Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kén Vợ

Tiểu thuyết gốc · 2081 chữ

Đường phố Thành Nam- Giang Hải.

Một thanh niên tuổi tầm mười bảy , mười tám , da ngăm đen , mặc một bộ quần áo màu bạc đang lang thang , chen chúc giữa dòng người qua lại.

Thế nhưng , điều đáng nói là cậu thanh niên này lại đang bị ánh mắt của một bộ phận người đi đường chú ý. Nguyên lai hắn bị người khác để ý không phải vì hắn đẹp trai hay có gì nổi bật lý do mà mọi người nhìn lại hoàn toàn trái ngược.

Trên người thanh niên này từ đầu tóc đến quần áo chỉ toàn là bụi bặm , bùn đất như thể hắn vừa chui từ dưới ống cống lên , cả người bốc ra toàn mùi tanh hôi . Hắn đi khập khiễng, có vẻ như bị thương ở chân, bộ dáng hắn không khác gì kẻ ăn mày , trông thê thảm vô cùng.

Nhận thấy có nhiều ánh mắt hướng nhìn mình, người thanh niên vội quay mặt và đi vào lối khác.

Người thanh niên này chính là Lý Ninh vừa thoát ra khỏi tiểu lâu. Nói ra thì không mấy khó khăn, sau khi loay hoay tìm đường thoát , hắn thấy một cái hốc nhỏ nằm đằng sau nhà tắm. Hết cách hắn đành đi ra theo cách này. Đường này tuy hắn chui lọt nhưng lại rất bẩn , đầy bùn đất đen xì .Thế nên cả người hắn mới bẩn như hiện giờ, cũng may trong lúc hắn chui qua không có một tên quan binh nào bắt gặp , nếu không thì hắn đành bó tay chịu trói.

Lý Ninh hắn cũng không chịu nổi với bộ dạng bẩn ướt át hiện tại của mình. Hắn nhanh chóng tìm một trọ hạng trung , hỏi một phòng thuê theo giờ và vào đó tắm rửa . Trước khi đó thì hắn đã tạt qua chợ vào hàng lụa , mua lấy một bộ quần áo cũ .

Lý Ninh được tạp vụ chuẩn bị cho một lu nước đầy. Ngồi trong lu nước này kì cọ , hắn lại nhớ đến cái cô nàng tên Mai nhi kia. Không biết giờ này nàng như thế nào rồi.

Trước khi hắn rời khỏi hai người đã cọ sát với nhau, nàng vùng vẫy tạt nước còn cắn cả hắn. Lý Ninh đưa bàn tay phải ra nhìn vẫn còn in hằn giấu răng của nàng, nàng cắn hắn rất đau, cô gái này hình như cầm tinh con khuyển thì phải.Bàn tay hắn chạm nước vẫn còn sót, Lý Ninh lại nhăn mặt lại, nếu mà bị cắn một xíu nữa thì có lẽ hắn đã la ầm lên rồi. Cũng may, hắn vẫn còn cố nhịn được, nhưng bắt buộc hắn phải đánh ngất cô nàng kia trước khi đám người áo đỏ tiến vào phòng.

Lý Ninh cũng ghi hận đám người này, cứ nghĩ đến cảnh mỗi lần không may mình gặp phải thì phải chạy bán sống bán chết sau này, hắn lại thấy khổ sở vô cùng. Đến giờ hắn vẫn không thể hiểu , tại sao vị công tử kia giàu có như vậy lại đến mua mực của một hàng quán bụi như hắn chứ? phải chăng người giàu đều khó hiểu như vậy?

Không nghĩ vấn đề này nữa, Lý Ninh mau chóng tắm táp song . Hay thay bộ đồ kia vào, bộ đồ này có màu nâu, kích cỡ khá rộng so với thân hình gầy gò của hắn. Chỉ vì quá vội nên hắn chọn đại rồi đi tắm cho đỡ bẩn người.

Lý Ninh khập khiễng bước ra cửa , qua chuyện vừa rồi , hắn đâu còn tâm trí mà đi chơi , hơn nữa giờ cũng gần chiều muộn. Lý Ninh bắt một cỗ xe ngựa về nhà. Vừa về đến nơi, hắn đã nằm xoài lên giường ngủ.

" Thiếu gia, thiếu gia!"

Trong lúc mơ màng có ai đó lay hắn . Lý Ninh chỉ ư ứ ý bảo để cho hắn ngủ nhưng người đó càng lay mạnh hơn. Hết chịu nổi, hắn đành phải mở mắt uể oải đứng dậy.

Người gọi hắn dậy là một thanh niên mập mạp , chính là Lý Ất. Thấy thiếu gia của mình cuối cùng cũng tỉnh , hắn hồ hởi nói.

