Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

365 Lần Mặt Trời Mọc

Phiên bản Dịch · 2080 chữ

Trong phòng bếp, tâm tình của Giang Hiểu không tệ, vừa rửa chén vừa ngâm nga.

Mặc dù thân thể này là của một đứa trẻ, nhưng dù sao Giang Hiểu cũng là một người trưởng thành.

Sau khi Giang Hiểu dung hợp ký ức, càng cảm thấy đau lòng đối với cô bé Hàn Giang Tuyết kiên cường này, ở trong lòng Giang Hiểu, hắn đã coi Hàn Giang Tuyết thành em gái của mình, về sau loại việc nhà như rửa chén, quét rác, đổ rác này, Giang Hiểu chuẩn bị làm nhiều hơn một chút.

Tận khả năng quan tâm tới cô bé kiên cường độc lập này một chút, ngẫm lại thì cô bé thật đúng là đáng thương, cha mẹ ra ngoài làm nhiệm vụ, cuối cùng không trở về được.

Cô không chỉ là đã mất đi cha mẹ làm chỗ dựa, càng thêm đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương chính là cô còn có một đứa em trai không hiểu chuyện như Giang Tiểu Bì.

Vốn Hàn Giang Tuyết không có nơi nương tựa, lại phải trở thành chỗ dựa cho người khác, thật đúng là thế sự vô thường.

Cô không chỉ là phải đi học, phải tu luyện Tinh Lực, tham dự đủ loại hoạt động trong trường học, sau khi về nhà còn phải chăm sóc Giang Tiểu Bì, cũng may mắn đây là một cô gái trẻ tuổi thanh xuân đầy sức sống, nếu như đổi lại là một người trung niên, chỉ sợ là đã lao lực quá độ rồi.

Cái gia đình này còn có thể duy trì đến bây giờ, đương nhiên cũng phải cảm ơn cha mẹ đã trợ giúp, cha Hàn Thành cùng mẹ Giang Hồng Diệp cũng là Giác Tỉnh Giả, về phần là Giác Tỉnh Giả đẳng cấp gì, Giang Hiểu liền không biết được.

Mặc dù hai người đã đi, nhưng cũng lưu lại trong nhà không ít tiền tài, quyền lực tài chính trong nhà đương nhiên là ở trong tay Hàn Giang Tuyết, mặc dù Giang Hiểu không biết là ở trong nhà còn lại bao nhiêu tiền, nhưng mà buổi trưa hôm nay ăn cơm là thịt kho tàu, đoán chừng vẫn còn có thể duy trì.

Nhưng mà, cho dù là núi vàng núi bạc, mỗi ngày đều chỉ tiêu chứ không kiếm được, sớm muộn cũng có một ngày miệng ăn núi lở.

Giang Hiểu làm một người trưởng thành, đã đi vào gia đình này, đương nhiên phải có một phần trách nhiệm, dù sao đây là một nghĩa vụ của người đàn ông.

Giang Hiểu có tay có chân, kiếm tiền vĩnh viễn sẽ không thể làm khó một người có thể xác tinh thần khoẻ mạnh, chỉ có thể làm khó những người đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng kia, không bỏ mặt mũi xuống được.

Đi vào quán ăn bưng bê rửa chén đĩa, đi làm một người đưa đồ ăn, đứng đổ xăng ở trong trạm xăng dầu, lấy tên đẹp là làm việc ngoài giờ, hoặc là trải nghiệm cuộc sống, những chuyện này đều có thể đổi lấy một chút thu nhập.

Nhưng mà nếu đã thức tỉnh Tinh Lực, Giang Hiểu liền có càng nhiều khả năng thao tác.

Giang Hiểu cảm thấy mình có thể đi tới cửa bệnh viện nằm vùng, đối với những bệnh nhân bị ngoại thương nhẹ kia, Giang Hiểu hoàn toàn có thể trị.

Cái gì? Tay anh không cẩn thận bị dao thái vạch ra một vết thương lớn?

Cần bôi thuốc? Cần khâu vết thương à? Cần băng bó không? Cần thời gian khép lại không?

Tới chỗ tôi, cái gì cũng không cần, lập tức thấy hiệu quả!

Anh hỏi tôi làm gì để chữa khỏi bệnh cho anh?

Không, tôi không biết trị bệnh cho anh,

Tôi Chúc Phúc cho anh!

Người anh em, chơi bóng rổ bị trật mắt cá chân rồi? Có đau hay không? Sưng hay không? Trong thời gian ngắn hành động bất tiện à?

Muốn hết đau không? Tôi giúp cậu!

Cậu hỏi tôi giúp cậu tiêu sưng giảm đau như thế nào hả?

Ha ha, tôi Chúc Phúc cho cậu!

