Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác chiến

2563 chữ

Trong phút chốc nổi cuồng phong bên trong trạch viện, Đàm Hiên và Liễu Sinh Hùng đấu một trận.

Đàm Hiên ra tay như gió, trong phút chốc hai bên đã giao thủ với nhau nhiều hiệp.

Nói thế nào thì, dùng phương thức này để giao thủ với một lão già ngoài 80, cũng là có chút hơi “quá đáng”, Đàm Hiên rõ ràng là đang “ức hiếp người khác”.

Không ngờ Đàm Hiên cũng không lường được, tên Liễu Sinh Cương Phu này lại cũng rất lợi hại. Đừng nhìn lão quỷ tuổi đã gần trăm, trên người phát ra quỷ khí hủ bại, một khi động thủ, vẫn sẽ dũng mãnh giống như người trẻ tuổi, gặp chiêu phá chiêu, không để rơi vào thế hạ phong một chút nào.

Bất cứ loại tấn công tốc độ nào, nếu không thể lấy được hiệu quả trong thời gian ngắn, để thời gian kéo dài ngay lập tức sẽ lộ ra sơ hở. Giả dụ một người toàn bộ sức chiến là mười phần, dùng bảy phần để chiến đấu, thì sẽ có ba phần công lực dùng để phòng thủ. Nếu mười phần công lực đều dùng trong việc công kích, sức phòng thủ của bản thân tự nhiên cũng sẽ lộ ra nhiều sơ hở. Chẳng qua là đối thủ phải toàn lực ứng phó với sự công kích này, do đó những sơ hở này sẽ không thành sơ hở. Chỉ cần đối thủ bị chế phục, tất cả những sự sơ hở đó sẽ không thành vấn đề nữa.

Nhưng mà, giả thuyết này chỉ đúng khi đấu một đối một.

Nếu bên cạnh còn một đối thủ quan sát, tình hình này lập tức trở nên bất lợi muôn phần.

Cho nên lúc đánh giặc, bất kỳ một vị chỉ huy nào việc đầu tiên phải làm cũng là đảm bảo sự an toàn tuyệt đối vùng cánh của bản thân, vùng cánh không an toàn, bất cứ kế hoạch tác chiến nào cũng đều trở thành giấy vụn.

Công kích như cuồng phong vũ bão, Đàm Hiên chỉ duy chì được trong chưa đến nữa tuần trà, lập tức giảm tốc độ lại.

Không phải Liễu Sinh Cương Phu làm cô cảm thấy khó mà đối phó, mà là tên Liễu Sinh Hùng ngồi một bên quan sát này khiến cô không thể không đình chỉ công kích. Liễu Sinh Hùng tuy đã trúng một chưởng, nhưng lại thương không nặng, đại bộ phận sức công kích vẫn còn. Dù sao thì Đàm Hiên vẫn không thể xem gã như không được.

Phản ứng của Liễu Sinh Cương Phu cực nhanh, thế công kích của Đàm Hiên vừa chậm lại thôi. “Vù” một cái, quỷ trảo lập tức phóng lên cao. Khí thế trở nên hung hổ.

Công thủ cân bằng trong nháy mắt.

Công kích của Liễu Sinh Cương Phu không để lộ sơ hở nào.

Vì kẻ ngồi một bên quan sát kia là cháu của ông ta, vùng cánh của ông ta là trăm phần trăm an toàn. Ở trong tình huống như vậy, cho dù ông ta chỉ có tám phần thực lực, cũng có thể phát huy đến mười hai phần uy lực.

Đàm Hiên một lần nữa thi triển “Thái Cực Kiếm Pháp”.

Dùng môt thanh dao găm dài không đến bảy tấc, thi triển Thái Cực Kiếm Pháp, nghe vào thì có vẻ buồn cười, trên thực tế, Đàm Hiên đã làm được như vậy. Đừng nói trong tay cô chỉ còn thanh dao găm. Cho dù cô xích thủ không quyền, trong tay không có gì cả, cô vẫn có thể thi triển Thái Cực Kiếm Pháp.

Đây mới là cao thủ thực sự.

Tuy nhiên trong lần đánh này, Đàm Hiên hoàn toàn chỉ áp dụng thế thủ, vung đoản đao như múa, bao bọc toàn thân của mình, mặc cho Quỷ Trảo của Liễu Sinh Cương Phu xuất quỷ nhập thần như thế nào, trước sau cũng khó là công phá được vòng tròn phòng ngự này.

