Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ giết người, phải bị giết!

2424 chữ

- Giết hắn đi!

- Giết chết tên đáng ghét này đi!

Cát Đằng Tú Xuyên điên cuồng kêu lên, những võ sĩ vung đao trong tay chạy về phía trước.

“YAA. A. A.. ——”

Bốn gã Ninja áo đen lớn tiếng tru lên, hai tay cầm đao, mãnh liệt xông về phía Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, không chút hoang mang thả đôi đũa trúc đang cầm trong tay xuống, tay phải vỗ một cái lên bàn trà, cây dao găm ở bên cạnh bắn lên. Tay Tiêu Phàm đưa ra, bắt được dao găm, lúc này mới từ từ đứng dậy.

Cứ chậm rãi như cậy, bốn tên võ sĩ mang đao kèm theo tiếng thét thê lương xông tới trước mắt, ngay sau đó muốn đem Tiêu Phàm chém thành mấy khối.

Bóng người chợt lóe, ánh đao như dải lụa trên không trung uốn lượn nửa vòng tròn.

Tiêu Phàm trở lại chỗ cũ, chậm rãi ngồi xuống, đem dao găm trong tay từ từ đặt lên trên bàn trà.

Bốn gã Ninja áo đen dừng bước, giống như mấy khối tượng đất, đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích.

Hai mắt Cát Đằng Tú Xuyên trừng lớn.

Bốn vết máu chảy ra từ cổ bốn gã Ninja áo đen, ban đầu chỉ là một đường máu nhỏ, nhưng sau đó nhanh chóng lan rộng phát triển thành bốn dòng suối máu, máu tươi dày đặc phun ra, tạo thành bốn đầu máu tươi.

“Bụp bụp”...

Bốn thanh đao trong tay bọn họ gần như đồng thời rơi xuống đất, bốn gã Ninja áo đen không rên một tiếng cũng ngã xuống đất thật mạnh, giống như bốn khúc gỗ mục đổ xuống đất.

Cát Đằng Tú Xuyên chỉ cảm thấy căng thẳng chỗ bụng dưới, một cỗ nước tiểu khó có thể ngăn chặn đang chảy mạnh xuống dưới.

Bị dọa đến mức đái ra quần!

Việc này thật sự rất mất mặt, hoàn toàn không phù hợp với thân phận của võ sĩ, nhưng phản ứng tự nhiên của cơ thể đôi khi rất khó để khống chế. May mắn vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Cát Đằng Tú Xuyên cả người nhanh chóng co lại, cứng rắn đem cổ nước tiểu nén trở lại.

Nếu thật sự đứng trước mặt tên này mà bị dọa tới mức đái ra quần thì võ sĩ Cát Đằng cũng không cần phải sống nữa, phải lập tức mổ bụng tạ tội.

Trong lịch sử gia tộc Liễu Sinh, còn không có gia tướng vô dụng như vậy, thậm chí trong lịch sử toàn bộ nước Đông Đảo, đều tìm không ra võ sĩ làm mất mặt như vậy!

Bốn gã đồng bọn trong nháy mắt bị giết. Không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến Cát Đằng Tú Xuyên bị dọa tới mức són tiểu, điều Cát Đằng Tú Xuyên đang lo sợ chính là, y căn bản không nhìn thấy rõ Tiêu Phàm ra tay như thế nào.

Bóng người chợt lóe, ánh đao chợt lóe, bốn gã Ninja trong nháy mắt bị giết.

Mà Tiêu Phàm giống như vẫn ngồi ở chỗ kia, dường như chưa từng chuyển động.

“B... Ụ... P!”

Dao găm trong tay Tiêu Phàm đặt trên bàn trà thủy tinh. Phát ra tiếng va chạm trong trẻo.

Rất nhẹ, rất dịu dàng.

Nhưng giờ phút này Cát Đằng Tú Xuyên lại cảm thấy nó chói tai như thế, giống như sấm sét cuồn cuộn, chấn động đầu óc y.

- Ngươi là gia tướng của gia tộc Liễu Sinh sao?

