Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường Cong Cứu Quốc

Phiên bản Dịch · 2244 chữ

- Thành phố Giang Tân, cư xá Trung Hoa Danh Thành,. . .

Giang Hiểu nhìn cánh cổng khí phái của cư xá ngoài cửa sổ xe kia, trong lòng chậc chậc khẽ than.

Thật đúng là con nhà giàu.

Toà cư xá cấp cao này nằm ở giữa sườn núi, sau khi tiến vào cư xá, dọc theo cảnh núi là một đường cây xanh râm mát xoay quanh, Giang Hiểu thấy được từng tòa nhà lầu, cũng nhìn thấy đóa hoa nở rộ ở hai bên đường.

Đi ngang qua công viên trong cư xá đặt giả sơn, suối phun, lúc chưa đến gần vị trí đỉnh núi, Hạ Nghiên rốt cục lái xe vào một khu sân nhà riêng.

Theo cánh cửa gara độc lập khác của biệt thự từ từ mở ra, Giang Hiểu bất đắc dĩ lắc đầu.

Nơi này còn để một chiếc xe.

Nếu như là Hàn Giang Tuyết, đoán chừng chỉ biết rằng nơi này vẫn còn đang để một chiếc xe nhỏ.

Nhưng mà đối với Giang Hiểu, đây lại là một chiếc Porsche 911.

Bây giờ xem ra, Hạ Nghiên lái Land Rover ngược lại là một chiếc xe tương đối khiêm tốn, mộc mạc.

Giang Hiểu cố nén mùi vị bún thập cẩm cay không ăn khớp trên người kia, xuống xe, đánh giá bốn phía, nói:

- Tên thổ hào nhà chị, đến cùng là có bao nhiêu tiền.

Lúc này Hạ Nghiên cũng từ trên ghế lái đi xuống, không quan trọng nói:

- Cậu cho rằng có tiền liền vui sướng hả?

Giang Hiểu:

- Hửm?

Hạ Nghiên đi tới, một tay nắm lấy bả vai Giang Hiểu, nghiêm túc nói:

- Cậu sai rồi, kẻ có tiền thoải mái, cậu căn bản không thể tưởng tượng nổi đâu.

Giang Hiểu:

- . . .

Từ nhà và xe của Hạ Nghiên có thể nhìn ra được, nhà cô đích thật là có vốn liếng phong phú, đương nhiên, mấy chiếc xe này đối với nhà giàu chân chính mà nói, không đáng kể một chút nào, dù sao giá trị của chiếc xe bày ở nơi này, tối đa cũng chỉ là mấy trăm vạn, không có hơn ngàn vạn, thậm chí không chân chính xa xỉ như "thần xa".

Nhưng mà đối với loại người nghèo chữa bệnh cho phụ nữ mang thai để kiếm tiền như Giang Hiểu, thân phận của thổ hào cấp thấp cùng thổ hào thần cấp đều giống nhau, đều là thổ hào.

- Vậy tại sao chị dẫn em đi ăn một bát bún thập cẩm cay 7 đồng, còn để cho em trả tiền.

Giang Hiểu có chút ghét bỏ lắc lắc bả vai, đáng tiếc là không hất bàn tay Hạ Nghiên ra được.

- Điều hoà một chút nha, những vật trong nhà kia ăn chán rồi, chị muốn ăn cái gì liền ăn cái đó.

Ngón tay dài nhọn của Hạ Nghiên quay quay chìa khóa xe, khẽ hát đi ra khỏi nhà để xe.

Nhìn bóng lưng yểu điệu kia, Giang Hiểu bất đắc dĩ lắc đầu:

- Quả nhiên, có được thì phải có mất.

- Hả?

Hạ Nghiên dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Giang Hiểu, sắc mặt khó coi dò hỏi:

- Thế nào?

Giang Hiểu lắc đầu thở dài nói:

- Chị có được tiền tài, liền đã mất đi phiền não.

Hạ Nghiên:

- . . .

