Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư tỷ

2399 chữ

“Bá”

Ánh đao kinh thiên vụt lên.

Là Liễu Sinh Hùng.

Mắt thấy tình thế nguy cấp, Liễu Sinh Hùng lập tức ra tay, thi triễn tuyệt kỹ của “Ngênh phong nhất đao trảm” không chút do dự, ánh đao yêu dị của “Yêu đao” phỏng chế, thẳng đến phía sau lưng Đàm Hiên.

Đao này tuy xuất ra một cách gấp gáp, thời cơ không đúng, góc độ cũng có vấn đề, lực đạo kém xa ngày thường, nhưng trong lúc này, như vậy cũng đủ rồi. Đàm Hiên toàn lực ứng phó Liễu Sinh Cương Phu, sau lưng gần như không có sự phòng bị.

Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đàm Hiên giơ tay lên, bấm ngón tay bắn ra một phát.

“Vụt” “Vụt”!

Hai thanh Liễu diệp phi đao kẹp trong tay, bay khỏi tay, bắn về phía Liễu Sinh Hùng nhanh như điện xẹt.

Đàm Hiên gần như đã dự đoán trước, trong giờ phút này, Liễu Sinh Hùng nhất định sẽ xuất toàn lực, một là để cứu Liễu Sinh Cương Phu, hai là nhân cơ hội đánh lén cô, một công đôi việc.

Liễu Sinh Hùng thế đến cực nhanh, thế đến của phi đao càng nhanh hơn nữa.

Hai bên tiếp cận, gần như trong chớp mắt, hai thanh phi đao lóe lên ánh sáng của sự chết chóc đã bay tới trước mặt của Liễu Sinh Hùng.

Liễu Sinh Hùng giật mình kinh hãi, đang lúc dồn lực tấn công về phía trước, trong lúc này có muốn lùi về sau, là tuyệt đối không thể nào, thậm chí việc tránh thôi cũng trở nên hết sức khó khăn.

Mấu chốt là vì tốc độ quá nhanh.

Liễu Sinh Hùng không suy nghĩ gì, hét to một tiếng, hai tay nắm chặt thanh võ sĩ đao ném về trước, đánh bay một thanh Phi Đao liễu diệp trong gang tấc, đồng thời dùng toàn lực uốn éo cơ thể của mình. Là một cao thủ luyện nhẫn thuật từ nhỏ, cơ thể của Liễu Sinh Hùng thật ra vô cùng mềm dẻo, so với rất nhiều những diễn viên tạp kỹ hoặc là vận động viên thể thao còn mềm dẻo hơn nhiều. Có thể trong lúc toàn thân bất động, tùy ý uốn éo tuyệt đại bộ phận bộ vị trên người của mình.

Tính dẻo dai siêu cấp này, không chỉ một lần cứu được tính mạng của Liễu Sinh Hùng.

Dù sao thì Phi Đao liễu diệp này cũng quá nhỏ. Chỉ cần không đánh trúng vùng trọng yếu, sẽ không tạo nên tổn thương quá lớn. Cũng giống như đạn 38 6, 5 li, sức xuyên phá lớn nhưng lực sát thương nhỏ.

Sau đó, Liễu Sinh Hùng kêu to một tiếng, thân người như bị sét đánh trúng một trận mạnh, lảo đảo về sau hai bước, chân nhũn ra, thiếu chút nữa là phải ngổi bệt xuống đất.

Phi Đao liễu diệp tuy nhỏ, trong lúc gấp gáp, Liễu Sinh Hùng lại không để ý thấy kình lực kinh khủng của phi đao. Phi đao không đả thương vùng trọng yếu của gã. Tuy nhiên vẫn tạo nên thương tổn không nhỏ cho gã.

Phi đao xuất thủ, Đàm Hiên cũng không nhìn Liễu Sinh Hùng nữa, mặc kệ hai thanh phi đao có tác dụng hay không, cục diện trước mắt, bà cũng chẳng có thời gian xem kết quả ra sao nữa.

