Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà giàn

Tiểu thuyết gốc · 1628 chữ

Chương 2

Nhà dàn DK1-20 tiền đồn hải phận phía Nam Việt Nam cách đất liền 350 hải lý,2 tiếng trước khi Ngày Phán Xét diễn ra,

Tại phòng thông tin nhà dàn

_Alô! Chúng tôi gọi đến từ Bộ Y Tế....

_Y tế khỉ ấy,em nhớ mã di động của anh rồi

_Haha em học cũng nhanh đấy,mà bắt máy nhanh lắm nhé,lại đang leo rank Liên Quân đúng không?

_Đừng có ghen với em đấy,hì

_Anh không nghĩ đến Game lâu rồi,6 tháng ở đây a đã nghiện thứ khác...

_Em tò mò thứ gì giữa biển khơi làm anh say mê,chẳng lẽ là mấy con cá mập.haha

_Là em đấy!

_À,lại bị anh gài,nghe cũng ngọt lắm nhưng em chưa cho điểm tuyệt đối với câu ấy đâu

_Khi người ta xinh đẹp người ta có quyền chảnh thôi.haizzz

_Vạn lời nói cũng không bằng anh ở đây lúc này chú bộ đội ạ,nhất cự ly,nhì tốc độ

_Câu ấy xưa rồi, Covid-19 đang là đồng minh với anh,bây giờ bất kể anh chàng nào cũng chả thể bén mảng lại gần cổng nhà em được

_Ừ,nhà em bây giờ cũng khác nào nhà giàn đâu,nhìn ra ngoài đường mà nẫu ruột, nhớ trường nhớ bạn rồi!

_Và nhớ anh nữa chứ!!nhỉ

_Sắp nhớ...

Có tiếng bước chân ngoài cửa

_Ngọc ơi xuống phụ mẹ nấu cơm đi con

_Vâng,chờ con chút.....Lại bài nữ công gia chánh,hic,em phải cúp máy đây,tối nha

_Ok đừng để thịt khét như hôm nọ nhé.haha

_Nè,Chú ý động tác mồm!bye anh

_Bye em!

Lâm buông ống nghe xuống trong đầu miên man khuôn mặt xinh xắn của Ngọc.Cửa phòng nhẹ mở,tóc 3 phân thò vào thì thào:

_Xong chưa anh ơi,sếp Mạnh sắp đi bơi về rồi đới_lên tiếng là Trường chiến sĩ thông tin duy nhất của nhà dàn, khuôn mặt nó trẻ măng hấp háy nhìn Lâm

_Anh ra đây

_Hôm nay là ai đấy anh,nữ sinh Ngoại Ngữ hay cô giáo Quốc dân bốc lửa?hè hè

_Không,là "em chưa 18+"Lâm nháy mắt đáp

_What?là em nữ sinh cấp 3 đợt anh em mình đi dự khoá học quân sự trường Lê Lợi kia á ,sếp ăn mặn vãi

_Lắm mối tối nằm không thôi em

Phòng thông tin vô tuyến điện là nơi liên lạc với Lữ Đoàn 171 trung tâm chỉ huy nhà giàn, nhưng từ lúc Lâm ra đây anh đã khéo léo dò tín hiệu di động tần số Viettel để tán tỉnh các cô gái, tất nhiên ở đây đã có sự tiếp tay của Minh-bạn thân của Lâm làm ở tổng đài Viettel và Trường chiến sĩ thông tin nhà giàn.

Lâm đưa tay phải vuốt vuốt hàng lông mày lưỡi kiếm theo thói quen,đoạn bước ra khỏi phòng thông tin vẻ mặt đăm chiêu,mấy ngày qua anh luôn có cảm giác bất an,cái ý nghĩ nếu không yêu sợ rằng ngày mai sẽ không thể được yêu nữa luôn luôn hiện hữu!