Tiêu Phàm nhìn Cát Đằng Tú Xuyên trên trán nổi lên gân xanh, hầu kết không ngừng lên xuống, nhẹ giọng hỏi. Giọng điệu ôn hòa, không mang theo chút sát khí. Thật giống như vừa rồi chính bốn gã Ninja kia là tự mình giết mình, không có bất kỳ liên hệ nào tới Tiêu chân nhân hắn.

Trên trán Cát Đằng Tú Xuyên mồ hôi rơi như mưa, hai tay cầm kiếm trong nháy mắt đều đã bị mồ hôi thấm ướt, hai tay không thể không nắm chặt một chút, nếu không e rằng đao võ sĩ trong tay đều đã rơi xuống.

- Ngươi tên là gì?

Ngữ khí của Tiêu Phàm càng thêm ấm áp, mềm mại dịu dàng.

- Ngươi... Ngươi là người hay là quỷ...

Một lát sau, Cát Đằng Tú Xuyên cuối cùng đã mở miệng, thanh âm vừa phát ra khiến Cát Đằng Tú Xuyên cũng giật mình kinh hãi.

Hoàn toàn bị khàn giọng rồi.

Giống như một con lừa bị người ta đâm một đao ở trên cổ, liều mạng hít chút không khí mà phát ra loại thanh âm này, nghe rất khó chịu.

Tiêu Phàm liền mỉm cười.

Xem ra đối với mấy người kế thừa gia tộc ở nước Đông Đảo, ta đây vẫn là đánh giá họ quá cao. Cứ nghĩ có lẽ những gia tộc này còn lưu lại một chút tinh anh. Ví dụ như cao thủ Liễu Sinh Hùng chẳng hạn, nhưng đại đa số gia thần gia tướng thì đã bị thoái hóa, còn lâu mới có thể so sánh với với chiến tranh niên đại.

Có lẽ, thứ còn lưu lại gần chỉ là một khối chiêu bài, một khuôn mặt mà thôi!

- Ta sẽ không giết ngươi. Ngươi trở về nói cho Liễu Sinh Hùn, bảo y nghiêm túc một chút. Đừng đùa kiểu trẻ con chơi trò tập làm người lớn nữa. Ta ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi đây không phải là đến chơi trò tập làm người lớn đâu.

Tiêu Phàm khẽ cười nói, nhẹ nhàng phất tay, giống như xua đuổi một con ruồi. Vẻ mặt đều là không cần quan tâm.

Cát Đằng Tú Xuyên không đáng để Tiêu Phàm phải ra tay.

Nói ra thì Cát Đằng Tú Xuyên và bốn gã dưới tay y không có uy hiếp lớn đối với Tiêu Phàm bằng cái ả nữ hầu mặc ki-mô-nô xinh đẹp kia. Bất kể nói thế nào, ả cũng đã tới gần Tiêu Phàm, đánh bất ngờ khoảng cách gần trong gang tấc.

- Ngươi... Ngươi giết năm người chúng ta...

Cát Đằng Tú Xuyên giống như bị bệnh tâm thần kêu to lên, vẻ mặt đỏ bừng, gắt gao nhìn thẳng Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm liếc y một cái, rất kỳ quái nói:

- Chẳng lẽ các ngươi không phải là được phái tới giết ta sao?

Cát Đằng Tú Xuyên lập tức ngớ người ra.

Tiêu Phàm nói không hề sai chút nào, bọn họ chính là tới giết Tiêu Phàm đấy, nếu bọn họ muốn giết người trước, nhưng lại bị Tiêu Phàm giết chết cũng là điều đương nhiên, hoàn toàn chính đáng, có cái gì sai đâu.

Kẻ giết người, phải bị giết!

- Bát cách răng lộ! Nha —

Cát Đằng Tú Xuyên bỗng nhiên rú lên điên cuồng, hai tay đem đao võ sĩ giơ cao khỏi đỉnh, giống như nổi điên nhằm phía Tiêu Phàm.

Khinh người quá đáng!

