Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy nã toàn thành phố

2454 chữ

Trong phòng bỗng nhiên có thể năm thi thể và một kẻ nửa sống nửa chết, dù định lực của Tiêu chân nhân rất cao cường, nhưng đứng ở trong cái phòng như vậy cũng không phải tốt.

Ánh mắt của Tiêu Phàm nhìn Cát Đằng Tú Xuyên đang cuộn mình co giật không ngừng, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.

Cái gã này phải xử trí như thế nào?

Nếu trong quá trình giao đấu mà bị mất mạng thì chẳng nói làm gì. Hiện giờ bộ dáng này của Cát Đằng Tú Xuyên, Tiêu Phàm đương nhiên sẽ không bổ thêm cho gã một đao. Làm như vậy sẽ mất đi thân phận của Tiêu chân nhân.

Nhưng trong vấn đề khó khăn này, lại không cần Tiêu Phàm phải ra tay thì đã có người giúp hắn giải quyết.

Một gã đàn ông ba mươi mấy tuổi trực tiếp đẩy cửa bước vào, không có bất kỳ sự xin phép nào cứ như vậy bước vào cửa.

Tiêu Phàm thật ra là có quen biết ông ta, ông ta tên là Chu Đại Luân, đến từ đoàn du lịch nào đó của Hoa Hạ, khi đăng ký khách sạn Tiêu Phàm đã gặp mặt ông ta, còn nói chuyện phiếm vài câu. Nhưng chỉ là như vậy, không có giao tình gì khác giữa hai người, thật không ngờ Chu Đại Luân không gõ cửa lại đột nhiên xông tới.

Tuy nhiên biểu hiện của Chu Đại Luân sau khi vào cửa, đủ để cho thấy ông ta không giống người bình thường.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy thi thể đầy đất, Chu Đại Luân hoảng sợ, lập tức cười khổ lắc lắc đầu, nói:

- Nhanh nhẹn quá nhỉ? Tất cả đều thanh toán hết rồi sao?

Tiêu Phàm nhìn về phía ông ta, ánh mắt bình tĩnh.

http://truyencuatui.net/
- Trưởng phòng Tiêu, người một nhà cả. Trần Dương là đồng nghiệp của tôi, tôi cũng là người của Cục hai đấy.

Chu Đại Luân lập tức hướng Tiêu Phàm giải thích.

Tiêu Phàm gật gật đầu.

Cho dù Chu Đại Luân chỉ đơn giản như vậy đã nói ra thân phận, cũng không lấy giấy tờ nào ra chứng nhận, Tiêu Phàm lại không chút nghi ngờ thân phận “Người một nhà” của ông ta. “Tiêu trưởng phòng” “Trần Dương” “cục hai” mấy cái này đặt cùng một chỗ đủ để chứng minh Chu Đại Luân không có nói dối.

Hơn nữa Tiêu Phàm là loại người nào chứ, không phải người nào cũng có thể nói dối ở trước mặt hắn.

Lại lướt nhìn qua mấy cỗ thi thể trong phòng khách. Chu Đại Luân vừa mới khôi phục được bình tĩnh trên mặt lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt cực kỳ giật mình, ánh mắt dừng lại một hồi lâu trên thi thể bốn gã Ninja áo đen kia.

Không thể nghi ngờ. Dựa vào nhãn lực của Chu Đại Luân, ông đã nhìn ra bốn gã Ninja áo đen này là chết như thế nào. Chu Đại Luân thậm chí có thể đem tình hình vừa rồi phục hồi như cũ trong đầu. Tiêu Phàm chỉ ra một chiêu, bốn gã tay cầm đao võ sĩ Ninja áo đen này liền biến thành bốn cỗ thi thể.

Tuy rằng Chu Đại Luân đảm nhiệm chức vụ ở Bộ an ninh, hơn nữa bản thân cũng là người của tổ đặc công, ngày thường gặp qua không ít cao thủ, nhưng thủ pháp giết người gọn gàng như vậy thì Chu Đại Luân mới nhìn thấy lần đầu. Trước đó, Chu Đại Luân luôn nghĩ rằng loại tình huống này chỉ xảy ra trong tiểu thuyết hiện đại hoặc là trong tác phẩm điện ảnh.