Giang Hiểu:

- Tiểu tỷ tỷ, yêu đương chưa?

Hạ Nghiên không nhịn được ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho Giang Hiểu mau đuổi theo:

- Cái miệng này của cậu thật là nói lắm, liền dáng người cây gậy trúc này của cậu, lại lớn thêm hai năm đi, vừa rồi chị nắm bả vai cậu cũng còn không dám dùng sức, sợ đẩy cậu ngã xuống mặt đất không dậy nổi.

Giang Hiểu yên lặng nhẹ gật đầu, có đạo lý, người giả bị đụng tựa hồ cũng là một lựa chọn tốt.

Giang Hiểu đi theo Hạ Nghiên vào trong biệt thự, mới vừa vào cửa, liền thấy một người phụ nữ trung niên.

- Dì Chu, ném cái túi ngủ xuống phòng tầm hầm đi, hắn tên là Giang Tiểu Bì, về sau liền ở dưới tầng hầm nhà mình.

Hạ Nghiên đặt chìa khóa xe ở bên trong khay cổng, thuận miệng nói.

Giang Hiểu đánh giá người phụ nữ trước mắt, thoạt nhìn có vẻ như là một bảo mẫu.

- Được rồi, tiểu thư.

Dì Chu đáp lời, quay người rời đi.

Từ bên trong một cuộc nói chuyện nho nhỏ với nhau này, Giang Hiểu cảm thấy, hai người này hẳn là quan hệ thuê mướn đơn thuần, tựa hồ hai người cũng không có quan hệ thân thích gì.

- Không phải chị đã nói nơi này chỉ có một mình chị ở à?

Giang Hiểu kinh ngạc dò hỏi.

Hạ Nghiên nhẹ gật đầu:

- Đúng vậy, à, Dì Chu cũng ở chỗ này, tài nấu ăn của dì ấy không tệ, không phải là cậu muốn uống canh dê, ăn thịt dê sao? Ngày mai bảo dì ấy làm cho cậu.

- Ở nơi này của chị có một vạn gian phòng, để cho em ngủ ở tầng hầm?

Giang Hiểu bất đắc dĩ nhìn về phía Hạ Nghiên.

- Cậu là ánh mặt trời, cần một hoàn cảnh thích hợp mới có thể khỏe mạnh trưởng thành, trong mấy ngày tới, cậu sẽ triệt để ngăn cách với thế gian phồn hoa bên ngoài.

Hạ Nghiên cũng là người cởi mở, trên đường đi trêu ghẹo đấu võ mồm với Giang Hiểu, nhưng có vẻ như trong lòng cô có chút ít ý nghĩ, đồng thời vẫn đang thực hiện.

- Chuyện này. . .

Giang Hiểu đánh giá hình trang trí xa hoa, còn chưa chờ quen thuộc hoàn cảnh, liền bị Hạ Nghiên một tay che mắt.

Hạ Nghiên vừa đẩy Giang Hiểu đi về phía trước, vừa che mắt Giang Hiểu, nói:

- Đừng nhìn, những vật này đều là ảo tưởng không thực tế, đời này của cậu không thể có được.

Giang Hiểu: ? ? ?

Sau bảy lần ngoặt tám lần rẽ, Giang Hiểu nghe được bốn chữ:

- Cẩn thận bậc thang.

- Dì Chu! Dì nói cho hắn biết làm gì.

Hạ Nghiên dậm chân, bất mãn nói.

Giang Hiểu thận trọng đi xuống thang lầu, bên trong miệng nói lầm bầm:

- Ôi, phụ nữ.

Sau khi Hạ Nghiên buông lỏng bàn tay đang che hai mắt Giang Hiểu ra, hai người cũng đã đi vào bên trong cái gọi là tầng hầm kia.

Nơi này cũng không âm u ẩm ướt giống như trong tưởng tượng của Giang Hiểu.

