Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Đồng Ý Mối Hôn Sự Này

Phiên bản Dịch · 1997 chữ

- Nếu như cậu thật sự muốn học, chị liền dạy cậu, nhưng mà có một điều kiện.

Hạ Nghiên nhìn kính chiếu hậu, một đôi mắt to sáng ngời chớp chớp.

- Điều kiện gì?

Giang Hiểu hỏi lại.

- Làm ấm chân cho chị nha.

Hạ Nghiên vừa cười vừa nói.

Cô nàng này. . . đối với chuyện làm ấm chân chấp nhất như thế à?

Biểu lộ của Giang Hiểu có chút cổ quái, do dự một chút, nói:

- Ầy, em phải xem trước một chút xem chân chị có đẹp hay không đi, đến lúc đó lại nói tiếp.

Một câu nói kia, xem như đã triệt để trấn trụ Hạ Nghiên và Hàn Giang Tuyết.

Hạ Nghiên cũng là chân phật.

Không nghĩ tới a không nghĩ tới, cô vào nam ra bắc, luyện thành một thân tuyệt học, hôm nay đúng là không bằng tên tiểu quỷ này.

- Giang! Tiểu! Bì!

Bên tay lái phụ, Hàn Giang Tuyết từ trong hàm răng nhả ra ba chữ, âm thanh lạnh lẽo khiến cho Giang Hiểu rùng mình một cái.

Trong lòng Giang Hiểu không biết nói gì, mặc dù nhìn thì mới 16 tuổi, nhưng tôi đã 25 rồi, hai người các cô cũng chỉ mới 18 tuổi thôi.

Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, nói cái gì tố chất thế.

Giang Hiểu cũng đã phát hiện ra vấn đề của mình, có lẽ có quan hệ tới chuyện dung hợp nhân vật với Giang Tiểu Bì đi, hắn phát hiện ra mình thật sự là có chút "buông thả".

Nhưng mà như thế này cũng tốt, chơi đùa nhốn nháo, thật vui vẻ, dù sao cũng tốt hơn so với từng ngày im lìm chịu đựng.

Sau một câu của Hàn Giang Tuyết, trong xe liền hoàn toàn yên lặng.

Hạ Nghiên vừa lái xe, vừa thừa cơ giương mắt nhìn về phía kính chiếu hậu, đối mặt với ánh mắt của Giang Hiểu.

Hạ Nghiên vẫn chưa chịu thua lè lưỡi, liếm liếm môi mềm, mang theo từng tia khí tức vũ mị, nháy nháy mắt với Giang Hiểu.

- Hắn là em trai của tớ.

Hàn Giang Tuyết nhìn qua ngoài cửa sổ, nhưng tựa hồ thấy rõ ràng mọi cử động của Hạ Nghiên.

Hạ Nghiên bất đắc dĩ "Ừ" một tiếng.

Giang Hiểu nhếch miệng, em trai thì thế nào?

Hiện nay là em trai, tương lai ta sẽ trở thành ba ba.

Là vú em của tất cả mọi người!

Cỗ xe chậm rãi dừng hẳn ở cổng tiểu khu Hoa Viên, Hàn Giang Tuyết quay đầu lại, móc ra năm trăm đồng, đưa cho Giang Hiểu:

- Đừng hỏi Hạ Nghiên lấy tiền tiêu vặt.

Giang Hiểu:

- . . .

- Thực lực cận chiến của cô ấy không thể nghi ngờ, đừng sợ chịu khổ.

Hàn Giang Tuyết nói xong lấy Tinh Châu trong túi ra đưa cho Giang Hiểu.

Ở trong chiến đấu vừa rồi, mọi người thu được 7 viên Tinh Châu Bạch Quỷ, 1 viên Tinh Châu Bạch Quỷ Vu.

Trong đó Giang Hiểu được chia cho 1 viên Tinh Châu Bạch Quỷ, Hạ Nghiên được chia 4 viên Tinh Châu Bạch Quỷ, mà Hàn Giang Tuyết được 2 viên Tinh Châu Bạch Quỷ cùng 1 viên Tinh Châu Bạch Quỷ Vu.

- Lúc huấn luyện không cần phải tiết kiệm, đó là thời cơ tốt nhất để thân thể em hấp thu Tinh Lực, cường độ đi lên, tổng lượng Tinh Lực sẽ đi lên, tất cả đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

Hàn Giang Tuyết lạnh nhạt nói, mở cửa tay lái phụ ra.

Giang Hiểu ngốc ngốc nhìn 2 viên Tinh Châu Bạch Quỷ cùng 1 viên Tinh Châu Bạch Quỷ Vu trong tay, trong lòng đắng cay đủ vị.