Như vậy, vừa có thể rèn luyện độ thuần thục Tinh Lực của mình, cũng có thể ở trong thực tiễn lần lượt nắm giữ loại Tinh Lực này, xem xem đến cùng nó là năng lực như thế nào, lúc đối mặt với tổn thương thực tế sẽ đưa đến hiệu quả như thế nào.

Lúc nằm vùng, nếu như không có bệnh nhân, Giang Hiểu còn có thể luyện tập Cơ Sở Kỹ Tinh Lực Dồi Dào một chút.

Nhất cử lưỡng tiện.

Cứ vui sướng quyết định như vậy đi, định ra một mục tiêu nhỏ cho mình trước, tối thiểu là đừng tăng thêm gánh nặng trong nhà, người đã lớn như vậy, cũng không tiện há miệng đòi Hàn Giang Tuyết tiền tiêu vặt.

Khoan?

Đã nói là đại thiên thế giới, đã nói là lang bạc thiên nhai rồi mà? Làm sao kết quả vẫn là chạy tới bệnh viện. . .

Trong nhà, cửa phòng của cô gái kia đột nhiên mở ra, Hàn Giang Tuyết thân mặc một bộ váy liền áo màu trắng, phối hợp với dung nhan xinh đẹp lạnh lùng, cả người tung bay tiên khí, đi ra ngoài cửa.

Lúc đi ngang qua phòng bếp, Hàn Giang Tuyết nghe được tiếng đinh đinh đương đương bên trong, hiển nhiên Giang Hiểu đang rửa chén.

Dưới tình huống bình thường, Hàn Giang Tuyết sẽ không để ý tới Giang Hiểu, cô sẽ trực tiếp rời nhà đi làm việc của mình.

Nhưng mà hôm nay, đứa em bị cô ta quạt cho một bạt tai tựa hồ đặc biệt ngoan ngoãn, mặc dù vẫn bướng bỉnh trước sau như một, nhưng chỉ là mấy trò đùa nhỏ không đau không ngứa, hắn không tiếp tục tùy hứng, không tiếp tục náo loạn, thậm chí còn thu dọn phòng, hơn nữa bây giờ lại còn đang quét dọn phòng bếp.

Em trai như thế khiến cho Hàn Giang Tuyết lau mắt mà nhìn, một phương diện là cảm thấy em mình đã thật sự trưởng thành, một phương diện khác. . . uầy, một cái tát này có lẽ nên đánh sớm hơn.

Cảm nhận được em trai của mình đột nhiên khai khiếu, Hàn Giang Tuyết đứng ở cửa phòng bếp, chuẩn bị nói cho hắn biết mình dự định đi ra ngoài.

- Giang. . .

Hàn Giang Tuyết vừa mới mở miệng, tiếng nói liền ngừng lại, bởi vì cô không chỉ nghe được tiếng rửa chén đinh đinh đương đương trong phòng bếp, còn nghe được tiếng hát từ bên trong truyền ra.

Chỉ nghe được Giang Hiểu vui vẻ hừ hừ hát:

"Một năm có ba trăm sáu mươi lăm lần mặt trời mọc,

Anh cho em ba trăm sáu mươi lăm lần Chúc Phúc. . ."

Động tác của Hàn Giang Tuyết cứng ở tại chỗ, trong lòng đột nhiên có chút hốt hoảng.

Ba giây đồng hồ sau, cô xoay người, giẫm lên đôi giày xăng-đan màu trắng, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi cửa.

Bình!

- Ủa?

Giang Hiểu ở trong phòng bếp nghe được tiếng cửa, đem bát đũa đã rửa sạch xếp xong, dùng khăn giấy lau tay đi ra.

- Hàn Giang Tuyết?

Giang Hiểu nghi ngờ mở miệng gọi.

Nhưng mà ở bên trong căn phòng lại không có đáp lại.

- Hàn Giang Tuyết?

Giang Hiểu hô hai tiếng, tìm kiếm bốn phía, nhưng căn bản là không thấy bóng dáng đâu.

- Con bé này, đi ra ngoài cũng không nói một tiếng.

Giang Hiểu bất đắc dĩ nói:

- Không được, về sau cần phải ổn định quy củ, buổi chiều còn được, ban đêm ra ngoài phải báo cáo với mình, tuổi còn trẻ, mặc kệ sao được.

Giọng nói hơi có vẻ non nớt nói ra lời nói vô cùng không hài hòa, nhưng Giang Hiểu lại không có một chút cảm giác không hài hòa nào, hắn cầm lấy khăn tay ướt sũng vừa mới dùng để lau tay, đưa lên trước mũi, dùng lực lau nước mũi một cái.

Chỡ đã?

