Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Sơn Tự

Phiên bản Dịch · 2090 chữ

Mặc dù Hổ Yêu kia chết rồi, nhưng thi thể của Hóa Hình yêu vật đối với Lý Mộ cũng hữu dụng.

Hồn của nó đã bị Huyền Độ đập tan, nhưng phách còn lưu lại trong nhục thể, rút phách lực của nó có trợ giúp rất lớn để Lý Mộ ngưng tụ ba nghịch phách kia.

Huyền Độ nghe vậy thì hơi thất vọng, nhưng vẫn đáp: "Con yêu này làm nhiều việc ác, chết chưa hết tội, da của nó bần tăng còn có chỗ dùng, nếu tiểu thí chủ muốn lấy phách lực thì hãy lấy đi."

Lý Mộ đi đến bên cạnh Lý Thanh, nhỏ giọng hỏi: "Lão đại, làm cách nào lấy phách lực?"

Lý Thanh tay bóp pháp quyết, một đoàn nhân uân chi khí chậm rãi bay ra từ trong thân thể Hổ Yêu, đã bị Huyền Độ chà đạp không còn hình dáng.

Lý Thanh cũng không trực tiếp cho hắn phách lực của Hổ Yêu, mà phải chờ tới khi hắn hấp thu đầy đủ nộ tình mới có tác dụng.

Huyền Độ nhìn sắc trời đã hoàn toàn tối sẫm, bèn nói với hai người: "A Di Đà Phật, nơi này cách huyện thành không gần, đường đêm khó đi, Kim Sơn Tự lại ở gần đây, hai vị thí chủ không ngại nghỉ ngơi tại tệ tự một đêm, ngày mai lại về."

Lý Mộ nhìn về phía Lý Thanh, chờ nàng quyết định.

Lý Thanh nhìn hắn một cái rồi gật đầu đáp: "Vậy thì quấy rầy đại sư."

Nếu Lý Thanh đồng ý, Lý Mộ tự nhiên cũng không có ý kiến. Mặc dù trời tối như bưng, nhưng tu vi của nàng cao thâm nên đi đường tự nhiên không có vấn đề. Trái lại, với Lý Mộ thì ban đêm đi trong núi quả là có chút khó khăn.

Lý Mộ đánh thức hai con Hoàng Thử Lang Tinh, con chồn kia sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên nó làm là quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: "Hổ đại vương tha mạng, tha mạng!"

Lão hổ trước khi thành tinh chính là đại vương trong núi, sau khi thành tinh, quần yêu xung quanh càng thêm trốn tránh, ngày bình thường ngay cả một chút yêu khí cũng không dám để lọt ra, nếu không sẽ trở thành thức ăn trong miệng của nó.

Vừa rồi Hoàng Thử coi là ắt hẳn phải chết nên không lo được lo mất, không che giấu yêu khí trên người, vì vậy mới dẫn tới sự chú ý của Hổ Yêu, xem như hai người bọn nó đều là Hóa Hình cũng không phải là đối thủ của Hổ Yêu, huống hồ là hiện tại...

Trong lòng Hoàng Thử đau xót, không ngờ rằng may mắn không bị tu hành giả nhân loại diệt sát, lại phải táng thân trong miệng hổ...

Lý Mộ lườm con chồn sợ mất mật kia, nói: "Đứng lên đi, Hổ đại vương chết rồi."

"Chết, chết rồi?"

Con chồn ngẩng đầu, nhìn thi thể Hổ Yêu nằm ở đằng trước, bị dọa đến nổi đặt mông ngồi xuống đất.

Huyện Độ nhấc thi thể của Hổ Yêu bằng một tay, dọc theo đường núi đi thẳng về phía trước, Lý Mộ và Lý Thanh đi theo phía sau y, hai con chồn cũng lục tục bò dậy đi theo.

Trên đường đi Kim Sơn tự, Lý Mộ hỏi thăm thì biết con chồn này gọi là Hoàng Thử, là một con Hoàng Thử Lang Tinh tu luyện 50 năm.

Mà con chồn thụ thương kia là thê tử của nó.

Một tháng trươc, thê tử của Hoàng Thử bị một tu hành giả đả thương, người kia muốn lấy hồn phách của nó để tu hành. Mặc dù nó liều mạng trốn thoát, nhưng căn cơ đã bị hủy, nếu không phải Lý Mộ xuất thủ, e rằng sống không quá ba ngày.

Lý Mộ chỉ mới chữa trị một chút căn cơ của nó, nếu muốn khôi phục hoàn toàn còn cần thi triển mấy lần phật quang nữa.