Hàn Giang Tuyết nói cũng không nhiều, ở trước mặt Giang Hiểu cùng Hạ Nghiên, đã coi như là nói nhiều rồi.

Mà cho dù là Hàn Giang Tuyết ở trước mặt hai người này, biểu hiện ra tình cảm cũng rất ít, lúc tâm tình chập chờn lớn nhất, chỉ sợ sẽ là lúc bị Giang Hiểu chọc cho tức giận.

Chuyện này đủ để biết được tính cách của Hàn Giang Tuyết như thế nào.

Nhưng cũng chính là một cô bé như thế này, cơ hồ là đã dùng hết khả năng trợ giúp đứa em trai nguyên bản không thể thành tài này.

Lúc trước Giang Tiểu Bì đến cùng là không hiểu chuyện cỡ nào?

Giang Hiểu mới vẻn vẹn tới đây được bốn ngày, hắn chỉ làm ra một chút xíu cải biến tốt, mà Hàn Giang Tuyết đã lại cháy lên hi vọng, đồng thời dốc hết tất cả.

Giang Hiểu thật sự là không biết nên nói cái gì cho phải, thật sự là hắn cần Tinh Châu này, phẩm chất kỹ năng của hắn liền có thể thăng cấp.

Giang Hiểu kinh ngạc nửa ngày, đến cùng vẫn không gọi lên được từ "chị" này, hắn mở cửa xe, bước nhanh đuổi theo:

- Hàn Giang Tuyết.

- Hửm?

Hàn Giang Tuyết quay đầu lại, sắc mặt hơi có vẻ nghiêm túc.

- Đi theo Hạ Nghiên đi, đừng đánh trống lui quân, còn có mấy ngày nữa là khai giảng, một ngày trước khi khai giảng chị sẽ đến đón em.

Đón cái gì mà đón, cô cho tôi năm trăm đồng, tôi ngay cả gọi xe cũng không biết sao?

Hơn nữa tôi cũng có tay có chân, người còn lớn như thế, còn cần cô đón?

- Vậy, em muốn chia sẻ một tin tức tốt với chị.

Giang Hiểu suy nghĩ, có một số việc là không lừa gạt được, về sau lúc Tinh Kỹ của hắn thăng cấp, nhất định là sẽ dùng đến, cuối cùng thì Tinh Kỹ phẩm chất Bạch Ngân cũng sẽ được công bố.

Về phần tương lai sau khi thăng cấp đến phẩm chất Hoàng Kim, lúc đó nên dùng dạng lý do gì để lấp liếm cho qua, đó là chuyện cần cân nhắc trong tương lai.

- Chuyện gì?

Hàn Giang Tuyết cũng không muốn thừa nhận, nhưng mà nói thật, trong mấy ngày vừa qua, Giang Hiểu mang đến cho cô rất rất nhiều ngạc nhiên, trong lòng cô thật sự là có chút mong đợi.

Giang Hiểu tiến tới bên tai Hàn Giang Tuyết, nhẹ giọng nói ra:

- Em cảm thấy Tinh Kỹ của em có thể thăng cấp đến phẩm chất Bạch Ngân.

Trong lòng Hàn Giang Tuyết cảm thấy buồn bực, lạnh lùng nhìn Giang Hiểu.

Lại phát hiện ra ánh mắt chân thành của Giang Hiểu, cũng không có ý lùi bước.

- Em nghiêm túc?

Hàn Giang Tuyết nhỏ giọng dò hỏi.

Giang Hiểu nặng nề gật đầu:

- Sau khi em hấp thu Tinh Châu Bạch Quỷ, em mơ hồ cảm thấy trình độ uy lực của Tinh Kỹ lại sâu thêm một chút.

- Không có khả năng.

Hàn Giang Tuyết lắc đầu nói:

- Nếu mạnh lên là chuyện tốt, Hoa Nam có vô số người mỗi ngày đều sẽ hấp thu Tinh Châu đẳng cấp thấp, chưa bao giờ có loại chuyện Tinh Kỹ tăng phẩm chất lên này, chị cùng Hạ Nghiên cũng có được hai loại Tinh Kỹ phẩm chất Hoàng Đồng là Thanh Mang' cùng Nhẫn Nại, bọn chị đã hấp thu qua Tinh Châu Bạch Quỷ còn nhiều hơn so với em nhìn thấy, đây là chuyện không thể nào.

Giang Hiểu gật đầu nói ra:

- Em biết tin tức như vậy có chút hoang đường, em chỉ là muốn nói cho chị, nếu như có một ngày, chị phát hiện ra Tinh Kỹ của em tăng lên tới phẩm chất Bạch Ngân, chị hảy nhớ kỹ, là chị đã kéo em từ trên vách đá trở về, cũng là chị đã bồi dưỡng em ra.

