Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giảm Béo

Phiên bản Dịch · 1822 chữ

Đêm hè mát mẻ, trăng sáng sao thưa.

Trong một quán cà phê trang nhã, ở trong một căn phòng nho nhỏ, cô gái tóc dài váy trắng bồng bềnh buồn bực ngán ngẩm cầm thìa sứ nho nhỏ, khuấy động cà phê trong ly.

Mà ở đối diện cô, một thiếu nữ tóc ngắn đang bật hết hỏa lực, há miệng tựa như là súng máy, "tút tút tút" không ngừng, hai người từ lúc xế trưa một mực nói chuyện tới ban đêm.

Xác thực mà nói, là cô gái tóc ngắn một mực nói đến ban đêm, mà Hàn Giang Tuyết thỉnh thoảng chen vào một câu, bộ dáng tỏ ra không yên lòng.

Thiếu nữ tóc ngắn cũng không thèm để ý, đương nhiên là cô biết rõ tính cách của Hàn Giang Tuyết, hai người cùng nhau lớn lên, được xưng tụng là "thanh mai trúc mã", quá hiểu nhau rồi.

Trên thực tế, cô gái tóc dài có thể nể tình như thế, ngồi ở chỗ này từ trưa đến tối lắng nghe cô tố khổ, thiếu nữ tóc ngắn đã rất thỏa mãn.

"Cốc cốc!"

Một tiếng kêu phát ra, Hàn Giang Tuyết chống cằm, động tác nhàm chán quấy cà phê rốt cục biến đổi.

Hàn Giang Tuyết rút điện thoại trong bọc ra, sắc mặt hơi có chút cổ quái.

- Thế nào? Xảy ra chuyện gì à? Lại có người tỏ tình với cậu à?

Thiếu nữ tóc ngắn lập tức liền hào hứng, hai mắt tỏa sáng, vội vàng tiến tới bên cạnh Hàn Giang Tuyết.

Sau khi Hàn Giang Tuyết nghiêng mắt nhìn tin nhắn ở trong điện thoại di động, nhanh chóng cất điện thoại đi, nói:

- Hạ Nghiên, tớ phải về nhà.

- Về sớm như vậy. . .

Cô gái tóc ngắn tên Hạ Nghiên kia nói được nửa câu, cũng có chút ngượng ngùng dừng lại, đã sắp tám giờ, Hàn Giang Tuyết đã nghe mình tố khổ ròng rã nửa ngày.

- Vậy được rồi, tớ đưa cậu về, nhưng mà cậu phải nói cho tớ biết là ai gửi tin nhắn cho cậu, nội dung là gì?

- Có đưa về hay không.

Hàn Giang Tuyết trực tiếp đứng lên, mở cửa rời đi.

- Haizz, vẫn tính khí nóng như thế. . .

Hạ Nghiên nhìn thân ảnh rời đi kia, vội vàng đứng dậy, lải nhải đuổi theo.

. . .

Thời gian trở lại 3 phút trước đó.

. . .

Thành phố Giang Tân, khu Đông Thành, cư xá Hoa Viên, khu G7 bên trong phòng 701 tòa nhà số 1.

Giang Hiểu nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Ở trong trí nhớ dung hợp của Giang Hiểu, Hàn Giang Tuyết tựa hồ chưa bao giờ về nhà muộn như vậy, cũng không biết là cô đã đi nơi nào phá phách rồi.

Gọi điện thoại hai lần, Hàn Giang Tuyết tùy ý "Ừ" hai tiếng liền tắt, lúc gọi lần thứ ba, Hàn Giang Tuyết liền nói Giang Hiểu xuống lầu mua mì ăn đi.

Giang Hiểu:

- ? ? ?

Nếu không phải là do dung hợp ký ức cùng tình cảm của Giang Tiểu Bì âm thầm quấy phá, Giang Hiểu cũng lười quan tâm tới người phụ nữ này, à, là cô bé.

Hàn Giang Tuyết nói thế nào thì cũng là Giác Tỉnh Giả, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu?

Nhưng mà cũng không thể nói như vậy, bởi vì đẳng cấp nguy hiểm của thế giới này đề cao, nếu như tội phạm cũng là Giác Tỉnh Giả thì sao?

