Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự chuốc nhục(2)

Phiên bản Dịch · 1640 chữ

Edit Hắc Hóa Nhân

Chốc nữa sẽ khiến ngươi phải nhục mặt, cam phục xin thua! Diệp Lan San nghiến răng kèn kẹt.

“Vút...”

Vì không cần nhắm chuẩn nên Diệp Lan San vận hết sức bình sinh giương cung rồi bắn tên thật mạnh. Mũi tên kia vụt qua nhành cây chất đầy tuyết, lao ra ngoài bức tường rồi rơi xuống ngay gần đó.

Cũng có chút bản lĩnh, không hổ là nhà theo nghiệp binh.

Diệp Lan San rất vừa lòng với thành tích của mình, nhìn cái ná bé tí trong tay Trọng Quỳ, tự tin rằng nàng không thể thắng được Diệp Lan San nàng.

“Muội muội, chỉ cần viên kim châu của ngươi bắn xa hơn ta dù chỉ một chút thôi cũng tính là thắng.” Diệp Lan San cười cười.

“Vậy ư? Chỉ cần xa hơn là thắng à?” Trọng Quỳ tính toán thử khối lượng của viên kim châu trong tay.

“Đương nhiên, ngươi bắn hướng nào cũng được, chỉ cần chốc nữa đo đạc mà ngươi bắn xa hơn ra là được rồi.

Diệp Lan San liếc nhìn Vu Ly, lòng vui sướng thích thú không kìm được.

Trọng Quỳ gật đầu, kéo căng dây ná, nhắm chuẩn về phía trước.

“Vút” một tiếng, viên kim châu cũng bay ra ngoài theo hướng Diệp Lan đã bắn khi trước.

Mọi người trố mắt nhìn, ná đương nhiên không bắn xa được bằng cung, tiểu chủ nhân lần này phải chịu thua trước biểu tiểu thư rồi.

Tất cả mọi người đều trố mắt dõi theo viên kim châu đang toả ánh sáng vàng kim chói mắt kia lao thẳng về phía tường ngoài. Nhưng tiếc là nó không bắn được ra bên ngoài mà lại đập vào mặt tường.

Tiếc thật... đúng là tiểu chủ nhân còn bé quá, bắn cũng không chuẩn.

Diệp Lan San đắc ý cười nhạo.

Duy chỉ có Vu Ly đứng sau Trọng Quỳ mới thấy rõ, viên kim châu kia khi đập vào mặt tường cũng không rơi xuống mà bắn ngược lại.

Chỉ là trong nháy mắt viên kim châu dường như đã thay đổi quỹ đạo, nhưng không ai thấy rõ điều này, chỉ trông thấy một tia sáng loé lên một cái ngược vè hướng Diệp Lan San đang đứng.

Ngay lúc đó, Diệp Lan San hét thảm một tiếng.

“A! Mũi của ta!” Diệp Lan San vừa rồi còn tươi cười đắc ý, hiện giờ đã ngã xuống mặt đất, ôm lấy mũi la khóc không ngừng.

Viên kim châu kia chậm rãi lăn trên đất, để lại những bông hoa đỏ chói mắt giữa nền tuyết trắng xoá.

Trọng Quỳ nhướn mày, ta đã muốn mặc kệ ngươi thế mà ngươi còn cố tự chuốc nhục vào người.

Tính toán quỹ đạo của đạn bay chính là thế mạnh của nàng, mấy cái viên kim châu như vậy, muốn quy đổi chuẩn xác lực đạo sang tốc độ và phản lực không phải quá dễ dàng sao?

“Tiểu thư, tiểu thư!” Thị nữ của Diệp Lan San vội vàng chạy tới, nâng chủ nhân dậy, mặt tái nhợt, “Máu! Máu! Nhiều máu quá!”

Diệp Lan San lấy tay che kín mũi, kêu la thảm thiết, máu từ giữa những kẽ tay tuôn ra như suối, nửa mặt đã nhuộm một màu đỏ.