Loại giết người này chỉ có tuyệt đỉnh cao thủ mới làm được, nhưng nó lại xảy ra trước mắt vị Tiêu trưởng phòng mảnh mai thư sinh này.

- Trưởng phòng Tiêu, thật tài giỏi...

Chu Đại Luân từ đáy lòng tán thưởng một câu, chợt nhớ tới gần đây trên internet vô cùng lưu hành một câu —— Cao thủ ở dân gian!

Không chỉ là cơ quan tình báo chính trị bọn họ mới có được cỗ máy giết người nhất đẳng này.

Tiêu Phàm cười cười, gật đầu làm lễ.

Chu Đại Luân lập tức nói:

- Tiêu trưởng phòng, chỉ sợ khách sạn này không thể ở được nữa rồi, chúng tôi vừa mới nhận được tin tức, cảnh sát đã hành động, sắp chạy tới chỗ này.

- Cảnh sát?

Tiêu Phàm hơi có chút bất ngờ.

Chu Đại Luân gật đầu, có chút tức giận nói:

- Tên Liễu Sinh Hùng này thật không ra gì cả, cũng không nói quy củ... Lại cấu kết với cảnh sát...

Chuyện này, cũng không trách Chu Đại Luân tức giận được.

Hoàn toàn điên đảo rồi.

Liễu Sinh Hùng là “kẻ bắt cóc”. Không ngờ lại chủ động báo cảnh sát bản địa tham dự vào, chuyện này mà bỏ qua thì thật là không còn gì để nói. Tuy nhiên đồng thời cũng có thể hiểu được thế lực gia tộc Liễu Sinh ở thành phố Bắc Điền này rốt cuộc lớn đến thế nào.

Tiêu Phàm thản nhiên nói:

- Cái gọi là tinh thần võ sĩ đạo. Đó chỉ là đối với chính bọn họ mà thôi. Chỉ cần có thể đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn.

- Đúng vậy. Chơi với mấy tên quỷ này không thể nói chuyện đạo lý được.

Tiêu Phàm đứng dậy, chỉ vào Cát Đằng Tú Xuyên, nói:

- Năm người kia đều đã chết, tên này vẫn còn sống, hẳn là tên đầu sỏ.

Chu Đại Luân khẽ vuốt cằm, nói:

- Không thành vấn đề, giao cho chúng tôi tới xử lý. Có thể còn cần dùng đến người kia.

- Vậy cũng được. Chu tiên sinh, tôi còn có một yêu cầu, bất kể các anh hành động như thế nào đều phải xem sự an nguy của Trần Dương là điều quan trọng, không có mười phần nắm chắc thì không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Tiêu Phàm nói rất trịnh trọng.

Chu Đại Luân cũng rất trịnh trọng trả lời:

- Tiêu trưởng phòng yên tâm, tâm tình của chúng tôi và anh giống nhau.

Tiêu Phàm rời khỏi khách sạn Bản Điền không lâu thì cảnh sát hùng hổ chạy tới, tự nhiên chỉ thấy năm cỗ thi thể. Một tên khoảng bốn mươi tuổi dẫn đầu đoàn cảnh quan lập tức sắc mặt xanh mét, vội vã chạy qua một bên gọi điện thoại.

- Chỉ thấy năm người?

Bên kia đầu dây điện thoại, Liễu Sinh Hùng thanh âm hơi kinh ngạc.

- Vâng, đúng vật thưa gia chủ. Tôi không nhìn thấy ngài Cát Đằng, cũng không có thấy thi thể của ngài ấy.

Người dẫn đầu đoàn cảnh sát hổn hển nói.

Từ cách xưng hô của y với Liễu Sinh Hùng có thể thấy được, y cũng là người của gia tộc Liễu Sinh, thân phận của y ở trong gia tộc Liễu Sinh chắc cũng giống như Cát Đằng Tú Xuyên. Quan hệ chủ tớ như vậy ở Hoa Hạ sớm đã biến mất, nhưng ở nước Đông Đảo vẫn còn tồn tại, đặc biệt được truyền lưu trong những gia tộc cổ xưa, và luôn được bảo lưu loại truyền thống này.