Từng thớ thịt trên mặt của Liễu Sinh Cương Phu đè ép lại với nhau.

Đừng thấy lúc xuất chiêu, lão quỷ từ đầu đến cuối cũng không rên một tiếng, dường như mọi chuyện đã dự tính trước, trên thực tế cũng đang dần trở nên nôn nóng. Bất luận khi nhìn vào thân thủ ông ta linh hoạt như thế nào, công lực mạnh mẽ như thế nào, vẫn không thể thay đổi một sự thực rằng ông ta đã già rồi!

Rất già, rất già!

Thời khắc sinh tử, là tiêu hao thể lực nhất cũng là tiêu hao tinh lực nhất.

Đàm Hiên chỉ cần phòng ngự chặt chẽ, thời gian kéo càng dài, Liễu Sinh Cương Phu nhất định sẽ là người không thể tiếp tục kiên trì. Chứ không phải là Đàm Hiên người trẻ hơn ông ta rất nhiều. Hơn nữa nhìn xuất thủ của Đàm Hiên có thể thấy rằng, nội lực của nữ nhân Hoa Hạ này cực kỳ bá đạo. Từ một góc độ khác mà nói, nội lực báo đạo như vậy một khi “Tế thủy trường lưu”. Hẳn là đủ để chống đỡ trong nhự khoảng thời gian rất dài.

Hơn nữa dùng một thanh đoản đao để thi triển “Thái Cực Kiếm”, cũng đã khiến cho Liễu Sinh Cương Phu mở rộng tầm mắt.

Lúc xưa khi ở Hoa Hạ quốc, Liễu Sinh Cương Phu hoành hành nhiều năm, gặp rất nhiều Hoa Hạ võ sư, đối với vô số võ thuật truyền thừa ở phương Bắc cũng nắm rất rõ. Nhưng loại “Thái Cực Kiếm Pháp” này lại chưa từng nghe qua, khác xa so với Thái Cực Kiếm Pháp truyền thống, dường như đã thêm vào không ít thứ mới.

Tuy nhiên khi nghĩ tới việc Đàm Hiên là truyền nhân của Triệu Chỉ Thủy, Liễu Sinh Cương Phu lập tức trở lại bình thường.

Đơn thuần dùng võ thuật mà nói, mặc dù Liễu Sinh Cương Phu rất không phục, cũng không thể không thừa nhận rằng, Triệu Chỉ Thủy lão già đó đã đạt tới cảnh giới của một đỉnh cấp tôn sư, có thể nói là đăng phong tạo cực.

Nhiều năm trôi qua như vậy, bất luận là Hoa Hạ quốc hay là Đông Đảo quốc, Liễu Sinh Cương Phu cũng không từng gặp cao thủ nào mạnh hơn Triệu Chỉ Thủy nữa.

Một vị tuyệt đỉnh tôn sư như vậy, tự tọa ra một bộ kiếm pháp như vậy, cũng là vô cùng hợp tình hợp lý.

Đoản đao phiên chuyển, bộ “Thái Cực Kiếm Pháp” uyển chuyển như vậy, rất thích hợp để những nữ nhân có dáng người nhỏ như cô thi triển.

Lúc Liễu Sinh Cương Phu toàn lực tiến công, Liễu Sinh Hùng ngồi một bên cũng rất chăm chú quan sát, thanh võ sĩ đao đã thốt võ nằm ngang trên đầu gối của gã. Tuy nhiên Liễu Sinh Hùng không có ra tay.

Cũng giống với Liễu Sinh Cương Phu, gã không tìm được cơ hôi.

Đương nhiên nếu cộng thêm gã, nhất định sẽ tạo nên áp lực lớn hơn cho Đàm Hiên, nhưng chỉ có như vậy thì chưa đủ. Liễu Sinh Hùng không muốn ông cháu hai người bọn họ cùng ra trận, lại đánh thành “trận chiến tiêu hao sinh lực” với Đàm Hiên. Gã đã bị thương từ trước, Liễu Sinh Cương Phu thì đã gần trăm tuổi, hai người đều không thích hợp để “Đánh Lâu dài”. Làm không tốt việc hai ông cháu cùng ra trận, người thực sự có thể kiên trì đến phút cuối, vẫn chỉ có Đàm Hiên.