" Thiếu gia , có cơm rồi mau xuống ăn thôi,!"

" Ăn cơm? Thôi ngươi cứ ăn trước đi ,ta nghỉ tí xuống ăn sâu!"

Lý Ninh lim dim mắt.

Hắn muốn ngủ thêm, hôm nay đối với hắn là quá mệt rồi , còn mệt hơn cả cái hôm đầu tiên gặp lão đạo sĩ. Hắn đổ người ngủ thêm , thế nhưng lưng chưa chạm chiếu thì bị Lý Ất kéo lại.

" Không được đâu thiếu gia, bữa này ngươi nhất định phải xuống ăn. Phu nhân nói hôm nay cả nhà ai cũng phải có mặt đầy đủ!"

Lời này là của Lý Ất.

Lý Ninh bị giữ lại không cho ngủ, hắn

ngáp một hơi dài, hai mắt như người say mở ra.

" Chẳng lẽ hôm nay là ngày lễ gì? hay hôm nay là giỗ phụ thân ta?"

Lý Ninh hỏi hai câu liền.

" Ta cũng không biết nữa, phu nhân không có nói! nhưng hôm nay phu nhân và Tiểu Hương làm món thịt cá còn có cả thịt kho tàu nữa!"

Lý Ất nói mà nước miếng hắn trào ra . Thường ngày hắn toàn ăn đậu phụ chấm tương và rau luộc, hôm nay được ăn đồ mặn đối với hắn thì chẳng mấy khi.

Tiểu Hương? Lý Ninh thầm nghĩ. Đây chẳng phải là Đinh Hương sao ? cái tên mập này thay đổi cách xưng hô từ lúc nào vậy. Hắn phải nghĩ một hồi mới biết Tiểu Hương trong miệng tên này nói chính là Đinh Hương. Nghe mà cứ nổi da gà, Đinh Hương mà nghe Lý Ất gọi thế , chắc nàng sẽ rất sửng sốt cho xem.

" Được rồi, ngươi cứ xuống trước , ta dọn dẹp một chút, ra sau rửa mặt , chút nữa xuống ăn!" Lý Ninh ngã người dựa vào tường mắt lim dim.

Lý Ninh không chịu đi xuống cùng hắn , Lý Ất cũng đành chịu , hắn xoay người đi ra cửa . Trước khi đi hắn không quên dặn thiếu gia mình nhớ xuống ăn cơm , phu nhân bảo sẽ không để phần.

Gã mập đi chưa lâu, Lý Ninh cũng ngồi dậy, mặc dù rất buồn ngủ nhưng tạm thời hắn vẫn không thể nào chợp mắt được, hắn cũng phải xuống dưới hỏi xem hôm nay rốt cuộc là ngày gì. Với lại, lâu rồi hắn không ngồi ăn với mẹ, mẹ hắn mấy dạo gần đây thường hay đau đầu nên đi nghỉ sớm .Nàng nói rằng mình đã ăn trước đó rồi, bảo ba đứa cứ ăn đi không cần để phần cho mình nhưng thực ra, nàng có ăn cơm trước hay không ba người bọn hắn cũng không biết. Đinh Hương thường nhường phần cơm lại cho nàng thế nhưng cơm để qua đêm , nàng cũng không dậy ăn.

Hôm nay, có vẻ bệnh tình mẹ mình đã có tiến triển tốt. Lý Ninh rất là cao hứng .

Hắn ngồi dậy rồi ra đằng sau lu nước rửa mặt. Toàn thân hắn sau khi tỉnh tự nhiên lại đau ê ẩm. Vì sợ có ai nhìn thấy sẽ lo lắng nên hắn đi lại dù chân đau nhưng cố tỏ ra bình thường.

Rửa mặt song thì hắn xuống bếp. Mẹ hắn nói ăn luôn dưới bếp cho tiện đỡ phải đi lại nhiều , nên bàn ăn nhà hắn đặt ở dưới đó. Trừ trường hợp nhà hắn có khách thì mới dọn lên nhà ăn.

Trong nhà được chát bằng vôi đã cũ kĩ thò tường gạch bên trong vọng ra một ánh đèn le lói.  Lý Ninh mở cửa bước vào, đây chính là nhà bếp của gia đình hắn.

" A, thiếu gia ngươi đến rồi, Lý Ất mau đơm cơm cho hắn!"

Giọng nói trong trẻo của Đinh Hương.

Lý Ninh ngồi vào bàn cạnh một phụ nhân tuổi chừng gần bốn mươi.

