Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời thế xuất anh hùng

Tiểu thuyết gốc · 1626 chữ

«Không! Mình không thể để chuyện này xảy ra!» Không cam lòng chấp nhận số phận, chủ trì gào thét trong lòng, đẩy tâm trạng lên cao nhất. Không có hi vọng thì phải tự tạo lấy một cái, chủ trì đây muốn vạch ra con đường sống để tồn tại.

-"Tất cả mọi người nghe đây!" Ngài chủ trì hét lớn. Hắn quyết định trở thành nguồn động lực của mọi người.

Nãy sĩ khí mọi người tan biến hầu như không còn, trong lòng còn thổn thức. Bỗng một thanh âm vang như sấm chui vào lỗ nghe hòng thức dậy từng người.

-"Ta biết tâm tính của các ngươi hiện giờ như thế nào, ta cũng vậy. Không ai cam chịu mà chết dưới chân bọn súc sinh ngay tại đây"

-"Kể cả có cam lòng chịu chết nhưng gia đình của chúng ta có chấp nhận không. Ai cũng có hoàn cảnh riêng của bản thân. Người còn bố mẹ già phải chăm sóc. Những đứa trẻ mà mình hết mực yêu thương đang chờ đợi người cha trở về. Bà vợ chốn tha hương ngày ngày mong ngóng tin tức từ chồng đi..."

Một hồi diễn thuyết, toàn thể rưng rưng nước mắt, các lão già chui lủi trong xe ngựa cũng ló đầu ra thở dài. Không chỉ ngừng ở đó, chủ trì còn muốn nâng cao sĩ khí hơn nữa.

-"Tất cả bọn họ ở nơi xa vẫn đang cầu phúc cho chúng ta. Vậy mà các ngươi định để điều đó trở nên vô nghĩa sao? Các ngươi thật đáng hổ thẹn xong cũng thật đáng thương. Hẵng hối cải sau khi sống sót trở về"

-"Ta chủ trì đây sẽ không tạo cơ hội cho các ngươi nữa, lần nãy các ngươi phải tự nắm lấy a. Hãy thắp sáng lên niềm tin vào bản thân để tạo ra một số phận mới!"

Đồng tử của tất cả đều sáng lên, ngọn lửa của khát vọng sống bùng nổ mãnh liệt trong thâm tâm từng người.

-"Nhưng số lượng vệ sĩ quá ít..." Một tên lính than.

-"Phải, với đội hình như vậy chiến thắng hoàn toàn là không thể, nhưng sống sót lại có thể a. Ta sẽ dẫn đầu đội mà mở ra một con đường máu, dù sống hay chết ta vẫn quyết tâm đến cùng, sinh tử tự các ngươi định đoạt. Dẫu thất bại hay thành công đều không quan trọng, ta chỉ tự hào khi mình đã cố gắng hết sức mà thôi"

Ngỡ như đã kết thúc, ngỡ như đã lụi tàn. Ánh sáng của hi vọng bỗng xuất thế, cứu rỗi chúng sinh đang vùng vẫy giữa không gian đen tối vĩnh hằng. Là người đại diện, chủ trì đang dẫn dắt họ đến một tương lai đầy sáng lạng.

Được dồi dào truyền cảm hứng lấy. Đôi tay những người vệ sĩ trước đây còn run bần bật giờ đã chắc in dấu vân trên đoạn cầm. Tay cầm thương, tay lau nước mắt, đến khi hốc cầu khô đọng trong, khái niệm yếu đuối đã mờ mịt mà bay. Mọi người vạn nhất đều đồng lòng hướng chủ trì tôn vinh.

-"A, ta thật may mắn khi được sánh vai với ngài"

-"Cho ta vinh dự đây để đồng hành đi"

-"Không ngờ một lão già như ta lại một lần nữa được thấy người như vậy a"

-"Các ngươi không cô đơn, còn bọn ta đây"

-"Haha, cái chết có gì phải sợ đây, mang ta đến tuổi trẻ đi, hùng tâm tráng chí của ta năm xưa vẫn còn đó"

Thậm chí những lão thương nhân cũng bước ra khỏi gian với các dụng cụ bén nhọn trên tay. Xóa bỏ hết xích mích và ân oán trước đây, sĩ khí của tất cả mọi người dấy lên đỉnh phong như chưa từng, nỗi sợ đã biến mất.

Khi đám sói xung quanh vẫn còn đang ngơ ngác thì phía bên con người đã mạnh mẽ lên biết bao. Tinh thần cháy bỏng hàn sâu vào tâm can mỗi con người.

...

Trong lòng Hắc Kiện ồ lấy một tiếng, hắn không ngờ còn có bước tiến này đi. «Xem ra ta phải đánh giá lại nhân tâm rồi»

-"Còn ngươi Hắc Kiện" Thấy hắn đứng im quan sát nãy giờ, chủ trì lên tiếng.

-"Hổ thẹn khi đã lôi kéo ngươi vào cái đêm đầy xui xẻo này, nhưng ta mong ngươi sẽ toàn tâm mà phát huy hết thực lực đi" Tuy người nhận nhiệm vụ là ngẫu nhiên và tự giác nhưng chủ trì vẫn xin lỗi hắn.

Không chỉ mỗi Vũ Phong, chủ trì cũng phát hiện ra năng lực của Hắc Kiện khi bí mật theo dõi cách hắn chiến đấu qua bốn trận chiến.

