Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tế Lăng Châu thảm khốc

Tiểu thuyết gốc · 2033 chữ

-----Nội cung, Chính điện-----

" Thưa bệ hạ, một ít các vương phủ người tựu sẽ hoàn toàn đến hoàng thành trong ngày mai. Duy chỉ có Đô Đức Long phủ của Tế Lăng châu, Phiền Hoang Lang phủ người của Bình Tân châu sẽ không thể đến được"---- Một quan văn trang phục người đàn ông báo cáo, trước mặt ông ta, được xưng Đô Cực Đế, cũng chính là một quốc chi đế Đô Mạnh Kiên.

" Ồ"

" Vì sao?"

Đô Cực Đế hỏi lại quan văn kia, vẻ mặt ngạc nhiên nhưng không hề đánh mất phong độ, loại uy nghiêm này của một đế tất nhiên không thể bị xâm phạm. Quan văn vẻ mặt cung kính, đáp :

" Hồi bệ hạ, thần nhận được nhị vương báo cáo, Đô Đức Long ngài ấy hiện đang cực kì gấp rút giải quyết nhóm quân hoàng triều cũ, chúng lần này vô cùng hung bạo, cướp giết không hề kiêng nể, cũng có tình báo chúng liên hợp với thổ phỉ khu vực đó. Khiến cho chiến sự của Tế Lăng châu trở nên phức tạp.

" Về phần của Bình Tân châu Đô Hoang Lang ngài ấy tựu đang tìm kiếm người, tình báo chính là nữ nhi của hắn mất tích. "

" Nhị vương hai người đều đã gửi đến hoàng thành phần lễ mừng cùng với phong thư tạ lỗi"

Nghe quan văn báo cáo, đôi mi mày của Đô Cực Đế nhíu sâu, tựa hồ là đang suy nghĩ gì đó, quan văn thấy vậy, liền im lặng cung kính đứng một bên, một lát sau Đô Cực Đế lên tiếng :

" Được rồi, nếu họ bận sự vụ quan trọng thì không đến được cũng không sao"

" Cho trẫm biết hiện nay đã có bao nhiêu Châu vương đến?

Nghe lấy phân phó, quan văn không dám thờ ơ, vội vàng nói :

" Thưa bệ hạ, đã đến hoàng thành tựu có Tiền Giang châu Đô Minh Lệnh, Hoàng Sa châu Đô Nam Tính, Nghệ An châu Đô Toán Tẫn, Trường Sa châu Đô Thiện, Thủ Đức châu Đô Linh Nhi, Bình Thạnh châu Đô Tiên Thảo, Đức Thắng châu Đô Lãnh Cương và Song Hà châu Đô Hướng."

" Thanh Hóa châu Tôn Hoành, Hưng Yên châu Toái Phong Thiên, Quảng Nam châu Tố Nga,..........."( Lười liệt kê : + 10 châu vương khác họ)

" Đi cung với bọn họ là tử nữ nhi cùng người nhà"

Hắn rất biết cách lấy điểm tốt tâm tính, trước tiên liệt kê dòng họ Đô, sau đó mới đến các châu vương khác họ. Đô Cực Đế liếc lấy quan văn kia, rõ ràng thấu được ý đồ của hắn. Còn quan văn chỉ có thể cúi cúi đầu mình xuống cười khổ.

Một hơi liệt kê ra đến, ngay cả là chuyên môn nội sứ quan văn cũng cảm thấy mệt vô cùng, hơi thở hỗn hễ nhưng không dám quá mức trước mặt hoàng đế. Chỉ thấy Đô Cực Đế gật đầu rồi " ừm" một tiếng, sau đó nói :

" Ngươi lui đi, trẫm muốn nghỉ ngơi"

" Tiểu thần cáo lui, bệ hạ giữ gìn thân thể". Trước khi lui ra, quan văn còn không quên thả cái lấy lòng lời nói với hoàng đế.

......

--------- Bên ngoài, Tế Lăng châu-------

" Giết.......giết....."

Lúc này, một đám cướp dĩ nhiên là đang đánh giết lấy người dân vô tội, cướp lấy tất cả các tài sản trong nhà, thâm chí có tên còn mạnh tay cướp người, nhất là các thiếu nữ trẻ đẹp khoảng tầm 16 tuổi trở lên. Chúng hung hăng, càn quấy với "khẩu hiệu"

: " Đàn ông giết không tha, phụ nữ trẻ đẹp giữ lại"

Chính vì vậy, cửa nát nhà tan tựu diễn ra ở khắp cả châu. Điều khiến người ta nghi hoặc nhất bấy giờ là : ' Binh sĩ Tế Lăng châu chính là đang ở đâu'. Bao nhiêu lời oán thán, chỉ trích giờ chỉ làm nền cho lũ giặc cướp mà thôi. Điều mà dân chúng quan tâm nhất là làm sao để chạy trốn khỏi cướp giết. Tình cảnh này vô cùng thê thảm.

Đô Đức Long phủ đệ,

" PHIỀN......HOANG......LANGGGG"!!!!!

" Ngươi chẳng thể tự do quá lâu, Hoàng huynh chắc chắn sẽ cho ngươi cái chết khống khổ"

" Ngươi dám mưu đồ liên hợp ngoại tặc, âm mưu lật đổ hoàng triều, tội đáng chém ngàn đao..!!!"