Liễu Sinh Cương Phu là đại địch khó đối phó hơn so với Liễu Sinh Hùng.

Hai thanh phi đao đó vốn là chỉ để ngăn cản Liễu Sinh Hùng, đảm bảo sự an toàn của mình ở vùng cánh và sau lưng.

Tuy nhiên để phóng phi đao về phía Liễu Sinh Hùng, dù sao cũng phí chút thời gian để phân tâm. Nếu đối phương là người bình thường, một chút thời gian này. Sự phân tâm nhỏ nhoi này, hoàn toàn có thể không đáng kể.

Nhưng đối với thân thủ đẳng cấp như Liễu Sinh Cương Phu thì?

Trong chốc lát, sớm đã trấn tĩnh trở lại, đứng vững chân. Mắt thấy Đàm Hiên xông về phía mình, lão quỷ này “Hô” to một tiếng, tay trái chưởng ngang một phát.

Trong trạch viện lập tức nổi lên cuồn phong, phong lôi biến sắc ngay lập tức.

Tuy nhiên bàn tay phải cầm Quỷ Trảo lại rũ xuống mềm nhũn ra, dường như đã bị rút hết tất cả kình lực trong nháy mắt, trở nên không chút sinh khí. Toàn thân trên dưới không còn chút sức lực, toàn bộ đã tập trung vào một kích ở tay trái.

Truyền nhân của Chỉ Thủy tổ sư quả thực là cao siêu. Ông cháu hai người của gia tộc Liễu Sinh, cũng không người nào là tay vừa.

Đàm Hiên biến sắc rõ ràng, cũng kích một chưởng ra.

Cuồng phong lại gào thét lần nữa!

Hai chưởng lực cực mạnh chạm vào nhau, thân thể của Đàm Hiên giống như con diều vậy, bay lên một cách nhẹ tênh, bay về một góc của trạch viện. Không phải vì bị chưởng lực của Liễu Sinh Cương Phu đánh bay, mà là mượn lực lùi xa về sau.

Liễu Sinh Cương Phu tụ toàn lực vào một chưởng, Đàm Hiên trong lúc chuẩn bị chưa đầy đủ, không có ý định tiếp chưởng. Một chưởng lui ra, sau khi sơ sơ chống đỡ chưởng lực như dời non lấp biển này, lập tức mượn lực để lùi ra xa.

Một lần nữa đả thương Liễu Sinh Hùng, Đàm Hiên đã rất hài lòng.

Chỉ cần Liễu Sinh Hùng không thể tạo thành uy hiếp quá lớn cho cô, cô sẽ có thể toàn lực tập trung ứng phó Liễu Sinh Cương Phu lão quỷ này.

- Cẩn thận

Cũng trong lúc này, một âm thanh nhu hòa đột nhiên truyền đến từ bên ngoài, hơi mang vài phần lo lắng.

Chỉ là, lời nhắc này vẫn tới hơi quá muộn.

Khi người bên mở miệng, Đàm Hiên tự mình cũng cảm thấy nguy hiểm cực độ. Loại cảm giác nguy hiểm này thình lình xảy ra, ban đầu hoàn toàn không có chút dự cảm. Trong lúc thân mình của Đàm Hiên bay về một góc của trạch viện, một cơn nguy hiểm gần như muốn nuốt chửng lây toàn bộ cơ thể của bà chợt nổ ra từ phía sau bà.

Nhưng, đã không kịp nữa rồi.

Đàm Hiên chỉ có thể dùng trực giác, tự nhiên mà vặn mình về bên cạnh, nội lực toàn thân dồn hẳn vè phía sau.

Về phần có tác dụng hay không, thì chỉ có trời mới biết được.

Sau đó, “Phanh” một tiếng, sau lưng nhói đau lên, cả người lập tức đằng không mà bay, như lá khô trong gió, bay về phía cửa trạch viện, người vẫn còn ở trên không, Đàm Hiên đã mở miệng ra, phun ra một ngụm máu tươi.