Nơi này ngược lại càng giống như là một căn phòng huấn luyện, so với nhà mình, thiết bị trong phòng huấn luyện này đầy đủ hơn, rộng chừng gần một trăm mười mét vuông, thiết bị huấn luyện nằm ở phân nửa bên trái phòng hầm, mà nửa bên phải lại đặt một cái lồng bát giác.

Đây chính là thứ ở trong thế giới lúc trước của Giang Hiểu, đồ vật mà ở trong TV mới có thể nhìn thấy, đúng vậy, không phải quyền đài vuông vức, mà là một cái lồng bát giác lạnh như băng.

Vật như vậy rất dễ dàng khiến cho Giang Hiểu liên tưởng đến loại tranh tài chiến đấu tổng hợp UFC kia.

Nơi này ánh sáng rất mờ, chỉ có mấy cái bóng đèn, hơn nữa cũng tản ra ánh đèn mờ nhạt.

Dùng lời nói của Bắc Giang tới nói, "Mở rộng thoáng sáng, lắp thêm mấy cái bóng đèn trắng lớn không tốt sao? Làm tối như vậy để làm gì?"

Và quan trọng nhất là, nơi này không có cửa sổ.

Đối mặt với một đống máy tập thể hình nặng nề cùng lồng bát giác lạnh như băng, phối hợp với ánh đèn mờ nhạt, Giang Hiểu cảm giác cả người mình cũng bị đè nén không ít.

- Mấy ngày tới cậu sẽ ở lại chỗ này sinh hoạt, cơm sẽ đưa tới cho cậu, nơi này cũng có một phòng tắm nhỏ độc lập.

Hạ Nghiên hai tay chống nạnh, tựa hồ vô cùng có cảm giác thành công, đánh giá bố cục của phòng huấn luyện dưới mặt đất, nói:

- Ngày mùng 1 tháng 9 khai giảng, đến lúc đó xem trạng thái của cậu như thế nào, nếu như tốt, tôi sẽ giúp cậu xin phép trường học cho nghỉ, huấn luyện quân sự sau khai giảng cậu cũng không cần đi.

Hai mắt Giang Hiểu sáng lên:

- Không cần đi huấn luyện quân sự?

Hạ Nghiên cười nói ra:

- Vậy phải xem tiến độ học tập của cậu ở chỗ này như thế nào, gọi điện thoại cho chị cậu báo bình an một cái đi, nói cho cô ấy, cậu phải ở chỗ này bế quan, dốc lòng tu luyện.

- Được rồi.

Giang Hiểu móc điện thoại ra, mặc dù là tầng hầm nhưng tín hiệu vẫn rất tốt, không tệ không tệ.

Người trẻ tuổi bây giờ, chỉ cần có điện thoại, có tín hiệu, căn bản không tính là bị ngăn cách.

Đơn giản báo bình an cho Hàn Giang Tuyết, đáng tiếc là Hàn nữ sĩ cao lãnh không hề nói tới chữ thứ hai, chỉ là dùng một chữ "Ừ" này để ứng phó với mỗi một câu nói của Giang Hiểu, cuối cùng còn cúp điện thoại trước.

Uầy, rất vô tình.

Giang Hiểu vừa để điện thoại xuống, liền bị Hạ Nghiên đoạt mất.

- Thế nào?

Giang Hiểu nghi hoặc nhìn Hạ Nghiên.

Hạ Nghiên cầm di động, đưa ngón trỏ ra, quét một vòng máy tập thể hình trong tầng hầm, nói:

- Từ hôm nay trở đi, bọn chúng chính là đồ chơi của cậu.

Điện thoại bị mất rồi?

Tôi còn chưa khai giảng nữa, liền muốn để cho tôi cảm thụ nỗi sợ hãi khi bị giáo viên chi phối à?

- Sáng mai sẽ có một huấn luyện viên đến giúp cậu rèn luyện thể năng, dạy cậu chương trình cơ sở. Mặt khác, quần áo, đồ ăn nước uống sẽ đúng giờ đưa tới, đừng có ý đồ chạy trốn, cậu chạy không xa nổi. Cái cửa này sẽ một mực khóa lại, cũng đừng dùng Thanh Mang nện, cậu không bồi thường nổi.