Phụ nhân không thả tóc mà búi cao lên thể hiện rằng nàng đã gả chồng. Phụ nhân nọ mặc một bộ y phục màu tím đã ngả màu.Dưới ánh đèn mờ ảo cũng có thể quan sát khuân trang người phụ nữ này, đường nét tuy không thanh tú trên mặt còn có vết nám thế nhưng lại ẩn giấu một tia sắc xảo đủ để hiểu, hồi trẻ nàng từng là một người phụ nữ đẹp.

Người phụ nhân thấy Lý Ninh ngồi bên cạnh mình, đôi mắt nàng trở nên ân cần, ẩn chứa tình thương vô bờ bến. Phụ nhân này chính là người mẹ tần tảo của Lý Ninh, Vương phu nhân.

" Ninh Nhi, mau ăn đi kẻo canh nguội".

Giọng nói của nàng tuy nhỏ nhẹ bình thường nhưng rất ấm áp.

" Mẹ , mẹ cũng ăn đi, đại phu nói ngải cứu nấu cá rất tốt cho bệnh tình của me!"

Lý Ninh lấy đũa gắp một khúc cá cho vào bát mẹ hắn.

Vương phu nhân không ăn luôn mà nàng vẫn dùng ánh mắt trìu mến dành cho con trai nàng. Nó thực sự đã lớn, đã biết quan tâm cho nàng, nhìn nó chỗ dựa duy nhất những năm tháng còn lại của nàng, trong ánh mắt ngoài sự yêu thương, trìu mền có cả sự ỉ lại.

" bệnh của ta cũng đỡ rồi, con không cần quá lắng. Trời cũng đã sắp chuyển lạnh, ba người ra ngoài nhớ mặc ấm một chút , à còn bên phòng Lý Ất thiếu chăn tý nữa ta sẽ mang ra cho!''

Nàng quay sang mọi người nói.

Cả nhà bốn người trò chuyện vài câu thì ăn tiếp. Lý Ninh lúc vào đây có để ý , hình như mọi người ăn chậm lại để chờ hắn. Vì từ trưa đến giờ , hắn vẫn chưa ăn gì nên bữa tối, Lý Ninh ăn rất ngoan miệng, thấy hắn ăn nhiều hơn mọi khi mẹ hắn cũng gắp nhiều thức ăn cho hắn. Đinh Hương thì vẫn vậy, có lẽ là phận nữ nhi nàng ăn uống rất từ tốn và chậm rãi , trái ngược với Lý Ất ngồi cạnh , chỉ biết cúi đầu ăn không biết trời đất gì.

Đang ăn thì mẹ hắn đặt đôi đũa xuống , khuôn mặt nàng bỗng trở nên trầm tư như cân nhắc điều gì . Lý Ninh vừa định hỏi thì nàng nói,

" Lý Ất à? ngươi theo thiếu gia được bao lâu rồi!" Thanh âm của nàng cũng mang đầy vẻ ân cần như lúc nàng nói với Lý Ninh.

Lý Ất dừng đũa đang và cơm lại không ăn nữa . Hắn từ từ ngẩng lên nhìn Vương phu nhân.

" Hình như là lúc thiếu gia còn nhỏ xíu , Lý Ất đã được phu nhân nuôi dạy, phu nhân đối với Lý Ất như phụ mẫu tái thế , cả đời này Lý Ất không bao giờ quên!"

Không biết gã mập đang nghĩ gì mà trả lời rất rụt rè , nhỏ nhẹ. Lý Ninh ngồi cạnh cũng nhìn ra gã đang run rẩy. Quả thật, Lý Ninh cũng không hiểu mẹ hắn đang muốn làm gì.

Vương phu nhân nghe song cười cười giống như đang giải toả áp lực cho Lý Mập, nàng lại nói tiếp,

" Ta nhớ không lầm, thì lúc Ninh nhi được hai tuổi ta đã nhận nuôi ngươi. Đến nay nó đã được gần mười tám , tính ra ngươi đã lên hai mươi rồi ."

" Phu nhân, ta..."

Lý Ất không dám nhìn vào mặt Vương phu nhân , Lý Ninh suy đoán xem ra gã mập và mẹ hắn có sảy ra chuyện gì đó.

Vương phu nhân đưa mắt nhìn Lý Ất , ánh mắt nàng cũng quét qua Lý Ninh và Đinh Hương , cuối cùng nàng nói bằng giọng trầm ấm.

" Trai khôn thì dựng vợ , gái lớn thì gả chồng là lẽ đương nhiên của đời người , đó cũng là chuyện tất yếu".

Bạn đang đọc Cửu Ngũ Chí Tôn sáng tác bởi VôTâm777
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôTâm777
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.