Trong nháy mắt, Đàm Hiên đã phán đoán được, bản thân dù đã tránh vùng tâm yếu phía sau, trung quy vẫn bị thương không nhẹ.

Thật sự không ngờ tới, trong bóng tối của trạch viện, vẫn còn giấu một tuyệt đỉnh cao thủ. Người này có phải còn cao minh hơn cả Liễu Sinh Cương Phu còn chưa biết chắc được, chí ít là công phu che giấu hơi thở, tuyệt đối là cao hơn so với Liễu Sinh Cương Phu, cũng xem như là cực kỳ cao thâm rồi.

Bằng giác quan thứ sáu nhạy bén của Đàm Hiên, trước đó, lại không hề phát hiện ra.

Đương nhiêu, hơi thở quá mức nặng nề của Liễu Sinh Cương Phu đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Đàm Hiên, cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu.

Bóng người ở cửa lớn chợt lóe lên, một dáng người cao bước vào trong trạch viện, tay đưa ra, liền cầm lấy cánh tay của Đàm Hiên. Đàm Hiên liền cảm thấy liền cảm thấy một sức mạnh tràn trề năng lượng truyền tới, trong nháy mắt ban bọc khắp người của bà, kình lực khủng khiếp khi bị người ta đánh len, dường như bị trừ đi không chút khó khăn, đã bị luồn sức mạnh đó hòa tan đi hết, không tìm thấy chút dấu vết gì nữa.

Nương theo lực đạo này, Đàm Hiên thẳng lưng, thân hình ổn định lại, miệng vừa mở ra, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Chân mày của Tiêu Phàm lập tức nhíu lại.

Không nghi ngờ gì nữa, vào cửa lúc này chính là Tiêu Phàm, cuối cùng cũng đã đến rồi.

- Tại sao lâu như vậy mới đến?

Đàm Hiên rất cố gắng ngồi vững, hít một hơi thật sâu, cưỡng ép ác khí ở ngực xuống, nhìn Tiêu Phàm, có chút không hài lòng.

Tiêu Phàm cười ngại, nói: - Xin lỗi, sư tỷ. Nơi ẩn thân của những tay súng bắn tỉa đó khá là bí mật, muốn xử lý sạch từng tên một, phải tốn chút thời gian.

- Bọn rác rưởi này!

Liễu Sinh Hùng biến sắc, nhìn chừng chừng vào Tiêu Phàm.

Thu Tử, Chính Dã, Cao Điền ba tay súng bắn tỉa, dẫn theo hơn mười tên gia tướng được huấn luyện đầy kinh nghiêm, trang bị vũ khí hiện đại hạng nặng, súng bắn tỉa, súng lục xung phong tất cả đầy đủ, chỉ thiếu không trang bị đại pháo ống phóng tên lửa thôi, không ngở chẳng những không tổn thương một cọng tóc của Tiêu Phàm, thậm chí cũng không thể kéo dài thời gian được bao lâu, nhanh như vậy đã để cho Tiêu Phàm giết tới từng ổ như vậy

Tiêu Phàm liếc nhìn gã, gật gật đầu, trên mặt hiện ra vẻ “cũng cho là thế”.

Liễu Sinh Hùng tên tiểu quỷ này quả nhiên chỉ là mặt ngoài giả vờ tao nhã, trong đầu tàn bạo vô tình, không có bất kỳ khác nhau với phần tử quân phiệt chủ nghĩa ngoan cố, ngay cả sống chết của người cùng chăn gối với mình và thân tín gia thần, đều chút không để trong lòng. Mắt thấy Tiêu Phàm lúc này, thậm chí ngay cả nửa câu hỏi đều không có.

Mặc dù ngọn đèn dầu mờ nhạt, Liễu Sinh Hùng vẫn đọc được rõ ràng sự khinh thường và chán ghét trong mắt Tiêu Phàm.

- Sư tỷ, tỷ có bị thương nặng lắm không?

Tiêu Phàm không có nói cái gì với Liễu Sinh Hùng, lập tức lại chuyển hướng sang Đàm Hiên, thân thiết hỏi han.

