trúng ba miếng phi đao, không còn lực chiến đấu nữa, sinh mạng bất cứ lúc nào cũng có thể dời khỏi thân thể y. Nhưng mọi thứ đều rất không hợp với lẽ thường, Tiêu Phàm không thể không cẩn thận một chút.

Theo lý thì Lạc Cát Đại Thượng Sư không địch lại nổi liên kết của bọn họ, chung quy chỉ có thể chạy trốn. Lúc trước, tại lúc chưa phân thắng bại, y không tránh né phi đao, quả thực đã như tự sát. Nếu y đã sớm nghĩ tới tự sát, vậy thì cần gì phải đánh lén Tiêu Phàm, sát thương Kampot và Đan Tăng Đa Cát làm gì?

Không thể giải thích nổi.

Sự tình vô cùng khác thường!

Bởi vậy Tiêu Phàm không chút do sự rút Viêm Linh chi đao ra.

Lúc giết chết Tuyết Yêu ngàn năm, hắn đã sử dụng qua Viêm Linh chi đao, pháp lực của hắn đã tiêu hao rất nhiều. Trong thời gian ngắn như vậy, phải sử dụng Viêm Linh chi đao tới hai lần thực sự quá sức với hắn. Uy lực của Viêm Linh chi đao cũng không thể phát huy hoàn toàn. Nhưng lúc này, Tiêu Phàm không thể đắn đo nhiều thứ như vậy được. Đối mặt với kẻ thù không thông thuộc như này, tâm lý gặp may nửa phần thôi cũng không có.

Nếu quả thực cần thiết, Tiêu Phàm sẽ lập tức dùng tới Viêm Linh chi đao, cho dù có bị đại thương nguyên khí cũng phải chấp nhận.

Tiêu Phàm chậm rãi bước gần tới lão đại hòa thượng, đứng cách y vài bước. Tiêu Phàm chậm rãi hỏi:

- Đại Thượng sư, vì sao?

Ba thanh phi đao tạo thành ba lỗ lớn trên ngực và bụng của lão hòa thượng, khóe miệng cũng trào ra một cỗ máu tươi. Mới nhìn qua tình hình hiện tại của Lạc Cát lão hòa thượng thôi cũng khiến người ta giật mình kinh hãi. Mặc kệ y đang hấp hối, y vẫn nở một nụ cười đắc ý, ánh mắt y nhìn Tiêu Phàm đầy châm chọc và khinh thường.

- Tiêu chân nhân, đa tạ ngươi đã chiếu cố giúp ta nhiều như vậy...

Máu tươi nơi khóe miệng Lạc Cát Đại Thượng Sư không ngừng trào ra, thanh âm yếu ớt nhưng đọc nhấn từng chữ vô cùng rõ ràng.

- Ta thật không nghĩ tới Kim Cánh Đại Bàng Vương có thể chuyển thế kim thân động phủ, lại sắp xếp ở đây. Nếu như để tự ta tìm, một trăm năm cũng không thể thấy. Lão già này thật là quá giảo hoạt, không ngờ để Kim Thân chuyển thế của y học phương pháp tu luyện của Vô Cực Môn. Xem ra y muốn đi lối tắt khác. Ha ha, chỉ sợ y có nghĩ cũng không ra, sau khi chuyển thế, thiên địa kịch biến. Nơi quỷ quái này không còn thích hợp để tu luyện nữa. Bao nhiêu khổ tâm dốc vào, cuối cùng tất cả đều bỏ phí, ha ha ha...

Lạc Cát cười lớn.

Miệng một lão già sắp chết phát ra tiếng cười vang dội như vậy, trong thời gian ngắn Đan Tăng Đa Cát và Đan Châu đang giúp Kampot cầm máu cũng không nhịn được ngoảnh đầu lại. Trong mắt hai người đều phun ra lửa giận, hận không thể lao tới bổ sung một nhát đao lên người lão hòa thượng Lạc Cát, đưa y lên Tây Thiên luôn.

- Kim Cánh Đại Bàng Vương ư?

Hai hàng lông mày Tiêu Phàm nhíu lại, hỏi.

- Ha ha, Tiêu chân nhân, ngươi đây là không hiểu rồi. Thủy tổ sáng lập ra môn phái tên Tông Già đại sư mà những kiến này cung phụng, thực ra là Kim Thân chuyển thế của Kim Cánh Đại Bàng Vương. Ta với y trời sinh đối đầu nhau, y trăm phương nghìn kế phòng bị ta, quyết không cho ta tìm thấy được động phủ Tông Già tu luyện. Lần này hết thảy là nhờ ngươi, ha ha, cảm ơn, Tiêu chân nhân...

Lạc Cát Đại Thượng Sư tràn đầy đắc ý, không quan tâm tới thương thế nghiêm trọng của mình.

Cơ Khinh Sa không kìm nổi, châm chọc nói:

- Đại thượng sư à, cho dù là như vậy, nhưng hiện tại người biến thành cái dạng này thì còn làm gì được nữa chứ?

