Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh em gặp nạn,quyết định rời giàn

Tiểu thuyết gốc · 1107 chữ

10 ngày sau khi Mạnh, Vượng,Sơn,Bắc rời nhà giàn thêm 3 lần nữa Hải,Lâm, Cương, Trường những người ở lại nhìn thấy máy bay dân dụng bay qua và thêm một chiếc trong số đó có dấu hiệu hư hỏng khi nó dập dờn chao đảo rồi mang theo một ngọn lửa ở đuôi biến mất phía chân trời.

Ngày thứ 12 khi những đám mây đen ùn ùn kéo đến,tốc độ gió nhanh hơn và những con sóng chạy chồm báo hiệu một trận bão đang kéo đến, trên phòng liên lạc Trường"béo" vẫn theo lệnh của Lâm dò sóng thông tin:

_Alo bip bip alo đây là nhà giàn Dk1-20 có ai nghe không!

_.....

_Alo alo

_ Alo ....rẹt ....rẹt đây là tàu cá Thu Bính...rẹt chúng tôi xin toạ độ đưa thuyền thả leo tránh bão...alo alo

_Alo toạ độ 29 Vĩ Bắc-17 Kinh Nam nhà dàn cho phép tàu cá neo đậu.hết!

30 phút sau một chiếc tàu cá ngư dân đã thả neo dưới chân nhà giàn,trên phòng tập trung Lâm đang ngồi bên 8 người như dân khoẻ mạnh,họ đã có một cuộc nói chuyện.Bính-chủ tàu là một người đàn ông trung niên nhưng rất tráng kiện cho biết tàu cá của ông ra khơi vào giữa tháng 3 từ bãi tàu Long Điền tỉnh Bà rịa Vũng tàu,trên tàu ngoài ông còn 4 thanh niên trai tráng là con cháu trong nhà và 3 người khác là bạn cùng chung vốn.Tàu vốn có ý định đi dọc lên Đà nẵng nhưng phát hiện đàn cá thu lớn nên chạy tàu theo tới đây thì gặp bão.

_Bác có gặp gì bất thường mấy ngày qua không?

Những người thủy thủ nhìn nhau trầm mặc cúi đầu,Bính nhìn Thắng-một ngư dân ngoài 20 tuổi có cái đầu khá to trong số đó gật đầu ra hiệu,anh đứng dậy đi ra phía sau,ông nói:

_Mấy hôm trước thấy một xác chết mặc quân phục lềnh bềnh trên biển...

Lâm rùng mình.

_Tàu cá vốn rất kiêng kị việc để người chết trên tàu-Bính nói tiếp-chúng tôi chỉ lấy lại một số vật dụng trên người xác chết rồi thủy táng tại chỗ.

Lúc này Thắng đã trở lại trên tay là một chiếc túi bóng bên trong có một chiếc ví rằn ri,đồng hồ đeo tay và một mảnh quân phục xanh nước biển trên đó ghi dòng chữ "Cao Tiến Bắc".Lâm lặng lẽ đón nhận rồi gật đầu.

_Sau đó còn gặp 1 tàu cá loại 14m,bình thường tàu cá như vậy không đi xa đến tận đây đâu,chúng tôi lên kiểm tra nhưng tàu trống trơn,trên tàu bừa bộn và bê bết máu,ban đầu nghĩ là gặp hải tặc nhưng kì lạ vật dụng và tài sản quý giá vẫn còn nguyên

Lâm vẫn yên lặng gật đầu,bây giờ anh càng thêm tin tưởng vào những lập luận của mình

Sau khi bố trí cho đội ngư dân kia chỗ ngủ Lâm đi lên phòng thông tin nhấc máy lên...

Mãi tới trưa hôm sau bão mới tan,gần như tức thì Hải đã lái xuồng từ Dk-15 sang,anh tiếp nhận di vật của Bắc rồi lại trở về ngay.Cả Lâm và Hải đều lặng lẽ, những gì cần nói cả buổi chiều qua họ đã nói rồi.