Mọi người vừa trông thấy, trong lòng cũng sửng sốt, chuyện gì vừa xảy ra vậy, họ chẳng thấy gì cả mà?

“Ngươi!” Diệp Lan San giơ ngón tay chỉ về phía Trọng Quỳ, uất hận gào lên, “Ngươi đánh ta!”

Mà Trọng Quỳ mặt vô tội, lắc lắc cái ná vàng trong tay.

”Biểu tiểu thư, nơi này có hơn mấy chục con mắt theo dõi, tiểu chủ nhân của chúng ta bắn ná về phía ngươi đã bắn cung lúc trước chứ bắn ngươi lúc nào?” Thanh Đồng vội vàng lên tiếng nói đỡ cho Trọng Quỳ.

“Đúng thế, tiểu chủ nhân bắn về phía trước đấy chứ.”

“Đừng có vu khống tiểu chủ nhân của chúng ta như vậy.”

...

Đám hạ nhân của Trọng phủ mồm năm miệng mười phản bác, mấy thị nữ của Diệp Lan San sao so lại được, đành tức đến á khẩu.

“Vu Ly ca ca.” Diệp Lan San nước mắt giàn giụa nhìn về phía Vu Ly, hắn đứng đây chắc chắn thấy rõ nhất.

Vu Ly cười mỉm, bình thản mà nói: “Biểu tiểu thư, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

Thấy không ai nói giúp nàng, Diệp Lan San uất ức khóc lóc nức nở.

Mũi đã đau lại còn chịu nhục, nàng bị lửa giận che mờ mắt, căm hận quát nạt Trọng Quỳ: “Trọng Quỳ, ngươi là đồ đê tiện ác độc! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Đâu ra cái đạo lý đến ở nhờ mà còn mắng cả chủ nhà, đúng là đồ ngu ngốc...

Trọng Quỳ lười đấu khẩu với Diệp Lan San, mà Thanh Đồng thì rất chăm chỉ công kích Diệp Lan San bảo vệ tiểu chủ nhân của mình: “Biểu tiểu thư, ngươi thua tiểu chủ nhân thì thôi chứ còn chó cùng rứt giậu làm gì? Gia giáo của Diệp gia tồi tệ đến thế sao?”

“Ta thua nàng ta lúc nào? Rõ ràng ta thắng!” Diệp Lan San trợn trừng mắt.

Nàng thắng cơ mà! Nàng bắn xa hơn! Trọng Quỳ còn không bắn được ra ngoài tường.Thanh Đồng là tỳ nữ thân cận của Trọng Quỳ nên địa vị rất cao, khí thế rất mạnh, có thể nói thay Trọng Quỳ.

“Thế vừa rồi ai nói bắn xa hơn là thắng, viên kim châu của tiểu chủ nhân bắn lên tường xong còn văng ngược lại, tính ra là xa gấp đôi khoảng cách từ chỗ ngươi đứng đến tường ngoài rồi.”

Những người trong Trọng phủ nghe Thanh Đồng nói vậy, lập tức gật đầu, có lý!

“Đúng thế! Tiểu chủ nhân thắng rồi, mũi tên của Diệp tiểu thư chỉ bắn qua tường một chút, còn thua tiểu chủ nhân cả một đoạn dài.”

“Tiểu chủ nhân giỏi quá, bắn ná hay như vậy, bắn còn xa hơn cả tên.”

“Tiểu chủ nhân của chúng ta đúng là thiên tài mà!”

Nghe họ ca ngợi, Trọng Quỳ không nhịn được cười. Đây chính là lấy nhiều nạt ít, địa bàn của ai người đó làm chủ đấy thôi!

Diệp Lan San vốn đã bị gãy mũi nay còn nghe đám hạ nhân của Trọng Phủ thi nhau tâng bốc Trọng Quỳ, tức giận hét: “Ngươi chơi gian lận!”