Tên khốn này vốn đã xem thường Cát Đằng Tú Xuyên, khiến Cát Đằng Tú Xuyên không thể chịu nổi. Tài nghệ không bằng người, y có thể chấp nhận, Cát Đằng Tú Xuyên y cũng không phải cao thủ đệ nhất thiên hạ, nhưng loại thái độ này của Tiêu Phàm khiến cho Cát Đằng Tú Xuyên hoàn toàn chịu không nổi.

Thân làm một võ sĩ, Cát Đằng Tú Xuyên cảm giác mình có thể chết, nhưng lại không thể bị nhục nhã như vậy.

Võ sĩ có thể bị giết, nhưng không thể chịu nhục!

Tên đáng chết này đã hoàn toàn đánh nát sự tự tôn của Cát Đằng Tú Xuyên.

Nhất định phải liều mạng!

Lại là bóng người chợt lóe.

“Răng rắc ——”

Cát Đằng Tú Xuyên chỉ nghe một trận âm thanh xương vỡ vụn, hai tay cầm đao lập tức không ngừng đau nhức. Y chỉ cảm thấy như mình bị hoa mắt, Tiêu Phàm nhàn rỗi đứng trước mặt, sau đó khớp xương hai tay bị bóp nát.

- A...

Cát Đằng Tú Xuyên không kìm nổi kêu lên thảm thiết.

Đau nhức chợt đánh úp lại, đây là phản ứng tự nhiên mà vậy, không chịu chính mình khống chế.

Tuy nhiên Cát Đằng Tú Xuyên rú lên thảm thiết chỉ nửa tiếng liền đột nhiên dừng lại, giữa ngực và bụng lại thêm một trận đau nhức như tê liệt ăn sâu vào tận xương tủy, nắm tay Tiêu Phàm cứng rắn vô cùng, ra một quyền thật mạnh ngay giữa ngực y.

Cát Đằng Tú Xuyên thân mình không kìm lòng nổi nghiêng về phía trước, hai đầu gối ngã quỵ xuống đất. Bộ ngực nháy mắt nóng như hỏa thiêu, như sông cuộn biển gầm. Lại bị tắc cổ họng, cái gì đều không nôn ra được, nước mắt nước mũi đồng loạt trào ra. Loại thống khổ này là lần đầu tiên Cát Đằng Tú Xuyên phải chịu từ khi lọt lòng mẹ tới nay.

Tiêu Phàm buông lỏng cổ tay, Cát Đằng Tú Xuyên đã không còn chống đỡ được nữa, lập tức té nhào xuống đất, thân mình cong như hình con tôm. Không co giật được, khóe miệng phun ra từng chuỗi bọt mép.

Chuyện này Cát Đằng Tú Xuyên cũng không có thời gian để nghĩ tới, chỉ cảm thấy toàn thân đều bị một cỗ cảm giác sợ hãi bao vây lấy, cái gì là thanh danh võ sĩ, vinh quang gia tộc Liễu Sinh, tất cả đều là vô nghĩa.

Còn sống mới là điều quan trọng nhất!

Tên này vừa ra tay đã đánh nát tất cả sự tôn nghiêm của y, không để lại cho y một cơ hội chống đỡ.

Tiêu Phàm đem thanh đao võ sĩ sắc bén đặt nhẹ nhàng trên bàn trà, bên cạnh cây dao găm mà nữ tử kia đã dùng. Nhìn vào công nghệ gia công mà nói, hai thanh đao này đều có thể nói là tinh phẩm, bán cho người trong ngành quân sự chắc sẽ rất được giá.

Trong phòng người nằm đầy đất, ngoại trừ Cát Đằng Tú Xuyên đã ngừng co giật kia thì còn năm thân thể khác cũng đã dần dần trở nên lạnh. Xem ra tối nay phải đổi chỗ nghỉ ngơi mới được, gian phòng này đã không thích hợp để hắn cư ngụ.

Liền vào lúc này, điện thoại trên bàn nhỏ bên cạnh sô pha ở phòng khách chợt vang lên.

Tiêu Phàm cầm lên nghe máy.

- Tiêu tiên sinh?

Đấu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng của Liễu Sinh Hùng, trầm ổn mà vẫn không mất đi sự ôn hòa nhã nhặn. Giống như Tiêu Phàm là người bạn già đi đường xa đến nói chuyện phiếm với gã vậy.