Cuối buổi chiều hôm đó Hải quay lại cùng Cương và toàn bộ quân trang được gói gọn trong 2 chiếc ba lô,1 hòm sắt quân dụng,bên hông anh là bao súng lục mà có lẽ Hải trước đây chưa bao giờ nghĩ có ngày anh sẽ phải dùng đến nó.

Tối hôm đó 12 con người ngồi trong phòng, dưới ánh đèn của năng lượng mặt trời và khói thuốc lá dày đặc Lâm đã kể lại câu chuyện của 2 nhà giàn trong gần 1 tháng qua.Anh nói cả những suy đoán của mình,có một số đoạn nghe rất huyễn hoặc như thể được kể lại từ 1 bộ phim kinh dị vậy.Lần này Hải không phản bác nhưng anh cũng không đồng tình,chỉ châm thuốc lá và hút như hun chuột.Mấy người ngư dân chân chất quanh năm bám biển lại càng không tin vào những gì được nghe,họ nhìn Lâm gãi đầu muốn lên tiếng nhưng khi liếc sang Bính thấy ông vẫn trầm tư gật đầu lại thôi.Lâm biết trong 8 người kia ông Bính là người được tín nhiệm nhất.

Sau cuộc nói chuyện mấy người ngư dân theo ông Bính ra ngoài lan can,không biết ông đã nói những gì nhưng 22h đêm hôm đó Lâm đã có một bài lên lớp ngắn gọn cách sử dụng súng Tiểu Liên AK 47 và học sinh của anh chính là 8 người ngư dân kia....

Hải gối đầu lên tay,2 mắt lim dim,tâm trí của anh xuôi về Sài thành đông đúc nhộn nhịp nơi có người vợ trẻ và cậu con trai bé nhỏ,anh thì thào

_Nhất định không sao đâu,anh sẽ về với 2 mẹ con em

Khi ngôi sao hôm lấp lánh trên trời xuất hiện anh mới chìm vào giấc ngủ

Trên phòng thông tin, Trường"béo"vẫn đang cặm cụi cắt cắt dán dán,trên bàn là một mô hình nhà giàn bằng tăm tre đã sắp hoàn thành.Trường cười tít mắt rồi lại huýt sáo khe khẽ xoay xoay mô hình ngắm ngía ra chiều rất tâm đắc

Ngày 12/7/2020 sau 27 ngày mất liên lạc với Lữ Đoàn, toàn bộ thành viên còn lại của nhà giàn Dk1-20 và Dk-15 xuống tàu cá Thu Bính trở về đất liền.

Đây là một buổi sáng nắng gay gắt, trời xanh, nước biển cũng xanh,nắng tháng 7 đấy nhưng với một người 20 năm sống trong mùa hè nóng cháy của Bắc Vịnh Bắc Bộ như Lâm thì cái nắng Miền Nam thật quá dễ chịu,anh đứng phía đuôi thuyền theo thói quen đưa tay lên vuốt vuốt hàng lông mày bên phải,mắt nhìn về xa xa,nhà giàn vẫn hiên ngang đứng đó.Hai năm trước trong một quyết định phần nhiều là chạy trốn nỗi đau thất tình Lâm đã viết đơn tự nguyện ra đây.Còn nhớ những ngày đầu thuyên chuyển công tác ấy, trước bao la sóng gió Lâm đã thấy cô quạnh và sợ hãi cỡ nào vậy mà 2 năm qua gắn bó hôm nay xa rời anh lại thấy lưu luyến biết bao:

_Hẹn gặp lại

Lâm khẽ nói rồi đứng ngiêm trang đưa tay phải lên trán hướng phía nhà giàn chào cho đến khi nó nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất trong tầm mắt của anh.

Bạn đang đọc Kỷ nguyên sinh tồn sáng tác bởi TiêuDaoTử69
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiêuDaoTử69
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.