Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vẫn là công cụ

Tiểu thuyết gốc · 1865 chữ

-"Được! Ta thích sự tự tin và mong muốn trở nên mạnh mẽ từ ngươi, giờ hẵng lắng nghe kỹ đây tên ngạo mạn"

...

-"Ta đã dành cả đời với kiếm thuật, kiếm và ta như không thể tách rời. Kiếm không chỉ là đạo chủ mà còn là của ta sắc bén ý chí, hãy hòa làm một với kiếm và biến bản thân thành một thanh kiếm tuyệt vời nhất trên thế gian" Quản giáo vừa giảng vừa cầm lên tay một thanh kiếm sắt.

-"Thanh kiếm này là ân huệ mà nhà vua đã ban thưởng cho ta trong thời khắc cuối cùng trước lúc nghỉ hưu. Nó ánh lên cái hòai bão thời trai trẻ mà ta luôn tự hào và bây giờ ta sẽ không để nó chịu phủi bụi nữa mà truyền đạt mọi kinh nghiệm của ta cho ngươi"

«Suy cho cùng thì vẫn chỉ là một món dụng cụ mà thôi, một sự tưởng thưởng tinh thần khi ngươi lớn mạnh, phát triển được các kỹ thuật thông qua thứ mà ngươi luyện tập cùng trong suốt quá trình rồi lại quy công cho thứ đó thay vì khen lấy nỗ lực của bản thân. Kiếm là hữu hình nên các ngươi luôn đặt kiếm chí trong tâm làm mục tiêu theo đuổi kiếm ý còn những mục tiêu vô hình mà các ngươi chưa từng thấy, không hề cảm nhận được thì lại bỏ qua» Hắc Kiện trong đầu suy nghĩ vậy nhưng chẳng cần thiết phải nói ra, hắn không muốn làm mất sự nhiệt tình của quản giáo đây. Mọi thứ hắn phải làm là chỉ cần quan sát kĩ mọi chuyển động của ông thôi.

Quản giáo bắt đầu vung kiếm, đường kiếm lúc thì mạnh mẽ vô ngần lúc thì yểu điệu thục nữ nhưng tác dụng còn phải lớn hơn, liên tiếp những đoạn kiếm khí được phóng ra. Danh hiệu hiệp sĩ cao quý năm xưa của ông cũng không phải nói điêu mà ra. Tuy ông đã già nhưng vẫn giữ được hùng tâm tráng chí ngày nào, phải nói rằng sự lĩnh ngộ của ông về kiếm là cực kì cao. Bù nhìn bằng đá dần dần in sâu những nhát kiếm mà quản giáo hội tụ mà ra.

Hắc Kiện không coi trọng ông nhưng lại coi trọng những kỹ thuật mà ông đang sử dụng, hắn luôn trọng dụng thứ sẽ giúp hắn trở nên mạnh mẽ hơn trong tương lai nói chung là năng lực. Quan sát từng chuyển động chân, tay, cơ thể trong đó, hắn lần lượt ngộ ra sự ảo diệu về kiếm thuật, nói không ngoa thì đó chính là lý do mà phần lớn loài người khi chiến đấu lại dùng đến kiếm đi.

Quản giáo múa kiếm cho đến khi thấm mệt thì trời đã gần trưa, Hắc Kiện vẫn ngồi yên một chỗ từ lúc đó đến giờ mà nhìn.

-"Được rồi giờ ta còn có việc, xong tiếp theo đó đừng chỉ ngồi nhìn, phải thực hành luôn mới đúng đạo"

-"Liệu ta có được cầm cây kiếm thấm đẫm hoài bão của ngươi lúc đó không đây"

-"Hừ đừng tự tin thái quá! Trước hết cứ làm quen bằng cây kiếm gỗ đi"

-"Làm trai thì phải có kiếm chí trong tâm không phải sao, dù là gỗ hay sắt thì kiếm vẫn là kiếm, ta còn sợ ngươi cầm thanh kiếm đó mà mơ tưởng về quá khứ huy hoàng thay cho việc dạy ta cơ"

-"Ngươi yên tâm, ta không quên bổn phận hiện tại của mình đâu, nếu tí mà ngươi không bộc phát cái vốn của sự tự tin đó thì đừng hòng cầm lấy nó một lần nào nữa"

-"Ta sẽ coi câu đó là đồng ý"

...