               ****

Nhà dàn Dk1-20 là một trong 15 nhà giàn bám trụ tại cột mốc chủ quyền trên vùng biển phía Nam Việt Nam,Lâm CT(những người lính hay đặt biệt danh cho nhau)23 tuổi là trung úy chỉ huy phó kiêm y tá nhà giàn, Trường"béo" binh nhất 19tuổi-chiến sĩ thông tin, Vượng"râu" binh nhất19 tuổi-chiến sĩ cần vụ và Mạnh "Putin"36 tuổi đại uý chỉ huy trưởng ,lúc này anh đang đi từ dưới biển lên,thân hình 1m80 đen sạm vạm vỡ như lực sĩ nhưng cái đầu hói dưới ánh nắng chiều bóng lưỡng lại không hề ăn nhập,có thể nói anh là sự kết hợp của 1 vị giáo sư và vận động viên cử tạ,Mạnh quê Hải Dương đã có gia đình và 2 cô con gái

_Đi bơi vài vòng đi Lâm,dạo này biển lặng

_Vâng,a động viên em mới xuống đấy .kk

Lâm vừa cởi áo vừa cười đáp,khác với Mạnh,Lâm cao 1m71 dáng người thư sinh,anh cũng là 1 tay bơi giỏi nhưng lại rất lười xuống nước vì sợ...thủy quái,cái ý nghĩ bị gieo vào đầu từ hồi nhỏ bởi những bộ phim kinh dị về biển sâu.

Ùm

Lâm nhảy xuống,nước biển mát mẻ thấm vào người làm anh quên đi những suy nghĩ vẩn vơ


20h tối là lúc anh em nhà dàn ngồi quây quần uống nước chè và hút thuốc,dăm ba câu chuyện phiếm làm họ gần nhau hơn

Chỉ có Trường "béo" chiến sĩ thông tin luôn phải túc trực để nhận điện báo

20h45 theo thường lệ là lúc phải điện về Lữ Đoàn 171 báo cáo quân số và tình hình nhà dàn sau 1 ngày, nhưng sau 3 hồi chuông Trường vẫn không thấy đất liền bắt máy,anh xuống phòng sinh hoạt chung và báo cho Mạnh, suốt đêm hôm đó đến tận 22h sau nhiều lần điện thoại về đất liền không được Mạnh đành cho anh em đi ngủ và tự mình nằm lại phòng thông tin vô tuyến trực....

Cho đến tận buổi chiều hôm sau mọi sự liên lạc về đất liền đều vô vọng,nhà giàn Dk1-20 đã liên lạc với Dk1-15 gần đó nhưng kết quả cũng tương tự,không nhà giàn nào nhận được đất liền đáp lại.Lâm thậm chí gọi về tổng đài Viettel cho Minh nhưng chỉ thấy chuông và giọng nói tự động :"Hiện tại tất cả các nhân viên đều bận,Quý khách vui lòng đợi trong giây lát!" Sau đó là im lặng ma quái,rất nhiều lần như vậy khiến anh bất an.Tối hôm đó Lâm đã nói tất cả với Mạnh.

5 ngày sau 2 nhà giàn có 1 cuộc họp bất thường để đưa ra phương án vì từ trước đến nay chưa có tiền lệ nào mất liên lạc với đất liền lâu như vậy,kể cả có chiến tranh cũng vẫn sẽ có vô tuyến điện thông báo kia mà.Trong suốt buổi họp Lâm chỉ ngồi trầm tư đắm chìm vào mối dự cảm những ngày qua,Lâm là một người lính lãng mạn và đôi lúc có suy nghĩ khác người, ngay sự việc này cũng vậy,những bộ phim anh xem những câu chuyện anh đọc về đề tài kinh dị,mạt thế là không ít và sự liên tưởng của Lâm về sự tuyệt diệt sau dịch bệnh của nhân loại trong những ngày qua là có,nhưng là một người nhạy cảm anh biết nếu mình nói ra cái suy nghĩ ấy với những con người rất nghiêm túc trước mặt kia sẽ là cái gì đó quá sức tưởng tượng và khó mà chấp nhận được