“Ngươi nói là chỉ so ai bắn xa hơn chứ đâu có nhắc đến chuyện không tính cả khoảng cách văng ngược lại đâu, đầu ngươi suy nghĩ bẩn thỉu lại còn vu cho tiểu chủ nhân.” Thanh Đồng không hề xem trọng Diệp gia, thẳng thừng nói.

Diệp Lan San hít một hơi thật sâu, tức đến độ lăn đùng ra đất ngất xỉu. Đám tỳ nữ của Diệp gia sợ quá, lập tức ba chân bốn cẳng xách nàng trở về.

Vu Ly nhật viên kim châu trên tuyết, đưa cho Trọng Quỳ.

“Vứt đi.” Trọng Quỳ không thèm nhìn nó lấy , tiền nàng được tiêu sài thoả thích, một viên kim châu bẩn máu có thấm vào đâu?

“Vừa rồi nguy hiểm quá, nếu bắn lệch một chút sẽ trúng tiểu chủ nhân mất.” Vu Ly ân cần nói.

“Đúng vậy, tiểu chủ nhân thật may mắn, mà biểu tiểu thư trách mình xui xẻo thôi.” Thanh Đồng đồng tình với Vu Ly.

May mắn ư?

Trọng Quỳ không tính giải thích nhiều lời, trong từ điển của nàng, hai chữ “may mắn” không hề tồn tại. Khi không nắm chắc thắng lợi, nàng không bao giờ ra tay.

Bắn ná mà thôi, đâu có gì to tát?

Thấy Trọng Quỳ không nói gì, Vu Ly cười nhẹ an ủi: “Ngài không cần lo lắng đâu, lực đạo của tiểu chủ nhân cũng không khiến nàng ta thương nặng lắm đâu, tĩnh dưỡng vài hôm là sẽ tốt thôi.”

Nàng “lo lắng” ư? Trọng Quỳ không đáp, duỗi lưng nói: “Thanh Đồng, ta mệt rồi.”

“Để nô tỳ đưa chủ nhân về phòng nghỉ ngơi.”

...

Nghỉ ngơi trong chốc lát thì đã tới giờ cơm trưa, Trọng Quỳ vừa đến nhà ăn thì tỳ nữ đã chạy tới bẩm báo, nói rằng Diệp phu nhân đến.

Thanh Đồng không khỏi gấp gáp trong lòng, dù sao thì Diệp Lan San cũng bị thương trên mặt, đối với một đứa con gái thì đây là chuyện vô cùng quan trọng.

Mà Diệp phu nhân còn là thê tử của Thượng Đảng quận thủ Diệp Bình, Diệp gia cũng là quan gia, so ra thì tuy tiền tài thua kém nhưng địa vị vẫn cao hơn thương nhân thế gia như họ.

“Để nô tỳ đi mời Ly công tử đến đây.” Thanh Đồng lúc này cũng chỉ có thể nhớ tới Vu Ly.

“Không cần.” Trọng Quỳ ngồi xuống, nhận bát canh do tỳ nữ múc, uống một ngụm.

Diệp phu nhân cũng đã đi vào trong. Không nổi trận lôi đình, không lớn tiếng mắng mỏ, gương mặt vẫn một vẻ dịu dàng hiền lành.

“Quỳ nhi hoá ra đang ăn sao, ta không làm phiền con chứ?”

Đúng là gừng càng già càng cay, đẳng cấp mặt dày của Diệp phu nhân, Diệp Lan San còn lâu mới học được.

“Dì ngồi đi, Thanh Đồng, lấy bát đũa lại đây.” Trọng Quỳ cũng thản nhiên nhiên xem như không có chuyện gì xảy ra.

Diệp phu nhân ngồi xuống, không hề đề cập tới chuyện Diệp Lan San, chỉ ân cần hỏi han Trọng Quỳ mấy câu linh tinh.

Bạn đang đọc Cửu phượng triều hoàng: Tuyệt sắc thú phi nghịch thiên hạ (dịch) của Lộ Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieutauhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.