Trong khoảng nghỉ trưa, hắn dần dà suy nghĩ sâu về mọi đường kiếm sáng nay hắn thấy. «kiếm đạo à, đâu phải cứ cầm một thanh kiếm đúng chuẩn thì mới có thể thực hành đây, nó là một đặc sắc, cũng là một nghệ thuật, không chỉ riêng chiến đấu mà còn nằm về các lĩnh vực khác».

Nghĩ xong, Hắc Kiện lấy ra một cục đá săn chắc từ trong túi đồ. Hắn bắt đầu dùng con dao nhỏ của mình rồi triển khai điêu khắc, không như những lần trước, lần này hắn còn áp dụng thêm kỹ thuật về kiếm, mới vừa đây thôi hắn được lĩnh ngộ. Tưởng tượng bản thân là quản giáo đang chém liên hồi vào bù nhìn đá, cánh tay hắn chuyển động thoăn thoắt quanh, khắc sâu, tạo dáng và cục đá đang dần dần thành nên những đường nét cơ bản của một con vật.

Mọi người qua đường liếc thấy thú vị dẫn nhau túm tụm đến coi:

-"Ngươi xem hắn đang làm gì vậy"

-"Hình như tên đó đang chạm trổ viên đá, nhìn tay hắn kìa, thật điêu luyện mà nhẹ nhàng!"

-"Đùa à, sao một viên đá lại có thể bị cắt gọt dễ dàng như chém chuối vậy"

-"Ngược lại, tay nghề hắn khá tốt đó chứ, sắp thành hình rồi kìa"

-"Trông giống con heo rừng"

-"Đẹp thật, không ngờ một tên như hắn lại chọn nghề sát thủ đấy"

Hoàn thành xong tác phẩm, nó là một con heo rừng nhỏ được làm từ đá, chi tiết trên cơ thể được khắc khá là tinh tế dù sao lúc còn ở làng đã có kinh nghiệm lâu năm. Hắc Kiện đã kiểm nghiệm được phần tinh hoa của kiếm thuật mà hắn coi buổi sáng, hắn đủ tự tin rằng chiều nay sẽ làm quản giáo phải há hốc cái mồm. Nhưng tình huống có chút thay đổi, nằm ở việc mọi người đến xem khá đông, hắn tranh thủ:

-"Ở đây nếu ai hứng thú với tác phẩm thì khởi điểm 10 đồng bạc"

Hắc Kiện dù gì cũng từng đọc qua kỹ năng để kinh thương mua bán nhưng hắn lại không dành nhiều thời gian vào nó, hắn vừa tạo ra một đồ vật đầy hoa mỹ chỉ để kiểm tra kỹ năng kiếm ngoài ra chẳng để làm gì nên việc biết giá bao nhiêu hắn cũng không chắc, tạm thời bán với giả rẻ nhưng chơi theo kiểu đấu giá.

Mọi người nhìn nhau, tưởng hắn dồn tâm sức để làm ra cho ý nghĩa trọng đại nào đó ngờ đâu cuối cùng là để bán, nhưng tác phẩm đẹp đẽ đó chỉ với giá 10 bạc là quá hời rồi.

-"Ta trả 15 đồng bạc"

-"Hừ bọn nghèo thì cút ra, ta giao 20 đồng"

-"Đừng hòng mơ tưởng, 26 đồng!"

Mọi người tấp nập trả giá và bắt đầu nhìn Hắc Kiện bằng con mắt khác 'một kẻ hám tiền' nhưng cũng thiện cảm hơn so với cái danh sát nhân rồi. Mọi người dần nghĩ hắn cũng chỉ vì tiền thưởng cao mà chọn nghề đấy, do là dị nhân nên không biết rõ tập tính loài người thì cũng không đáng trách, chỉ là cơ thể hắn khá u ám mà thôi.

-"Hử, chỗ kia tấp nập chuyện gì vậy?" Quản giáo sau khi nghỉ trưa xong thì đi ra.

-"Là Hắc Kiện hắn, đang rao bán thứ gì đó" một tên tân binh báo cáo.