- Xem ra Cát Đằng đã bị bọn họ mang đi.

Kẻ dẫn đầu cảnh sát lập tức nói:

- Nhưng gia chủ, tôi vừa rồi đã hỏi nhân viên phục vụ khách sạn rồi, Tiêu Phàm một mình đi ra, xách một va li hành lý rất nhỏ, chắc là không thể đem Ngài Cát Đằng giấu vào đấy.

Cái va li hành lý quá nhỏ, cho dù đem Cát Đằng Tú Xuyên tháo thành tám mảnh, chỉ sợ cũng không chứa nổi.

Liễu Sinh Hùng cười lạnh lùng, nói:

- Sơn Khẩu quân, ngươi cho là bọn họ chỉ có một người tới hay sao? Tiêu Phàm này ở nước đó là 'Nha nội đảng" (con ông cháu cha), Tiêu gia ở quốc gia của bọn họ là chính trị thế gia, thế lực lớn. Lúc này đây, tôi phỏng chừng những người núp trong bóng tối kia chắc chắn không ít. Đương nhiên, thời gian gấp gáp như vậy, bọn họ muốn triệu tập nhiều người tới đây cũng không dễ dàng như vậy đâu.

- Vâng, gia chủ! Kế tiếp, chúng ta nên làm như thế nào?

Kẻ dẫn đầu cảnh sát kính cẩn hỏi.

- Sơn Khẩu, nhiệm vụ của ngươi rất đơn giản, chính là truy nã người đó trong toàn thành phố. Giết người là trọng tội! Mặc kệ là ở loại tình huống nào, tôi đều không hy vọng nhìn thấy người đó sống mà rời khỏi thành phố Bắc Điền.

Liễu Sinh Hùng thản nhiên nói, giọng điệu cũng là lạnh lùng hơn, không mang theo chút lo lắng.

- Vâng! Gia chủ, tôi hiểu rồi!

Kẻ dẫn đầu đoàn cảnh sát cầm điện thoại rồi cúi người chào một cái, giống như đang đứng trước mặt Liễu Sinh Hùng vậy.

- Truy nã toàn thành phố? Ngài nghĩ người kia sẽ rời khỏi Bắc Điền sao?

Đợi Liễu Sinh Hùng cúp điện thoại xuống, Thu Tử là người luôn hầu hạ bên cạnh Liễu Sinh Hùng, mặc bộ ki-mô-nô mộc mạc tiến lên thấp giọng hỏi, thần sắc trên mặt có vài phần kinh ngạc. Theo ả, chuyện này hoàn toàn không cần phải làm lớn như vậy. Bất luận là việc gì, càng làm lớn, khả năng mất khống chế càng lớn, lỗ hổng cũng càng nhiều. Cho dù thế lực của gia tộc Liễu Sinh ở thành phố Bắc Điền cũng rất hùng mạnh, nhưng hiện tại dù sao cũng không giống như trước, thế lực gia tộc dù hùng mạnh cũng rất khó khống chế hoàn toàn chính quyền thành phố.

Liễu Sinh Hùng liếc mắt nhìn nàng một cái, nói:

- Thu Tử, cô có phải cảm thấy Tiêu Phàm nếu đã dám đến thì cũng sẽ không rời đi?

Thu Tử gật gật đầu.

Tiêu Phàm là hạng người nào, căn bản cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi đuổi tới đại bản doanh của gia tộc Liễu Sinh. Mà hiện tại nếu đã đến đây rồi thì cũng sẽ không tùy tiện rời đi như vậy.