Hắn bắt đầu đánh giá chủ trì, một người mang chí lớn, hào quang chói lọi giữa trời đêm. Kinh nghiệm trận mạc dày dặn, biết chu toàn đi, Hắc Kiện khá chắc rằng nếu chủ trì không bận bụi vì các cuộc chiến thì đã phát hiện hắn là đầu sỏ từ lâu.

«Đã vậy tên đó còn biết co được, dãn được, hẳn một anh tài a» Vì sao hắn kết luận như thế. Chủ trì vốn phát hiện năng lực của hắn nhưng lại không yêu cầu từ trước, nghĩ hẳn có lý do nào đấy mà Hắc Kiện dấu nhẹm đi, để đến khi tổn thất người cũng không mảy may trách hắn. Cho đến khi rải bước trên mép cửa tử mới mong cầu.

Đưa than sưởi ấm giữa ngày tuyết rơi, mang đến hi vọng cho mọi người, một tố chất cao cả từ vị thủ lĩnh đầy anh dũng. Đáng tiếc chính vì những yếu tố như vậy mà Hắc Kiện không chọn chủ trì đây, hắn cần một người biết sợ để lợi dụng đi.

-"Khá khen cho ngươi đấy, chủ trì" Một lời tán thưởng thật lòng từ Hắc Kiện.

-"Được, ta hứa sẽ không thu liễm lần này" Một lời hứa thật lòng từ Hắc Kiện.

Nhưng hắn không hứa vì tôn trọng chủ trì, hắn định sẵn rằng sẽ bộc lộ hết khả năng để cứu vớt đám thương đội này ngay bây giờ. Kể cả không cướp thì việc cả đoàn buôn chết còn lại mình Hắc Kiện cũng đáng nghi lắm rồi.

Nghe thì ngớ ngẩn khi là chủ mưu dẫn đàn sói mà giờ đây lại đi cứu mọi người. Kế hoạch của hắn là vậy.

Thứ nhất, từ sau cuộc thảo luận, hắn cần một mối quan hệ ngoại thành để phòng ngừa những cao tầng nội thành một trong.

Thứ hai, nghiên cứu thêm về giống loài đứng đầu thế giới. Hiểu biết tiếp giới nhân sinh.

Thứ ba, hắn sẽ chú trọng hoàn thiện kiếm thuật của mình thông qua các trận chiến đêm nay. Luyện kỹ năng trước tình huống phải 'bảo vệ' thứ gì đó.

Ngoài ra còn muốn kiếm thêm nguồn thu nhập từ đống da thịt của đàn lang và gian hàng hóa của bọn thương nhân.

...

Nghe hắn nói như vậy, chủ trì hài lòng gật đầu, xoay người định rời đi.

-"Đừng vội, ta còn chưa biết tên ngươi đây" Hắc Kiện nán lại

-"Là Lâm Hoàng"

Trước Hắc kiện cũng không để ý lắm đến Lâm Hoàng vì hắn chỉ tiếp cận chủ trì để thông báo tiếp nhận nhiệm vụ. Nhưng từ những biểu hiện của tên đó đã đủ để hắn phải đặt ở trong đầu một chỗ. Giờ hắn mới chú ý hơn đến ngoại hình ban đầu của một người sắp chết, trước khi chuyển đổi thành bạch thi.

Một con người cao ráo, tuổi trung niên, tư thế đĩnh đạc, khuôn mặt cứng cáp thô kệch ánh lên ý chí sắt đá đầy quả quyết.

Kiên định với chính nghĩa là vậy, nên Hắc Kiện mới phán cho Lâm Hoàng án tử. Người có tài mà không kiểm soát được đều là địch đối với hắn, nếu để Lâm Hoàng sống sót mà tiến vào thành thì việc hắn bị bại lộ chỉ là chuyện sớm muộn. Bao nhiêu công sức mà Hắc Kiện gây dựng từ lúc nhập thành cho đến giờ sẽ không cánh mà bay.

Vừa có năng lực lãnh đạo, vừa thiện lương trên thế gian đã hiếm, vậy mà lại sắp bị mất thêm một người. Đáng tiếc thế giới này lại thanh lọc theo năng lực cá nhân, đầy ác độc nhưng cũng thật công bằng. Không ai có thể giả mạo thân thế khi đứng trên đỉnh cao. Kẻ yếu thì bị xem thường và đào thải, người mạnh thì được tôn vinh, sùng bái.

Hắc Kiện hắn từ lúc sinh ra cũng chẳng coi mình là tốt hay xấu, hắn chỉ làm những gì mình cho là cần thiết trên hành trình riêng mà thôi.

...

"Grừ..." Âm thanh sói tru vang ra từ những con đầu đàn, chúng đã mất hết sự kiên nhẫn. Nhìn đống con mồi béo bở đang lích nhích trong địa bàn tạo chúng một chảy dãi cảm giác. Không muốn để rỗng chiếc bụng đang cồn cào vì đói thêm thời khắc nào nữa, hai con sói Tinh Anh hướng thương đội mà lao đến đầu tiên.

Đám lang nãy giờ kiềm chế cũng chỉ vì hai con đó, chúng không dám phi trước khi cấp trên còn đó, đây là thứ bậc trong loài. Khác với Giảo Lang Vương, nếu nói nó là chiến lược gia điều binh khiển tướng thì sói Tinh Anh là mãnh tướng xung kích mạc trận dưới trướng.

Bạn đang đọc Dã Thiên sáng tác bởi kemvanvo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemvanvo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.