Hạ Nghiên quay người đi lên thang lầu, thân ảnh đứng ở cửa:

- Cứ như vậy, chúc cậu may mắn.

- À, đúng rồi.

Hạ Nghiên đột nhiên nhớ ra cái gì, một tay móc móc, lấy ra 2 viên Tinh Châu Bạch Quỷ, ném cho Giang Hiểu.

Ở bên trong Tuyết Nguyên, Hạ Nghiên được phân phối 4 viên Tinh Châu Bạch Quỷ, mà hai viên trong đó thì cô đã hấp thu trong quá trình giết chóc Bạch Quỷ, bổ sung Tinh Lực.

Còn lại 2 viên này, cô một mực chưa hấp thu, không ngờ lại cho Giang Hiểu.

- Cám ơn chị, chị. . .

Giang Hiểu ngửa đầu nhìn Hạ Nghiên ở cửa trên bậc thang, nói:

- Vì sao tốt với em như vậy?

- Em trai của cậu ấy không phải chính là em chị sao, lại nói, thứ này đối với chị không có trợ giúp gì lớn.

Hạ Nghiên không quan trọng khoát tay áo, trực tiếp đóng cửa lại.

Nghe âm thanh khóa trái cửa kia, Giang Hiểu thở dài thật sâu, vẻn vẹn bởi vì là em trai Hàn Giang Tuyết? Thật sự chỉ là như thế sao?

Phía trên, nơi cửa phòng dưới đất, Hạ Nghiên cũng không rời đi, cô dựa lưng vào cửa, cười lắc đầu:

- Hi vọng cậu có thể giúp tôi hoàn thành kế hoạch.

Kế hoạch này, liên quan tới lớp mười hai, liên quan tới tiểu đội, liên quan tới trường học, cũng liên quan tới tương lai của cô.

Những ngày sau thế nào, tạm thời không đề cập tới.

Hạ Nghiên cảm thán một câu, liền thu liễm tâm tư, cô ta còn có mục đích thứ hai, chính là. . .

Hạ Nghiên không kịp chờ đợi liền lấy ra điện thoại của Giang Hiểu.

Ngón tay dài nhọn không ngừng vạch lên màn hình, rốt cuộc tìm được Microblogging.

Nhấn mở!

Quả nhiên! Không cần mật mã tài khoản, trực tiếp đăng nhập.

Hạ Nghiên lộ ra nụ cười nghịch ngợm, giống như trên đầu mọc ra hai cái sừng ác ma.

Giang Tiểu Bì Bì Bất Bì, hắc hắc, thời gian đường cong cứu quốc sắp bắt đầu rồi.

Hạ Nghiên mở tài khoản của Giang Tiểu Bì ra, quả nhiên vẫn là một post kia.

Hạ Nghiên suy nghĩ, bắt đầu đánh chữ.

Mấy phút sau, ở bên trong một nhà dân tiểu khu Hoa Viên, truyền đến một tiếng cốc cốc.

Hàn Giang Tuyết vừa tắm rửa xong, khuôn mặt đỏ rực, hai mắt mê ly, hiện lên một mặt lười biếng mê người không muốn người khác biết, một tay cô cầm khăn mặt, vừa lau mái tóc dài đen óng ướt sũng, vừa cầm điện thoại lên.

Giang Tiểu Bì Bì Bất Bì

Mới vừa tới khu Hoa Uy nhà C 199

Thật vui vẻ, cùng về nhà nữa nha, chân tiểu tỷ tỷ vừa trắng vừa dài, thật là đẹp.

PS: Thích Hạ Nghiên tỷ ngày thứ 1.

- Giang! Tiểu! Bì!

Tay phải của Hàn Giang Tuyết nắm chặt, kém chút bóp nát di động. . .

Bạn đang đọc Cửu Tinh Độc Nãi (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhLâm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.