Tiêu Phàm không lên tiếng.

- Tiêu tiên sinh, tôi biết là anh đang nghe máy đấy, mấy tên tay chân của tôi hẳn là đã tới gặp Tiêu tiên sinh rồi. Chắc Tiêu tiên sinh cũng đã giáo huấn qua bọn họ?

Liễu Sinh Hùng một chút suy nghĩ cũng không có chút ngang ngược. Khẽ cười nói, giọng điệu vô cùng thoải mái.

Tiêu Phàm lúc này mới thản nhiên nói:

- Tổng cộng sáu người, năm nam một nữ, hiện tại năm người đã chết, còn có một người đã chết một nửa.

- Đã chết một nửa? Tiêu tiên sinh thật sự là hài hước...

Liễu Sinh Hùng cười ha hả, tiếng cười rất là sảng khoái. Dường như thật sự rất vui vẻ. Chết mất năm tên gia tướng đối với gã ta mà nói, hoàn toàn không để trong lòng, không khác gì chết mất năm con chó.

- Tiêu tiên sinh, anh là vị thân sĩ rất giữ chữ tín, tôi rất vui được cùng Tiêu tiên sinh giao lưu. Giữa chúng ta mặc kệ cuối cùng ai thắng ai thua, tôi đều tin rằng quá trình này sẽ rất thú vị...

Không đợi Liễu Sinh Hùng nói xong, Tiêu Phàm liền không chút khách khí đã ngắt lời gã, thản nhiên nói:

- Liễu Sinh tiên sinh, hãy bớt nói nhảm đi. Bắt cóc một cô gái, cũng không phải là hành động nên làm của một thân sĩ. Bất kể là giết người hay là bị giết, tôi cũng không cho rằng sẽ làm người ta vui vẻ. Tôi biết rằng ông rất cố chấp, cho nên tôi sẽ không bảo ông bỏ qua cho Trần Dương. Nhưng, Liễu Sinh tiên sinh, tôi rất muốn nói cho ông biết, nếu Trần Dương mà bị bất cứ thương tổn gì thì Liễu Sinh tiên sinh và gia tộc Liễu Sinh nhất định sẽ phải trả giá gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần trở lên.

- Phải trả giá gấp mười gấp trăm lần?

Liễu Sinh Hùng lặp lại một câu, ngữ điệu có chút kinh ngạc.

- Xem ra Tiêu tiên sinh đối với bản thân luôn tràn đầy tự tin đấy. Tiêu tiên sinh, anh vẫn chưa tỉnh ngộ ư, nơi này là Đông Đảo, không phải là Hoa Hạ!

- Mặc kệ là ở nơi nào đều giống nhau.

Tiêu Phàm lạnh lùng nói.

- Liễu Sinh tiên sinh, năm đó sư phụ tôi là tổ sư Chỉ Thủy có thể đem tiền bối của ‘Cửu quỷ lưu’ và gia tộc Liễu Sinh các ông giết hết, chết thành đống hỗn độn. Như vậy hiện tại, tình huống cũng giống nhau, không khác gì năm đó đâu.

Đầu dây bên kia lập tức trầm mặc xuống, Tiêu Phàm nghe được sự hít thở thật sâu.

Rất hiển nhiên, lời nói vừa rồi của hắn đã kích thích Liễu Sinh Hùng, tên quỷ luôn giả vờ giả vịt này rốt cục đã không chịu nổi nữa.

- Tốt lắm, Tiêu tiên sinh, chúng ta sẽ phân thắng bại. Ân oán năm đó nhất định sẽ chấm dứt. Hy vọng Tiêu tiên sinh đừng để cho tôi thất vọng!

Trầm mặc một chút, Liễu Sinh Hùng chậm trì nói, giọng điệu trở nên bình thản lạnh lùng hơn rất nhiều, ngữ điệu cũng trở nên vô cùng gượng gạo.

Tiêu Phàm không nói thêm tiếng nào, trực tiếp cúp điện thoại.

368-ke-giet-nguoi-phai-bi-giet/1162075.html

368-ke-giet-nguoi-phai-bi-giet/1162075.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 513

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.