Chỉ nguy hiểm còn không nói, nếu như Hàn Giang Tuyết ra ngoài uống rượu hát karaoke, bị người ta làm gì thì làm sao bây giờ?

Uầy, hình như Hàn Giang Tuyết cũng không phải là loại chuyên đi quán ăn đêm nhảy disco.

Haizz, sinh ra làm một đứa em, lại có trái tim của cha mẹ.

Giang Hiểu bất đắc dĩ lắc đầu, hắn ở trong nhà tìm kiếm tư liệu đến trưa, đã sâu sắc hiểu rõ đối với thế giới này, cũng càng thêm một bước hiểu sâu hơn cái gọi là Tinh Lực. Cho đến bây giờ, hắn mới nhớ tới còn có một chính sự phải đi làm.

Cái gọi là chính sự này, chính là xóa bỏ lịch sử đen tối của mình.

Cái gọi là lịch sử đen tối, đương nhiên liền là Microblogging của Giang Tiểu Bì.

Giang Hiểu bằng vào ký ức nhập mật mã tài khoản vào, mở Microblogging ra, Microblogging tên là "Giang Tiểu Bì Bì Bất Bì" .

Quá may mắn, Giang Tiểu Bì tiền nhiệm hôm nay mới dùng Microblogging, phía trên căn bản là không có động thái gì, cái video tự giới thiệu giữa trưa kia còn chưa đăng lên.

Nhưng mà trước lúc này vẫn có một bài Microblogging:

Ta muốn làm cha!

Giang Hiểu nhìn Microblogging ở trên màn ảnh, yên lặng nhẹ gật đầu,

Quả nhiên là đủ bá khí, đơn giản sáng tỏ.

Khoan? Phía dưới lại còn có bình luận?

Giang Hiểu vội vàng nhấn mở comment, lại phát hiện ra có một người tên là "Thoa Lạp Ông" đáp lại.

Hơn nữa ngay sau khi Microblogging này đưa lên được 20 phút liền bình luận "Lập tức xóa bỏ Microblogging."

Thoa Lạp Ông?

Giang Hiểu nháy nháy mắt, cái tên này mình biết, "Cô chu thoa lạp ông, độc điếu hàn giang tuyết".

Hàn giang tuyết?

Hàn Giang Tuyết?

Ah?

Cái tên vẫn rất có ý thơ a.

Xem ra là Hàn Giang Tuyết vẫn rất chú ý xem Giang Tiểu Bì tìm đường chết như thế nào.

Nói trở lại, hôm nay vừa mới mở Microblogging, vì sao đã có tới 34 fan hâm mộ chú ý tới?

Giang Hiểu lần lượt điểm từng fan hâm mộ, thì ra cũng là bán hàng cùng phần mềm gép đôi Microblogging cương thi.

Bên trong 34 fan hâm mộ này, sợ là chỉ có 1 cái là đường đường chính chính còn sống, chính là Hàn Giang Tuyết.

Nơi này tựa hồ còn có một ít không gian có thể thao tác?

Giang Hiểu suy nghĩ, xóa bỏ một bài Microblogging duy nhất này, ngón tay đập lên bàn phím.

1 phút sau, Giang Hiểu suy nghĩ tìm từ một chút, nhấn vào nút tải lên.

Cùng lúc đó, Hàn Giang Tuyết ở trong quán cà phê, trong điện thoại di động truyền đến tiếng "lốc cốc".

Hàn Giang Tuyết lựa chọn đặc biệt chú ý với Microblogging của Giang Tiểu Bì, căn bản không cần mở khóa điện thoại, trực tiếp liền thấy Microblogging ở trên màn hình:

"Giang Tiểu Bì Bì Bất Bì" vừa tải lên Microblogging

Ban đêm thật tịch mịch nhàm chán, rất muốn ra ngoài chơi, lại nhịn thêm mười phút, không nhịn được thì. . .

PS: Thích Tiểu Giang Tuyết ngày thứ 1.

Trong quán cà phê, Hàn Giang Tuyết thu hồi điện thoại, đẩy Hạ Nghiên đang tiến đến trước mặt ra, nói:

- Tớ phải về nhà.

. . .

Thời gian trở lại hiện tại.

. . .

Xe Jeep màu đen gầm thét về tới cổng tiểu khu Hoa Viên, thắng gấp, dọa cho bảo an ở cổng nhảy lên một cái.