Cảm cúm có thể gia tốc chữa trị hay không?

Giang Hiểu sững sờ tại chỗ, điều động Tinh Lực ít đến đáng thương trong cơ thể, tay phải ấn lên trên đầu của mình, một chùm sáng màu trắng bao phủ Giang Hiểu vào bên trong.

Sắc mặt của Giang Hiểu biến ảo một trận, bởi vì. . . thật sự là có chút dễ chịu.

Tắm rửa ở phía dưới chùm sáng màu trắng, Giang Hiểu chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, tứ chi mềm nhũn, cơ bắp căng cứng được thư giãn cực lớn, cảm giác có một tia sinh mệnh lực kỳ diệu rót vào trong cơ thể.

Giống như là đứng lặng trong tháng ba mùa xuân, ở trong gió nhẹ ấm áp hưởng thụ ngọn gió thổi vào mặt.

Lại giống như là ở đầu thu chưa lạnh hẳn, uể oải tắm rửa ở phía dưới nắng ấm, lười biếng hưởng thụ lấy cuộc sống tốt đẹp.

Cuối cùng Giang Hiểu vẫn không nhịn được, giống như là heo ăn no mở miệng hừ hừ:

- A ~

Rốt cục, Giang Hiểu đã tự xuống tay với mình.

Bên này Giang Hiểu tự xuống tay với bản thân, mà Hàn Giang Tuyết bên kia đã đi ra thang máy, nhà hai người ở trên tầng 7, tầng này có hai gia đình.

Cửa phòng 702 cũng là một cái của chống trộm kiên cố, cổng còn có thảm nhỏ, hiển nhiên là có người ở lại, nhưng gia chủ tựa hồ là loại người thần long thấy đầu không thấy đuôi, hai chị em từ trước đến nay vẫn chưa từng thấy qua.

Hàn Giang Tuyết cùng Giang Hiểu một mực ở trong căn nhà mà cha mẹ lưu lại, nơi này là một căn nhà có hoàn cảnh không tệ, mặc dù không được gọi là hàng tốt, nhưng tối thiểu cũng có cây xanh râm mát, rất là yên tĩnh.

Tiểu tỷ tỷ cao lãnh tiên khí tung bay đi ở trên đường, gặp một cụ ông với cụ bà ở bên trong đình hóng mát "oanh tạc hỏa lực", một đường trải qua ngàn vạn nguy hiểm, rốt cục đã đi ra cổng khu cư xá.

- Cậu nói với bọn họ là cậu mới 18, cậu còn chưa tốt nghiệp trung học nữa đấy.

Một cô bé tóc ngắn có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người bốc lửa ngồi ở trên ghế lái một chiếc xe Jeep, cô mặc áo thun trắng ngắn tay, quần cao bồi ngắn, thỏa thích phô bày dáng người nóng bỏng.

Cửa xe Jeep mở rộng, hai cái chân dài của cô gái tóc ngắn đặt ở cùng một chỗ, gác ở bên trên khung cửa sổ xe, thoải mái nhàn nhã nhìn Hàn Giang Tuyết chật vật đi đến, bên trong giọng nói của cô bé kia còn mang theo một tia trêu chọc.

Hàn Giang Tuyết lạnh lùng lườm cô bé tóc ngắn này một cái, không hề trả lời.

Còn chưa tốt nghiệp trung học? 18 tuổi? Có tác dụng không? Ông bà cụ cũng nói lúc bọn họ 18 tuổi, con cái cũng đã mấy tuổi. . .

- A, Tuyết Tuyết tức giận, thật đáng yêu.

Thiếu nữ tóc ngắn thu hồi chân dài lại, đạp lên mặt đất, một tay gãi gãi mái tóc ngắn màu nâu uốn thành lọn sóng, đứng dậy, ôm lấy Hàn Giang Tuyết mới chạm mặt tới.

Hàn Giang Tuyết có chút ghét bỏ đẩy cô gái tóc ngắn ra, nhưng về mặt sức mạnh thật sự là không tốt, cuối cùng cũng chỉ có thể chấp nhận bị đối phương ôm.

- Tìm tớ ra ngoài làm gì?

Hàn Giang Tuyết tận khả năng tránh về phía sau, cảm xúc giấu ở trong ánh mắt kia chính là sự cưng chiều.

- Chơi thôi, nghỉ mà, mỗi ngày ở nhà làm gì? Nếu như tớ không tìm cậu đi thám hiểm, thì ngay cả cửa nhà cậu cũng không ra.

Cô gái tóc ngắn kéo lấy cánh tay Hàn Giang Tuyết, rốt cục vẫn là kéo cô vào trong xe.

Bạn đang đọc Cửu Tinh Độc Nãi (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhLâm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.