- Ngươi nói xem?

Đàm Hiên tức giận “Hừ” một tiếng, tựa hồ đối với vị sư đệ chưởng giáo này có chút bất mãn. Lại nói tiếp, cũng không trách Đàm Hiên đối với Tiêu Phàm có ý kiến. Ngươi cái tên này tự mình gây phiền toái, lại hại khuê nữ ta bị người ta bắt cóc, hại ta ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi cực bắc này, nửa đêm liều mạng, còn thiếu chút nữa bị người ta “Xử lý”.

Tiêu Phàm có chút ngượng ngùng nói: - Sư tỷ, tỷ trước tiên nghỉ ngơi một chút, nơi này giao cho đệ đến xử lý.

- Khẩu khí thật lớn!

- Ngươi là ai?

Một giọng nói khô cằn truyền ra từ góc sáng vừa rồi đánh lén Đàm Hiên, làm cho người ta nghe không nhịn được khắp người nổi da gà. Thậm chí từ giọng nói khô cằn này, một loại hơi thở buồn rười rượi đột nhiên trào ra, trực bức Tiêu Phàm mà đến.

Ánh mắt sắc bén của Tiêu Phàm chợt lóe sang phía góc sáng kia, Hạo Nhiên Chính Khí khua trống lay động mà ra, đụng vào hơi thở buồn rười rượi này một cái, lập tức giống như gặp phải khắc tinh, bật người cuốn, như thủy triều lui vào chỗ tối thui.

- Các hạ là ai? Giống như con chuột, tránh ở trong tối, ám thi đánh lén, tính cái gì là hảo hán chứ?

Tiêu Phàm nghiêm nghị hỏi.

- Đánh lén?

- Nực cười!

- Ngươi có biết hay không, cái gì gọi là Ninjutsu (nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến Nhật Bản của các ninja)? Ninjutsu (chính là lợi dụng hết thảy thiên thời địa lợi, lợi dụng hết thảy địa hình địa mạo, ở thời điểm kẻ thù không tưởng được nhất, làm cho người ta một kích trí mạng.

- Thật là không có tiền đồ!

Tiêu Phàm cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói.

- Tiêu tiên sinh, đây là Đông Đảo quốc chúng ta, xin hãy chú ý lời nói!

Liễu Sinh Hùng giận dữ nói, dưới ánh nến mờ nhạt, chỗ bụng dưới bên phải có một đoàn giả mầu, đây là hậu quả đã bị trúng một Phi Đao. May mà không phải vết thương trí mạng.

Tiêu Phàm lạnh lùng cười, khinh thường nói: - Lén lút, đâm sau lưng đả thương người, không tiền đồ chính là không tiền đồ. Quý quốc quốc tuý như thế, quốc dân bản tính cũng biết.

- Hùng Nhất, tên khốn kiếp này là ai? Chính là Tiêu Phàm mà ngươi nói đó sao?

Liễu Sinh Cương Phu giận dữ, ở một bên kêu lên, độc nhãn trợn thật lớn, trên mặt từng thớ thịt run lên, dường như vô cùng tức giận.

Lão quỷ tử này tuổi cao, tính tình lại thiếu kiên nhẫn.

- Đúng vậy, lão tổ tông, hắn chính là Tiêu Phàm.

- Ôi!!! Tây!

- Không nghĩ tới tối nay náo nhiệt như vậy, cái lão Triệu Chỉ Thủy kia bản thân mặc dù không có đến, lại tặng hai đồ đệ lại đây. Tốt lắm, tốt lắm, cùng xử lý hai người các ngươi, cũng có thể có chút giải mối hận trong lòng của ta rồi.

Liễu Sinh Cương Phu hung tợn nhìn thẳng Tiêu Phàm, trong mắt, hung quang đại phóng, hơn nữa cai khuôn măt kia vặn vẹo giống như mặt quỷ, làm người ta vừa nhìn liền không nói ra được ghê tởm.

381-su-ty/1162088.html

381-su-ty/1162088.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 457

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.