Động tác của Hàn Giang Tuyết rất nhanh, mở cửa xe liền chạy vào trong cư xá.

- Ài! Tiểu Tuyết, nhớ kỹ ước định của chúng ta, ba ngày sau tớ tới đón cậu, chúng ta cùng đi thám hiểm!

Hạ Nghiên mở cửa sổ xe tay lái phụ ra, nhoài người ra, nhìn về phía bóng hình xinh đẹp đang nhanh chóng đi xa kia.

Hàn Giang Tuyết ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ tùy ý khoát tay áo.

- Ầy! Cái người này, nhìn tớ một chút sẽ chết sao?

Hạ Nghiên tức giận lẩm bẩm, đột nhiên một cước đạp xuống chân ga.

Hàn Giang Tuyết đã không quan tâm được nhiều như vậy nữa, em trai của mình vừa mới biểu hiện tốt một chút, giờ lại có xu thế phát bệnh?

Không được, phải ngăn lại!

Thực sự không được, vậy liền dùng thủ chưởng hầu hạ!

Hàn Giang Tuyết mau chóng về đến nhà, mở cửa ra, thuận thế nhìn thoáng qua đồng hồ ở trong phòng khách, cũng may chưa đến 10 phút.

Nhà. . .

Sạch sẽ gọn gàng như thế, thằng ranh này ở nhà tổng vệ sinh?

Hàn Giang Tuyết vừa nhìn xung quanh phòng khách, đi tới trước cửa phòng Giang Hiểu, không chút khách khí đẩy ra.

Đập vào mắt, lại là bóng lưng Giang Hiểu đứng lặng ở bên cửa sổ, chiều cao của hắn đã gần một mét tám, nhưng mà thân thể vẫn còn có chút gầy yếu.

Lúc này Giang Hiểu đang đứng lặng ở phía trước cửa sổ, dưới hoàn cảnh âm u, xung quanh thân thể lóe ra ánh sao lúc sáng lúc tối, một luồng Tinh Lực mỏng manh bao phủ hắn vào bên trong.

Hắn đang hấp thu Tinh Lực?

Chỗ nào có nửa điểm ra ngoài đi chơi?

Giang Hiểu đột ngột mở miệng nói:

- Chị còn biết trở về?

Hàn Giang Tuyết:

- ? ? ?

Giang Hiểu:

- Chị có tin em làm món thịt băm cá hương, cá dấm đường cùng khoai tây canh thịt bò cho chị hay không?

Hàn Giang Tuyết nhíu mày, bên trong giọng nói mang theo một tia châm biếm:

- Bằng vào chú mày?

Giang Hiểu cười ha ha, xoay đầu lại, nói:

- Không tin? Không tin mà còn không đi làm cơm à?

Hàn Giang Tuyết:

- . . .

Giang Hiểu xoay người, nói:

- Về sau ở trong nhà chị nấu cơm, em rửa chén quét rác lau sàn, quyết định như vậy đi, mỗi ngày đúng giờ trở về.

Hàn Giang Tuyết hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy gân xanh trên trán hằn lên, nói:

- Tinh Lực lại đầy rồi?

- Hả?

Hàn Giang Tuyết đi tới trước tủ quần áo, mở ngăn tủ ra, tiện tay rút ra một bộ quần áo thể thao, nói:

- Mặc vào.

Giang Hiểu lộ ra vẻ đề phòng nhìn Hàn Giang Tuyết:

- Chị muốn làm gì?

Hàn Giang Tuyết lạnh giọng nói:

- Thân thể của em quá yếu đuối, chỉ có thể ngưng tụ được một chút Tinh Lực như vậy, bây giờ em cần rèn luyện cường độ thân thể.

- Hiện tại?

- Đúng, đi, chạy đêm cùng chị.

Hàn Giang Tuyết quay người đi ra khỏi phòng , nói:

- Năm phút, chị đi thay quần áo.

- Em còn đang bị đói đây này.

Giang Hiểu buồn bực nói.

- Cơm tối không cần ăn, giảm béo.

Giọng nói của Hàn Giang Tuyết xa xa vọng trở lại.

Giảm béo?

Liền dáng người như cây gậy trúc này của tôi, còn muốn giảm béo?

Chị là ma quỷ à?

Bạn đang đọc Cửu Tinh Độc Nãi (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhLâm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.