Trải qua chuyện Lâm Uyển và thê tử của Hoàng Thử, Lý Mộ lờ mờ cảm thấy ắt hẳn không phải tất cả phật quang đều có diệu dụng này và nó cũng không phải là tác dụng duy nhất của Tâm Kinh, chỉ là hắn còn chưa phát hiện mà thôi.

Huyền Độ nói Kim Sơn Tự cách nơi này không xa, ba người cũng đi trọn vẹn hai phút mới thấy trên sườn núi sừng sững có một ngôi chùa không tính là lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, hai tên sa di thủ vệ thấy Huyền Độ trở về, lập tức chạy chậm tới, cung kính chào: "Sư thúc. . ."

Huyền Độ nói: "Hai vị thí chủ này cần nghỉ chân trong chùa một đêm, hãy an bài cho bọn họ hai gian thiền phòng."

Tiểu sa di nhìn một chút Lý Mộ và Lý Thanh rồi liên tục gật đầu.

Mặc dù trong chùa có quy định nữ thí chủ không được ngủ lại, nhưng Huyền Độ sư thúc khi nào để ý quy củ, xem như phương trượng đối với y cũng không có cách gì khác.

Huyền Độ lại ném xác con hổ kia xuống đất rồi nói: "Hổ Yêu này làm nhiều việc ác, một hồi đem đặt ở kho củi, ngày mai giao cho tiệm may dưới núi, để gã làm một chiếc giường đệm da hổ cho phương trượng. . ."

Hoàng Thử đứng ở bên ngoài, Nhìn Lý Mộ, thấp thỏm nói: “Tiên sư, tiểu yêu không thể vào chùa, chờ ở ngoài là được rồi….”

Phàm là chùa chiền chân chính của Tu Hành Giả Phật Môn đều có Phật quang gia trì, yêu quỷ khó mà tiến vào, coi như vợ chồng Hoàng Thử bước vào, e là cũng phập phồng lo sợ, Lý Mộ khẽ gật đầu, đáp: “Các ngươi trở về trước đi, sáng mai ở chỗ này chờ chúng ta…”

Hắn cũng không lo lắng hai con tiểu yêu này chạy trốn, căn cơ của thể tử Hoàng Thử chưa khôi phục, dù trốn đi cũng không thoát khỏi cái chết. Mặc dù Hoàng Thử là yêu vật, nhưng lại có tình có nghĩa, nó sẽ không chạy trốn một mình.

Tiểu sa di tay chân lanh lẹ, rất nhanh đã chuẩn bị cho bọn họ hai gian thiện phòng sạch sẽ.

Lý Mộ vốn tưởng rằng Lý Thanh sẽ hỏi hắn vài điều gì đó, nhưng nàng chỉ bảo hắn nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm mai còn về nha môn, rồi đi vào gian phòng sát vách.

Giày vò hơn nửa ngày, Lý Mộ vốn đã thấm mệt, thế mà sau khi vào Kim Sơn Tự, tinh thần lại rất tỉnh táo.

Trong thiện phòng có mùi đàn hương khiến người ta dễ dàng tĩnh tâm, Lý Mộ ngũ tâm hướng thiên, theo thói quen tu luyện Đạo Dẫn Thuật, chợt nhớ đến nơi này là Thánh Địa Phật Môn, ở chỗ này tu hành đạo pháp tựa hồ có chút mạo phạm, vừa vặn bên cạnh bồ đoàn có đặt một quyển kinh phật, hắn bèn thuận tay cầm lên, tùy tiện lật vài tờ.

Kinh thư phật môn chia làm hai loại.

Một loại là kinh thư bình thường, cũng là kinh thư các phật tử tụng hằng ngày, đọc kinh này sẽ không xuất hiện dị tượng Phật quang. Một loại khác là pháp kinh, pháp kinh ẩn chứa diệu pháp Phật Môn, tụng kinh này sẽ gia tăng pháp lực hoặc thi triển thần thông, Phổ Độ Phật Quang chính là thần thông thường thấy nhất của Phật Môn.

Kim Sơn Tự đương nhiên sẽ không đặt pháp kinh trong thiền phòng, quyển kinh Lý Mộ cầm trong tay chỉ một quyển kinh bình thường.

Mấy hôm trước, khi Lý Mộ dùng mấy đạo phù tìm kiếm ký ức xin được từ Lý Thanh, hắn phát hiện, trong vài quyển kinh phật hắn từng nhìn qua, chỉ có Tâm Kinh mới có thể đưa tới dị tượng Phật quang.

Hắn không giải thích được nguyên cơ trong đó, nhưng cũng không tiếc lắm, một bộ Tâm Kinh đã giúp hắn mấy lần tìm đường sống trong cõi chết, theo Pháp lực tăng lên, có lẽ sẽ phát hiện diệu dụng nào khác nữa.