Liễu Sinh Hùng đứng dậy, chậm rãi dạo bước trong phòng, từ từ nói:

- Ta đã bảo Sơn Khẩu truy nã Tiêu Phàm toàn thành phố, cũng không phải sợ hắn rời khỏi đây, mà là khiến tinh thần hắn không thể bình tĩnh. Phân tích của cô rất đúng, nếu hắn đã đến đây thì sẽ không dễ dàng rời đi, cuối cùng cũng phải có một kết quả. Nhưng hắn vẫn có khả năng trốn, khiến chúng ta tìm không thấy hắn. Sau đó hắn lại núp trong bóng tối, không ngừng tìm nhược điểm và lỗ hổng của chúng ta. Như vậy cũng tốt hơn so với đánh giặc, đánh giặc ở thành phố Bắc Điền, chúng ta là nội tuyến tác chiến, Tiêu Phàm là ngoại tuyến tác chiến. Một nguyên tắc trọng yếu nhất của ngoại tuyến tác chiến chính là tìm cách đem ngoại tuyến tác chiến biến thành nội tuyến tác chiến... Mà chúng ta, không thể cho Tiêu Phàm cơ hội này được!

Thu Tử trên mặt lập tức lộ ra thần sắc giật mình.

Liễu Sinh Hùng vừa đứng lên, Thu Tử cũng lập tức đi theo, hơi khom người, đi ở phía sau gã, cùng gã dạo bước trong phòng nhỏ này, cẩn thận mà tỉ mỉ.

- Vừa rồi Sơn Khẩu quân nói, khớp xương toàn thân của nữ tử bị dập nát, ngài cảm thấy, đây là do binh khí gì tạo thành?

Một chút, Thu Tử lại lộ ra vẻ mặt không hiểu.

Sơn Khẩu chẳng những là người được gia tộc Liễu Sinh sắp xếp vào cơ quan cảnh sát, bản thân anh ta cũng là một người có quyền thuật tinh thông, sau khi vào cửa, liền bước đầu tiến hành thăm dò nguyên nhân cái chết của mấy cỗ thi thể kia, tỉ mỉ báo cáo lại với Liễu Sinh Hùng trong điện thoại.

Thu Tử vừa rồi cũng nghe thấy, cho nên mới cảm thấy lẫn lộn, là binh khí gì mà có thể đem toàn bộ khớp xương của một người đánh cho dập nát như vậy? Hơn nữa cần phải như vậy sao? Mỹ Gia Tử dù sao cũng là một thích khách, Tiêu Phàm cũng không cần căm hận cô ta đến mức đem toàn bộ khớp xương của cô ta đánh cho dập nát hết chứ?

- Nội công!

Liễu Sinh Hùng chậm rãi trả lời.

- Không phải binh khí tạo thành, mà là nội công. Căn cứ miêu tả của Sơn Khẩu, trên thi thể Mỹ Gia Tử không có ngoại thương.

Vậy cũng chỉ có thể là do nội công tạo thành thương tổn. Việc này rất khó làm người ta tin, nhưng là giải thích hợp lý nhất.

Thu Tử không khỏi sừng sờ.

Người này thật sự lợi hại như vậy sao?

- Cô chưa từng gặp qua Tiêu Phàm, cô không biết hắn lợi hại như thế nào đâu!

Một chút, Liễu Sinh Hùng lại nhẹ nhàng thở dài nói.

Thu Tử bĩu môi nhẹ, lập tức nói:

- Cho dù hắn lợi hại bao nhiêu, chỉ cần hắn ở lại thành phố Bắc Điền thì không cần phải sợ nữa.

- Tuy rằng như thế, chúng ta cũng phải ép hắn phạm sai lầm. Muốn cho một cao thủ phạm sai lầm, đầu tiên phải khiến tinh thần của hắn bất ổn. Ta bảo Sơn Khẩu truy nã hắn toàn thành phố chính là khiến hắn không thể yên tâm mà trốn, phải chọc giận hắn. Mặc kệ cao thủ giỏi cỡ nào, khi ở dưới cơn thịnh nộ mà ra quyết định đều sẽ không chu toàn đâu. Địch nhân sơ sẩy là cơ hội của chúng ta.

- Vậy phải làm sao với Cát Đằng bây giờ?

- Cát Đằng? Thời khắc mấu chốt, gã sẽ phát huy tác dụng, cô không cần lo lắng.

- Vâng!

Thu Tử cung kính đáp, đôi mắt nhìn Liễu Sinh Hùng toát ra thần sắc sùng bái vô hạn.

369-truy-na-toan-thanh-pho/1162076.html

369-truy-na-toan-thanh-pho/1162076.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 534

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.