Nhất định phải đợi!

Chờ đợi cơ hội một kích tất trúng!

Chỉ tiếc là, Liễu Sinh Hùng cho dù tính toán như thế nào, Liễu Sinh Cương Phu đã gần như mất đi sự kiên nhẫn.

Hét to lên một tiếng!

Quỷ trảo vốn qua lại du hốt, như quỷ như mị đột nhiên ngừng lại giữa không trung, sau đó vô cùng chậm rãi áp về phía Đàm Hiên.

Nối phía sau quỷ trảo chẳng qua chỉ là một sợi dây mềm, trước mắt dường như đã biến thành một ống thép, đưa thẳng về phía trước, quỷ trảo trong nháy mắt biến thành “Ngũ Xỉ Đinh Ba”. (Đinh ba có năm đầu nhọn)

“Hô”

Một dòng âm thanh nặng nề xé gió phát ra trong trạch viện.

Thế đi của “Ngũ Xỉ Đinh Ba” này cực năng nè, hệt như mang theo kình lực ngàn cân, từ trên đầu ập xuống.

Cùng lúc đó, một cổ nội lực cực lớn khiến người ta phải nín thở dâng lên từ trong người Liễu Sinh Cương Phu mà ra, quét thẳng tới trước mặt Đàm Hiên.

Không ngờ lão quỷ này lại dám lấy cứng chọi cứng, tính sẽ một chiêu quyết thắng bại.

Đây cũng là cách trong lúc không có cách, Liễu Sinh Cương Phu đã thử nhiều phương thức, cũng không cách nào công phá vòng kiếm phòng ngự của Đàm Hiên, chỉ có thể cứng chọi cứng. Nếu cứ tiếp tục gằng co như vậy, người đầu tiên chịu không được nhất định là bản thân ông ta.

Nhưng luận công lực thâm hậu, Đàm Hiên làm sao có thể sánh với công lực sáu bảy chục năm đó của ông ta?

Quỷ trảo vẫn đang ở trên không trung, mái tóc trên trán của cô đã liền bay tốc lên, giống như bị thổi bởi cuồng phong vậy. Thậm chí việc thở bỗng chốc cũng trở nên vô cùng khó khăn, sự to lớn của áp lực, không gì có thể sánh được.

“Vụt!”

Đàm Hiên thu vong kiếm lại, dương thanh dao găm trong tay ra, hai mắt híp lại, nhìn chằm chằm quỷ trảo giữa không trung đang từ từ áp xuống.

Loại binh khí mềm như dây thừng này vẫn có thể dùng như vậy được, Đàm Hiên cũng xem như là đã mở rộng tầm mắt. Lão quỷ này năm xưa đại bại dưới tay của sư phụ cô, may mắn lắm mợi nhặt lại được cái mạng, mấy chục năm nay núp trong ám lâm lòng đầy oán hận khổ sở tu luyện, cũng thật sự đã luyện nên chút trò trống.

“Cửu quỷ lưu” vốn là trường phái võ thuật thượng thừa của Đông Đảo quốc.

Đàm Hiên “hừ” lạnh một tiếng!

Một cổ kình lực cực lớn từ trong thân hình nhỏ nhắn của Đàm Hiên bộc phát ra, kình lực vô biên phát ra từ Liễu Sinh Cương Phu, giống như hồng thủy gặp phải con đê kiên cố, phản hồi lại trong nháy mắt.

- Xem đao!

Đàm Hiên phất tay dương đao, kích thẳng về phía quỷ trảo đang ở trên không trung.

Lưỡi dao đâm thẳng vào quỷ trảo, cũng tính sẽ cắt đứt dây liên kết với quỷ trảo. Ngoài mắt xem ra đây là lựa chọn không tồi, trên thực tế lại là một sai lầm lớn. Tại vì quỷ trảo chung quy vẫn là binh khí mềm, không phải là “Ngũ Xỉ Đinh Ba” thật sự, sợ dây liên kết với quỷ trảo, chẳng qua chỉ do nội lực thâm hậu của Liễu Sinh Cương Phu mà trở nên cứng như sắt thép, bất cứ lúc này cũng có thể biến mềm trở lại.