-"Tên này không thèm tranh thủ lúc ta nghỉ mà ôn đi, cư nhiên vì vài đồng mà lãng phí thời gian, đợi tí nữa hắn thất bại xem ta giáo huấn lại hắn thế nào"

...

-"Haha ta đã dành được, cô ấy sẽ quý nó lắm đây"

Vị khách mua được đã trả 50 đồng bạc, xong chạy ngay lập tức về nhà. Hắc Kiện hắn bán xong cũng giải thể mọi người đi, chợt nhận ra việc điêu khắc cũng đem lại khá nhiều tiền nếu tay nghề cao nhưng hắn vẫn không dao động tâm, nâng cao thực lực mới là chủ đạo, bất quá điêu khắc cũng chỉ là nghề tay trái mà thôi.

-"Vừa làm nhiệm vụ kiếm tiền, vừa đi thực chiến, vừa có thêm kỹ năng và thám thú thêm về địa hình mới tiện a"

Nói xong, hắn xoay người trở lại khu tập huấn thì đã thấy quản giáo đứng đó quan sát bản thân hắn được vài phút.

-"Đã để quản giáo phải đợi rồi"

-"Hừ, xem ngươi sẽ trưng ra bộ mặt thế nào khi thất bại đấy"

-"Mặt ta vốn không thay đổi được, ngươi nghĩ sao?"

Để lại quản giáo đang hậm hực trong lòng, hắn không thèm quan tâm đến ông nữa mà bắt đầu bước đến gần con bù nhìn đá sáng nay. Cầm trên tay "công cụ" mà quản giáo luôn tự hào đến, hắn bắt đầu cử động. Hắc Kiện điều khiển bản thân hắn điêu luyện hệt như lúc chạm khắc viên đá.

-"Không thể nào, mới chỉ trong một buổi sáng" sự hậm hực trong ông nguôi đi để lại sự kinh ngạc tột độ trên nét mặt.

Đường kiếm của hắn ảo diệu, lúc cần nhanh thì nhanh, lúc cần mạnh thì mạnh, di ảnh của kiếm còn vương vấn trên không trung thì lưỡi kiếm đã chạm đến phần thân trong của bù nhìn. Mọi thao tác chân, cổ tay, bả vai thì đúng nhịp, ăn khớp nhau tạo nên sức mạnh hoàn chỉnh cả một tư thế. Đường kiếm lóe sáng dưới thái dương ánh quang mà lấp lánh đầy thanh thoát nhưng lại mạnh bạo khi va chạm, hắn không chém vào phần thân ngoài mà chém chuẩn xác từng chỗ sáng nay quản giáo đã chém qua. Mới chỉ lướt vài đường nhưng chiếc bù nhìn được làm bằng đá đã sắp đổ gục.

Con ngươi quản giáo mở to hết mức, không có lấy một cái chớp mắt. Nay là buổi đầu tiên nên ông chỉ múa cho hắn xem những đường cơ bản về kiếm thuật nhưng khi được chiêm ngưỡng toàn cảnh, ông không còn cảm giác về cái "cơ bản" nữa rồi. Hắn không những sao chép thập phần hoàn hảo mà còn thay đổi "câu từ" khiến cho thành quả còn hơn như vậy. Hắn làm ông nhớ lại đệ tử đầu tiên của mình, cậu ta là một thiên tài, luôn làm ông ấn tượng khi chỉ dạy, hiện tại đang sinh sống ở cao tầng đế chế.

-"Không tên này còn quái thai hơn, hắn làm mình kinh hãi, một tên quái vật!"

Một nhân tài là người nắm giữ tốt kỷ luật, lối tư duy thông minh theo kiểu truyền thống. Thiên tài thì hiếm có hơn, tư duy và trí tuệ vượt trội, khả năng sáng tạo đổi mới không còn phụ thuộc vào phong cách truyền thống. Còn quái vật lại chính là điều mới, nắm trong mình những lĩnh vực khác xa nhận thức trước đây, vượt khỏi tầm kiểm soát của con người, đứng trước thứ mà không biết, mọi người bắt đầu sợ hãi, lo lắng thay vì công nhận và tìm hiểu.

Bạn đang đọc Dã Thiên sáng tác bởi kemvanvo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemvanvo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.