Hàn Giang Tuyết có chút ngạc nhiên, bởi vì Giang Hiểu không giải thích, cũng không cưỡng từ đoạt lý, ngược lại còn nói ra một đoạn lời nói ngoài dự liệu như vậy.

- Một ngày trước khai giảng.

Giang Hiểu nhẹ nói, từng bước một lui về phía sau.

- Chúng ta rửa mắt mà đợi.

Nhìn xem thân ảnh đang lui lại kia, nhìn tròng mắt đen nhánh kia, khuôn mặt căng thẳng kia của Hàn Giang Tuyết vậy mà chậm rãi giãn ra, khóe miệng có chút nhếch lên, nở một nụ cười, nhẹ gật đầu.

- Chậc chậc. . .

Khuỷu tay của Hạ Nghiên chống ở trên cửa sổ, bàn tay đỡ cằm, nhìn qua bức tranh bên ngoài cửa sổ này, miệng không nhịn được tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

- Haizz, tiểu quỷ, cậu cùng chị cậu nói cái gì thế? Sao cô ấy lại cười rồi?

Lúc Giang Hiểu trở lại trên xe, Hạ Nghiên hiếu kì dò hỏi.

Giang Hiểu vừa thu dọn tiền cùng Tinh Châu, vừa trả lời:

- Tán tỉnh là không có ích lợi gì, phải dùng chân tình, hiểu không? Chân tình.

Hạ Nghiên ngồi ở phía trước, một cước đạp xuống chân ga:

- Tiểu quỷ, cậu biết tương lai mấy ngày tới của cậu sẽ ở trong tay chị chứ?

- Làm sao?

Động tác thu hồi Tinh Châu của Giang Hiểu có chút dừng lại.

- Hì hì, không có chuyện gì, chị chỉ tùy tiện nói một chút.

Hạ Nghiên tựa hồ nổi lên hào hứng, mở miệng nói.

- Chúng ta đi ăn bún thập cẩm cay đi, chị biết ở thành bắc có một nhà, ăn cực kỳ ngon.

Một giờ sau.

Trung tâm thành phố Giang Tân, bên trong một căn nhà dân phổ thông.

Một đôi vợ chồng trung niên vừa mới ăn xong cơm tối, đang hài lòng ngồi ở trên ghế sa lon, xem tivi, hưởng thụ thời gian nhàn rỗi.

Chuông điện thoại không hợp thời vang lên, người phụ nữ trung niên xinh đẹp đẩy chồng bên cạnh ra, mắt vẫn không chớp xem tivi, tựa hồ rất để ý tới quan hệ mẹ chồng nàng dâu ở bên trong phim truyền hình từng bước vỡ tan như thế nào.

Người đàn ông trung niên kia cầm điện thoại lên, nhìn lướt qua, lập tức đứng lên, đi tới thư phòng.

Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam trầm thấp rất có từ tính:

- Tiên sinh.

Người đàn ông trung niên đóng cửa thư phòng lại, hỏi:

- Làm sao?

- Tiểu thư từ thôn Kiến Nam an toàn trở về, hiện nay đã về tới nhà.

Người đàn ông trung niên nói:

- Ừ.

- Tiểu thư về nhà cùng với một cậu trai.

Gương mặt chữ quốc của người đàn ông trung niên kia hơi sửng sốt một chút, nói:

- Một cậu trai?

- Đúng vậy, chính là cậu trai của Hàn gia kia.

Sắc mặt của người đàn ông trung niên kia có chút không dễ nhìn, nói:

- Là thằng Giang Tiểu Bì bất thành khí kia?

- Đúng vậy.

Bên trên gương mặt chữ quốc của người đàn ông trung niên kia, biểu lộ từng đợt biến hóa, lập tức cúp điện thoại.

Người đàn ông trung niên kia trở lại trong phòng khách, người phụ nữ xinh đẹp kia vẫn rất chú ý tới tình huống trên phim truyền hình như cũ, nhưng vẫn dò hỏi:

- Thế nào?

- Đứa con gái tốt của bà mang một đứa con trai về nhà.

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia chậm rãi ngồi thẳng lên, nhìn về phía chồng mình, nhẹ nhàng dò hỏi:

- Đứa bé kia thế nào? Dáng dấp thế nào? Tính cách ra sao?

Người đàn ông trung niên kia nói ra một cái tên:

- Giang Tiểu Bì.

Con mắt của người phụ nữ xinh đẹp có chút trợn to, phản ứng một hồi lâu, thay đổi nhẹ nhàng vừa rồi, vừa lớn tiếng lại quả quyết nói ra:

- Hạ Sơn Hải! Tôi không đồng ý mối hôn sự này!

Hạ Sơn Hải:

- . . .

Bạn đang đọc Cửu Tinh Độc Nãi (Dịch) của Dục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhLâm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.