_Lâm,nói gì đi

Giọng nói trầm của Mạnh đưa Lâm về thực tại,7 ánh mắt khác đổ dồn vào anh.Lâm rất đắn đo nhưng vẫn lên tiếng:

_Với 5 ngày thì dù sóng vô tuyến điện có bị phá thì cũng đã có thể thông được liên lạc rồi,mùa này không có bão tố,chiến tranh có nổ ra thì biển đảo tiền tiêu cũng là một trong những nơi được biết đến đầu tiên.Tôi liên tưởng đến một điều tồi tệ hơn các đồng chí ạ! nhưng.....

_Đồng chí cứ nói- Mạnh lên tiếng như trấn an Lâm,ở cùng nhau nửa năm anh cũng đã phần nào hiểu con người và cách nghĩ của Lâm

_Một điều gì đó khủng khiếp hơn và có lẽ diễn ra rất nhanh đã làm đất liền khủng hoảng và không kịp trở tay

_Ý đồng chí là...Hải- chỉ huy trưởng nhà dàn Dk1-15 ngắt lời

_Đại dịch Covid-19 có lẽ đã không còn là dịch viêm đường hô hấp mà nó đã thành một trận đại dịch mang tính diệt vong

_Không thể nhanh như vậy đã diệt vong được,dịch bệnh cần có thời gian ủ bệnh,phát bệnh và lây lan-Hải lại nói

_Nhưng nếu con người lây lan nó 1 cách trực tiếp và vi-rút kia đã không cần ủ bệnh!!

_Theo tôi biết chưa có loại vi-rút nào lây lan và phát sinh nhanh như vậy được-Hải gạt đi

_Nhưng nếu...nó lây lan và càn quét như..như Zombie....

Một giọng nói rụt rè cất lên,đó là của binh nhất Vượng

Nhất thời 11 người còn lại đều sững người

_ Không thể nào,Zombie chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng thôi-Hải vẫn gạt đi,anh là một người thực tế,quyết đoán đến bảo thủ- đồng chí Vượng đang nhầm lẫn giữa phim ảnh và đời thực rồi đấy,nếu có Zombie thì Averager đã làm việc mà họ phải làm rồi,Hải cười

_Nhưng đó lại là điều tôi đang muốn nói đấy!-giọng nói của Lâm rất dứt khoát

_Cơ sở ở đâu mà đồng chí nói vậy?

_Vậy có cơ sở nào để anh suy luận ra điều gì khác không?

Hải im lặng quay nhìn Mạnh

_Tôi nghĩ đến mọi khả năng,và một đại dịch mang tính diệt vong như Zombie cũng không phải không có khả năng,vì thú thật tôi đã xem "Thế chiến Zombie".Trong phim nó xảy ra và quét ngang nhân loai thậm chí chỉ tính bằng giờ.Bây giờ mọi người hãy về vị trí của mình,tiếp tục bắt sóng điện đài của các tàu cá ngư dân trong khu vực,chúng ta cần một chiếc thuyền và cử đội về đất liền.Mọi người còn ý kiến gì không?

_Hết!

Không ai có ý kiến gì thêm,cuộc họp chớp nhoáng đường như mang lai cho tất cả những người có mặt thêm một nỗi bất an, nhưng họ cần biết mọi chuyện đều có thể xảy ra

Đêm hôm đó Mạnh và Lâm còn nói chuyện rất khuya,sau đó 2 người một lần nữa dò tín hiệu đến tổng đài Lữ đoàn và cả tổng đài Viettel nhưng vô vọng

                *************



 Hết chương 2
Bạn đang đọc Kỷ nguyên sinh tồn sáng tác bởi TiêuDaoTử69
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiêuDaoTử69
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.