Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tô Ninh thanh niên

Tiểu thuyết gốc · 1638 chữ

---- Nội cung, thiết yến đại điện----

" Trẫm, Đô Cực Đế "

" Tại triều Thiên Đô quốc hai mươi năm, trẫm tự nhận mình không so bất cứ ai thua kém cả. Nhưng hôm nay, trẫm muốn hạ mình, ngang hàng với tất cả các huynh đệ trong tộc, ngang hàng với các chiến tướng ngày xưa. Khiến cho thế nhân là luôn biết.."

" Ta hoàng triều, không do ta, mà do tất cả những người ở đại điện ngày hôm nay."

Trong gian đại điện rộng lớn, lời nói hùng hồn vang chấn khắp mọi nơi. Vang rõ ràng vào trong tai của bất cứ người nào. Phía trên bậc cao cao kia, Đô Cực Đế chính là tay đang nâng chiếc cốc vàng, áo bào một màu hoàng kim, đầu đội miện hạc. Hắn sau khi tuyên bố, không một ai phía dưới thất kính cả, đều là vội vàng cầm cốc nâng lên, không hẹn mà cùng lớn tiếng :

" Cung chúc bệ hạ, vạn tuế!!!!"

Bầu không khí trang nghiêm đến cực điểm, đèn hoa trưng bày, treo khắp cả điện lớn tăng thêm sự quyền quý uy nghiêm của hoàng đế.Trái ngược với sự cung kính kia, phía dưới, ngay chỗ gần sát với hoàng đế chỗ ngồi. Một thanh niên màu bạc y phục vẫn đang ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Hắn cầm chén rượu, từng ngụm từng ngụm mà uống, đôi mắt chợt chợt khẽ liếc tất cả mọi người phía dưới. Nhưng một khắc ngắn ngủi, hắn " Ồ" lên một tiếng, miệng lầm bầm :

" Thật thú vị a"

Bất ngờ hơn, phía hắn nhìn tới chính là Đô Lãnh Cương một nhà người.

Trong bầu không khí này, việc một người thanh niên vẫn ngang nhiên thưởng thức rượu tiệc chính là đang hấp dẫn lấy mọi người ánh mắt. Thế nhưng là chủ yếu ánh mắt đến từ các tử nữ của các châu phủ mà thôi. Còn về các nhân vật có mặt mũi vẫn bảo trì vẻ mặt cung cung kính kính với hoàng đế, thi thoảng cũng hướng về thanh niên kia cung kính có thêm.

Phía dưới, một nam tử đỏ sắc y phục len lén thừa cơ không ai chú ý, nhúc nhích lấy tay áo cha mình, nhỏ tiếng hỏi thăm:

" Phụ thân, thanh niên kia là ai"

Nghe thấy lời nhà mình nhi tử, lão cha biến sắc nhẹ nhàng :

" Suỵt, tuyệt đối không được nghị luận thanh niên kia. Hắn không đơn giản"

Lão cha chỉ nói lấy một câu ngắn ngủi đó, sau đó lại trở lại bình thường cung kính vẻ mặt. Còn nhi tử của hắn thấy thế, bất đắc dĩ chỉ có thể im lặng cười khổ trong lòng.

Tình cảnh này diễn ra hầu hết ở các tử nữ của các châu. Nhưng điểm chung dĩ nhiên là trường hợp của nam tử đỏ sắc y phục kia.

Chính là Đô Lăng Quân thì không như thế, bởi vì một khắc ngắn ngủi đó, hắn bị bạc y thanh niên chủ động nhìn tới, hắn cảm giác cái kia ánh mắt một mực khóa chặt lấy bản thân mình, sau lưng vì vậy không tự chủ run lên một cái, mồ hôi càng là tuôn ra không ngừng. Đô Lăng Quân chỉ có thể tấm tắc lấy kì lạ mà theo phụ thân bóng dáng cung kính phía trên.

Hoàng đế thấy mọi thứ rất đúng với hắn tâm ý, bèn hô lên một tiếng :

" Tốt"

" Mời các khanh dùng đến rượu tiệc"

" Hi vọng nhờ các khanh phúc phận, trẫm có thể tại vị thêm mấy mươi năm, ha ha"

Đô Cực Đế cười sảng khoái một tiếng, nhưng mà khuôn mặt vẫn luôn là bảo trì sự uy nghiêm vốn có.

Mọi người tự nhiên mà bắt đầu dùng tiệc, còn Đô Lăng Quân, hắn hỏi Đô Lãnh Cương :

" Phụ thân, thanh niên kia có gì lạ sao?"

Liếc nhìn lấy xung quanh, nhân lúc không ai chú ý, hắn nói nhỏ với Đô Lăng Quân bên tai:

" Ngươi phải chú ý với cái kia thanh niên, đó chính là quốc sư của chúng ta đế quốc."

" Quốc sư??"--- Hắn nghi hoặc lấy một câu, trong lòng tự hỏi ' Quốc sư nhưng là như thế trẻ. ' Bộ đáng chẳng phải chỉ hơn ta mấy năm thôi ư?'

Nhìn lấy cái kia mặt nghi hoặc, Đô Lãnh Cương càng là chủ động giải thích :

" Ngươi không được tùy tiện đắc tội kia thanh niên, hắn tên là Tô Ninh. Nhưng tuyệt đối trước mặt hắn, phải gọi kính ngữ Tô Quốc Sư, biết không"

" Là, thưa cha"-- Hắn miệng chắc chắn mà đáp lời, nhưng nhận thấy vẫn còn nghi hoặc, hắn tiếp tục hỏi :

" Nhưng phụ thân, sao quốc sư như thế trẻ?"