Hắn khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, bắt đầu dùng Cấm Ngôn Chi Pháp đọc thầm Tâm Kinh.

Lần này trên người Lý Mộ cũng không hiện ra kim quang.

Lúc trước, hắn đã cảm thấy khi hòa thượng tu hành cũng chớ nên biến thành một cái nguồn sáng di động, đi tới chỗ nào chiếu sáng chỗ đấy. Trên đường đến Kim Sơn Tự, Lý Mộ cố ý hỏi Huyền Độ mới biết được té ra khi tụng Pháp Kinh dẫn động phật quang là có phương pháp đằng sau đấy.

Huyền Độ một lòng muốn khuyên Lý Mộ quy y nên khi nhắc đến phương pháp này, y cũng không keo kiệt, lập tức truyền thụ cho hắn, Lý Mộ rốt cục đã có thể yên tâm tu hành công pháp Phật Môn mà không lo vấn đề phát sáng nữa.

Lý Mộ tụng kinh tu hành, đồng thời trên phật điện Kim Sơn Tự.

Vài tiểu sa di ngẩng đầu, ánh sáng trên mặt lần lượt giao thoa, lúc sáng lúc tối.

Nhìn kỹ lại sẽ phát hiện, ánh sáng lúc tối lúc sáng này không phải là mặt của bọn họ, mà là kim quang lóe lên từ những tượng phật trong điện.

Một tên tiểu sa di kịp phản ứng, lập tức nói: "Nhanh đi báo phương trượng!"

Lý Mộ đang tu hành, chợt nghe bên ngoài thiện phòng có tiếng bước chân lộn xộn để hắn không thể tập trung được nữa. Hắn tưởng rằng Kim Sơn Tự xảy ra hỏa hoạn, khi mở cửa phòng ra thì thấy Lý Thanh cũng đi tới từ thiện phòng kế bên.

Lý Mộ nghi ngờ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Thanh nhìn về phía phật điện, đáp: "Nghe mấy tiểu hòa thượng kia nói, vừa rồi tượng phật trong điện vô cớ phát sáng."

Lý Mộ và Lý Thanh chỉ là khách nhân, không tiện đi lung tung trong chùa, bởi vậy mặc dù hắn rất tò mò nhưng cũng không đi tham gia náo nhiệt, chỉ hỏi Lý Thanh: "Tượng phật cũng biết phát sáng sao?"

Lý Thanh giải thích: "Tượng phật trong chùa được hành khách hành hương cúng viếng quanh năm, sớm đã là Linh Bảo, tượng phật sẽ không vô cớ phát sáng, hẳn là nhận được thứ gì kích thích."

Trong lòng Lý Mộ hơi hồi hộp, hắn chợt nhớ tới một chuyện.

Đêm đó, lần thứ nhất hắn dùng Tâm Kinh trợ giúp Lâm Uyển, giống như trong chùa miếu gần đó cũng có dị tượng xuất hiện, chỉ có điều lúc ấy hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng lần thứ hai xuất hiện tình huống này thì khả năng trùng hợp cũng rất nhỏ.

Hắn nuốt ngụm nước bọt, hỏi: "Có phải hay do người tụng pháp kinh hay không. . ."

"Hẳn không phải." Lý Thanh lắc đầu, đáp: "Các đại sư của Kim Sơn Tự ngày đêm tụng niệm pháp kinh, những phật tượng này đã ở đây mấy chục trên trăm năm, nếu có dị tượng thì đã sớm có, sẽ không chờ đến hôm nay, trừ phi là có pháp kinh mới xuất hiện. . ."

Lý Mộ giật giật yết hầu, nói: "Có lẽ, là có nguyên nhân khác. . ."

Lý Thanh nhìn về phía phật điện, bảo: "Nửa tháng trước, tổ đình của Phù Lục phái cũng xảy ra rất nhiều dị tượng, đạo kinh run rẩy, đạo chung không ngừng vang lên, giống như có đạo thuật mới không ngừng được sáng tạo, đã dẫn tới vô số người tu hành chú ý, bây giờ ngay cả phật môn cũng xuất hiện dị tượng tương tự, Bắc quận nhất định đã có chuyện gì xảy ra . ."

". . ."

Lý Mộ ngây ngốc đứng tại chỗ, Lý Thanh phát hiện sự khác thường của hắn, bèn hỏi: "Thế nào?"

Lý Mộ bỗng nhiên ngáp một cái, cười đáp: "Ta bỗng nhiên hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi trước, lão đại ngủ ngon. . ."

Bạn đang đọc Đại Chu Tiên Lại (Dịch) của Vinh Tiểu Vinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 328

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.