Chẳng lẽ ngươi còn có thể cái tử hồi sinh sao?

Bất luận trong động phủ có vật gì thì có quan hệ gì với một người đã chết chứ?

- Đúng vậy a, cho nên, ta càng phải thêm cảm ơn các người, khối thể xác của nhân loại các người thật sự không được ổn cho lắm. Tiểu hòa thượng Lạc Cát này cũng coi như là vô cùng kiệt xuất rồi, có thể nói là nhân tài bất thế xuất của nhân loại. Cho dù như vậy, khối thể xác này vẫn là hạn chế rất nhiều, năng lực thật sự của ta, ba phần công lực thôi cũng không thể phát huy ra ngoài. Rốt cuộc cũng có thể vứt bỏ trói buộc này, cùng các ngươi chơi đùa một chút. Ha ha ha ha...

Lạc Cát Đại Thượng Sư càng thêm cuồng tiếu, tiếng cười trấn động cả động phủ.

Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa liếc nhau một cái, mặt hơi biến sắc.

Lời nói của Lạc Cát Đại Thượng Sư nghe vào rất cổ quái, nhưng bọn họ vẫn đoán được một chút manh mối. Giống như trước mắt họ, người này không phải là Lạc Cát Đại Thượng Sư thật sự, hay có thể nói, khối thân xác này là của Lạc Cát Đại Thượng Sư, chiếm cứ lấy thân xác ấy là một người hoàn toàn khác. Hẳn là một kẻ rất rất già, ít nhất có thể đánh đồng với Tông Già đại sư, người sáng lập ra môn phái Phật giáo cao nguyên, thậm chí còn trước cả Tông Già đại sư.

Bởi vì y đề cập tới một người khác- Kim Cánh Đại Bàng Vương!

Kim Cánh Đại Bàng Vương trong truyền thuyết có hai người. Người thứ nhất là “lão nương cữu” của Phật tổ Thích Ca Mâu Ni, con của Phượng hoàng điểu chi vương, đệ đệ của Khổng Tước, dũng mãnh bất khả chiến bại, chỉ có Đức Phật mới có thể thu phục được. Người thứ hai là một trong Thiên Long Bát Bộ Phật Giáo, Già La Hầu Vương, giáo chủ Ấn Độ giáo - chủ thần tọa kỵ của Shiva.

Bất cứ người nào trong truyền thuyết, Kim Cánh Đại Bàng Vương đều là một trong những Thủy tổ thần của loài chim, gần với Phượng Hoàng và Khổng Tước. Truyền thuyết xa xưa kể lại, chúng không gì sánh kịp. Hơn nữa sức chiến đấu rất mạnh, thức ăn là cự long, vô cùng hung hãn.

Lạc Cát nói, Kim Cánh Đại Bàng Vương chưa từng dự liệu được, lúc nó chuyển thế Kim Thân xuất thế, chính là lúc thiên địa kịch biến. Thế giới trung thổ không còn là nơi thích hợp để tu luyện. Nói cách khác, yêu vật chiếm cứ thể xác của Lạc Cát này có thể biết trước được trung thổ thế giới thiên địa kịch biến có dạng gì. Nếu nói như vậy, y rất có thể giống với tuyết yêu ngàn năm, hơn nghìn năm trước ẩn nấp dưới đám yêu vật kia. Bởi vì linh khí thiên địa của trung thổ thế giới dần khôi phục, trở nên thích hợp để tu luyện, nên những yêu vật này mới dần thức tỉnh.

Giải thích này tuy rằng trong chốc lát khiến người khác khó có thể tiếp nhận, nhưng cũng là giải thích hợp lý duy nhất.

- Cuối cùng, Tiêu chân nhân, ta còn muốn cảm tạ người, ngươi cung cấp cho ta một thể xác trẻ tuổi. Tiểu hòa thượng Lạc Cát tuy rằng là thiên tài bất thế xuất, nhưng so với ngươi còn kém xa lắm. Ta đã nhìn thấy ngươi rồi, là người tu chân thiên phú tốt nhất. Đáng tiếc lại sinh tại cuối thế, nếu không ngươi tuyệt đối có thể có cơ hội bất tử mãi mãi. Tuy nhiên không sao cả, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện này. Chúng ta hợp nhất làm một, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, không phân biệt lẫn nhau. Ta thiên phú của Phong Vô Tà thêm kế thừa Vô Cực Môn nữa nhất định có thể tạo ra kì tích. So với Kim Cánh Đại Bàng Vương chuyển thế còn uy phong hơn, được chúng sinh cúng bái, hưởng hương khói huyết thực mãi mãi. Ha ha ha...

608-kim-canh-dai-bang-vuong-chuyen-the-kim-/1162341.html

608-kim-canh-dai-bang-vuong-chuyen-the-kim-/1162341.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 467

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.