Khi dao găm lựa chọn việc cắt đứt dây thừng, quỷ trảo đó bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển hướng, chuyển tới bất kỳ chỗ nào mà cô không ngờ tới.

Dao găm dài không quả bảy tấc, so độ linh hoạt với với binh khí mềm đánh ở cự ly xa, thật sự là quá không sáng suốt, căn bản là tự mình tìm đến cái chết.

Chỉ có đánh thẳng vào điểm mấu chốt của quỷ trảo, mới không sợ bị đánh lén bất ngờ.

Liễu Sinh Cương Phu muốn tốc chiến tốc thắng, Đàm Hiên làm sao mà không biết chứ?

Nơi này dù sao cũng nằm sâu trong trang viên Liễu Sinh, bốn phía đều là kẻ địch. Hai vị đồng chí bộ an ninh phụ trách đánh nghi binh, mặc dù có những tay bắn tỉa nâng cao hỏa lực, chỉ sợ là khó mà xông được đến đây.

Hộ vệ theo trên đường, đối với người khác mà nói, thật đúng là không phải ngồi không. Không phải vị đặc công nào thân thủ cũng có thể bì được với đệ tử của Triệu Chỉ Thủy.

Ở trong này, ai mà biết tự nhiên từ đâu lại có thêm một kẻ địch xuất hiện?

Giải quyết tên lão quỷ Liễu Sinh Cương Phu rồi tính sau.

Nói thì chậm lúc xảy ra thì nhanh, “Đinh” một tiếng giòn vang, dao găm và quỷ trảo đụng vào nhau, năm trảo đên nhánh trên quỷ trảo khép mạnh lại, bắt chặt đoản đao của Đàm Hiên.

Liễu Sinh Cương Phu hét to một tiếng, toàn lực thu về sau.

Trong trạch viên lập tức phát ra âm thanh “ken két” của kim loại ma sát nhau, chói tai dị thường.

- Hừ! Đã nhiều năm qua, chưa từng có binh khí nào bị “Thiên Quỷ Trảo” của ta khóa lại, mà vẫn có thể thoát ra được. Buông tay!

Liễu Sinh Cương Phu lại hét lên một tiếng.

Một luồng sực mạnh truyền từ quỷ trảo, thanh dao găm của Đàm Hiên, lập tức giống như đoản kiếm vừa rồi, rời tay mà bay, bị quỷ trảo nắm chặt, bay về phía Liễu Sinh Cương Phu.

Tuy nhiên Liễu Sinh Cương Phu lại không có chút gì gọi là đắc ý, trong độc nhãn lộ vẻ kinh hoàng.

Sự thật là tốc độ quay về của quỷ trảo quá nhanh. Không những có lực mà bản thân ông ta dùng khi đoạt đao, mà còn có cả lực đạo mà Đàm Hiên thừa cơ công thêm vào đó. Nói cách khác, thanh đao này không phải ông ta đoạt từ tay của Đàm Hiên, mà là Đàm Hiên cố tình “tặng” cho ông ta, hơn nữa còn trợ lực cho ông ta nữa.

Dù Liễu Sinh Cương Phu võ nghệ cao cường đến đâu, cũng bị đánh đến trở tay không kịp.

Hai cổ kình lực kết hợp với nhau, chưa tới gần người, cũng đã giống như cơn triều thịnh nộ nghiền ép mà tới, khiến người ta không thể thở được.

“C-K-Í-T.. T... T”!

Thân hình của Đàm Hiên lập tức cuối xuống, tảng đá trên sàn nhà dưới chân xoay nữa vòng tròn, cả người bay thẳng lên trời, giống như tên rời cung bay thẳng về phía Liễu Sinh Cương Phu. Khe ngón tay lóe sáng, kẹp chừng hai thanh Liễu Diệp Phi Đao nhỏ.

Là một đặc công cương bài tinh anh nhất của cơ quan tình báo, kinh nghiêm lâm trân chiến đấu của Đàm Hiên, phong phú vô cùng.

Lúc này, đang là lúc Liễu Sinh Cương Phu tay chân rối ren, cũng chính là thời cơ tốt nhất để chết ông ta.

Đâu có thể dễ dàng bỏ qua chứ.

380-ac-chien/1162087.html

380-ac-chien/1162087.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 454

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.