" Ta cũng không rõ, từ 10 năm trước ta gặp đã là như thế. Quốc sư cũng không phải lập quốc thời kỳ liền có. Mà là sau đó mười năm thời gian. Hoàng đế một ngày cư nhiên tuyên bố cái kia Tô Ninh chính là đương đại quốc sư."

Đô Lãnh Cương tiếp tục giải thích lấy, nhưng bất giác đoạn sau lời nói lại nhỏ đi rất nhiều, hầu như đến tai Đô Lăng Quân chỉ còn là dư âm, nhưng như thế liền đủ. Hắn mặc dù vẫn còn nghi hoặc, vẫn là thấu hiểu áp lực hiện tại của Đô Lãnh Cương, hắn tựu thấy cũng không sai biệt lắm đi nên cũng im lặng lại .

Nhưng bên trong đầu não của Đô Lăng Quân, hắn thúc giục kêu gọi:

" Lục Đình, ngươi chắc hẳn là nghe thấy phụ thân ta lời nói đi. Không chừng còn là với ngươi hữu ích"

Đợi một ít thời gian, vẫn không hề có tiếng đáp lại, hắn tiếp tục nhắc:

" Lục Đình "

" Lục Đình....."

Vẫn không có tiếng đáp lại, hắn đành thôi rồi kêu gọi, nhưng vẫn cực kì nghi vấn mà thầm nhủ : ' quái lạ, sao hắn vẫn chưa trả lời'

Bên trong thức hải không gian, Lục Đình nghe rất là rõ ràng, không sót lấy một chữ nào cả, nhưng hắn không hề trả lời, bởi vì vừa nãy, Ánh mắt của Tô Ninh cơ hồ cũng đã chạm gần đến hắn, tiếng lầm bầm 'Thật là thú vị' kia của hắn cũng bị Lục Đình nghe thấy. Hắn ngay lúc đó cũng khẳng định lấy:

' Cái kia Tô Ninh thanh niên, cảm nhận được ta' .

Còn hiện tại, Lục Đình có hai loại cảm giác đang cùng song song tồn tại, đó là sợ hãi cùng phấn khích. Sợ hãi là vì chỉ chút nữa thôi, hắn sẽ bị phát hiện, và không biết chuyện gì đáng sợ sẽ xảy ra tiếp theo. Còn phấn khích, chính là cảm giác lần đầu có người nhìn thấy hắn, tất nhiên chỉ là gần thôi. Nhưng hắn chắc chắc, một khi mình có dị động, mặc kệ là hiện thân hay nói chuyện, đều sẽ bị Tô Ninh thanh niên phát giác rõ ràng. Tuy nhiên, điều khiến hắn phấn khích hơn nữa, tột độ phấn khích tự nhiên là thanh niên kia bản thân. Lục Đình trăm phần trăm đám khẳng định, kia là một tiên sư, cũng là thứ hắn theo đuổi. Tận mắt nhìn thấy đã khiến cho hạt giống tư tưởng triệt để trưởng thành, như một ngọn lửa niềm tin thì ngay bây giờ, nó đã bừng cháy hừng hực. Những cái này, ai mà không kích động cơ chứ, cái cảm giác mà vô căn cứ tin tưởng, thật đáng sợ, nhưng mà một khi thành công, biết bao vui sướng tâm tình nở rộ. Ngay lúc này, nếu không bị cái kia Tô Ninh chấn nhiếp, hắn khẳng định sẽ hét to, hét cực lớn ' Ta biết mà !!!!!!!, ha ha ha' như sẽ để cho cả thiên địa trời đất biết được, hắn theo đuổi là đúng.

Nhưng mà, hắn đang có một luồng tâm ý không ổn định, Tô Ninh thanh niên kia ở đây là niềm vui lớn với hắn, tương tự cũng là một cái sầu lo lớn với hắn. Nguyên bản kế hoạch hắn lập ra vô cùng mĩ mãn : tiến hoàng đô, dự thọ yến, gặp hoàng đế thăm dò. Trước đó hắn hoàn toàn tự tin, hoàng đế chắc chắn sẽ biết câu trả lời, vì vậy tựu chỉ cần hiển lộ một vài mẹo nho nhỏ, khiến hắn lầm tưởng tiên thần hiện thế mà cung kính trả lời những gì hắn biết, sau đó mọi chuyện toàn bộ thành công . Nhưng là bây giờ, hắn mới phát hiện ra, dù cho có biết hắn huyễn tưởng tồn tại, nhưng là làm sao để có hướng đi mà tu luyện. Lục Đình hắn bây giờ nhưng là cái khỉ khô gì cũng chẳng biết, cái này tựu là khó khăn cực lớn a.

' Đáng ghét, sao ta lại quên cái này điểm mấu chốt chứ!!!'

' Chẳng lẽ phải mạo hiểm gặp một lần sao?'

Hắn vừa nghĩ vừa sầu lo, nhưng hắn phải bắt lấy chính mình cơ hội lần này, ai biết được sau này lại gặp được hay không. Tự mình bỏ qua cơ duyên, có đáng không. Nhưng là nếu không còn mạng, thì tu tiên lộ bán muối ngay, có đáng không.......

Lục Đình không hề biết một chuyện, hắn nguy cơ, cũng là cơ hội......đang đến gần. Chỉ là cách hoàng thành, không xa.

Bạn đang đọc Cửu Đạo Nhập Vi sáng tác bởi TinhKhôngThứcĐộ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TinhKhôngThứcĐộ
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.