Lúc này, một trung niên Ngũ tuần tuổi đang bị bao vây bởi số lượng lớn các binh linh hắc bào. Hắn chính là Tế Lăng châu châu vương Đô Đức Long, bên cạnh hắn chính là binh sĩ của Tế Lăng châu, giờ phút này không một người lành lặn, không kẻ thương thế nhẹ nhõm, nhẹ nhất là vết thương một chém sau lưng. Đã thế số lượng binh sĩ tử vong còn nhiều hơn gấp mấy chục lần.

Một ngày trước, hắn vẫn còn là đang tập hợp các tướng lĩnh của cả châu mưu bàn kế hoạch tác chiến tặc phỉ. Nhưng ngay sau đó, hắn nhận được tin báo một đường phía bắc Tế Lăng châu bị những đội quân binh hắc bào tiến đánh đến Đô Đức Long phủ đệ, còn khắp cả châu đều là tặc phỉ cướp giết vô số. Nghe lấy tin này, ngay cả ngày thường trấn định Đô Đức Long vẫn là cực kì hoảng hốt, bên cạnh các tướng lĩnh càng là biến sắc dữ dội. Bọn họ nhanh chóng chia nhau ra mà dẫn binh ngăn chặn. Tuy nhiên lại nhận tiếp một tin cực khủng bố khác, có rất nhiều kẻ đóng giả dân thường bên trong, ngay khi trận chiến nổ ra, các binh lính không chuẩn bị kịp liền bị đánh giết, cũng chính vì không có tướng lĩnh, đội hình cũng nhanh chóng tan tác. Các nhóm tàn binh đều tựu một đường hối hả tiến về Đô Đức Long phủ hợp quân. Cùng nhau tập hợp các tướng lĩnh, quân binh tạo thành lâm thời phòng chiến. Chiến đấu ác liệt với hắc bào quân đội ròng rã gần một ngày thời gian. Sau cùng phòng lũy phá, quân binh tương tàn lâm nguy. Chênh lệch về số lượng cũng như chất lượng quân binh đã khiến cho Tế Lăng châu thảm bại.

Tướng lĩnh cùng tàn quân giờ phút này đau khổ chống đỡ, quyết chiến tử thủ. Đô Đức Long cũng sắp cạn dầu tắt đèn thủ hộ lấy một tia thời gian để hắn gia tử nữ chạy trốn.

Dù sao vẫn tính thành công. Hiện tại hắn cùng tàn quân bị bao vây giữa gần 1 vạn hắc bào binh sĩ, nhưng bấy nhiêu đó vẫn chưa phải tất cả, ước tính có đến 5 vạn binh sĩ một đường tấn công. Nhưng là số còn lại đang gấp rút tiến đánh đến hoàng đô nội cung, mà Tế Lăng châu chỉ là tảng đá nhỏ vô tình cản đường trên bản đồ của bọn chúng mà thôi. Bất ngờ ngay lúc nguy hiểm đó, một trung niên hắc bào bước ra, hắn không hề đeo mũ giáp, chính vì vậy mới khiến cho Đô Đức Long nhận ra.

Phải, đó là Phiền Hoang Lang, chính là một trong các châu vương, Bình Tân châu châu vương.

" Ha ha, Đức Long " Cuồng Tướng". Đã lâu không gặp "--- Hắn ta cười nham hiểm lên, một tiếng " Cuồng tướng" này là chỉ vào danh hiệu của Đô Đức Long phía trước cuộc chiến lật đổ Đại Hàn hoàng triều. Ngày ấy, sự cuồng mãnh, tư thế xuất ra nhất kích trọng lực sát của Đô Đức Long nổi danh khắp Đại quân, vì vậy mới có cái danh" Cuồng Tướng" này

Nghe thấy tiếng trào phúng này, Đô Đức Long không hề giận dữ, ngược lại còn khinh bỉ lấy một câu:

" Ngươi là một con chó chạy chân Đại Hàn, há có thể làm ta lay động, hừ"

Nhưng đổi lấy lời khinh bỉ này, Phiền Hoang Lang chỉ nhẹ nhàng đáp một câu.

" Ồ, thật sao. Lời nói của ta không làm ngươi lay động, cũng thế. Vậy......những cái này thì sao?"

Phiền Hoang Lang lần lượt móc ra một cái vòng ngọc đã nát, một cái dây cột tóc,.... Trước mặt nhìn Phiền Hoang Lang lấy ra từng cái một, cơ thể toàn là thương thế tàn phá của Đô Đức Long run run dần lên, vô lực mà nói:

" Ngươi......bắt được ta gia nữ"

Hắn vừa nói vừa chậm rãi rơi nước mắt, trong lòng hắn co thắt lại, rỉ máu. Còn Phiền Hoang Lang, giọng điệu trào phúng:

" Không hổ là Cuồng Tướng a, vẫn còn trấn định được như thế, ta tự nhận là không bằng nha, ha ha ha"

Tiếng cười như từng cái con dao đâm vào hắn tim, Đô Đức Long lạnh lẽo thốt ra :

" Ngươi...muốn như thế nào"

" Dễ nói, dễ nói a. Ta chỉ cần mạng ngươi"

Giọng băng lãnh hướng về đối phương mà nói

" Tốt"--- Đô Đức Long cứng rắn đáp

Phía sau tướng lĩnh tàn quân biến sắc kịch liệt, thi nhau rối rít " Đô Vương, không thể, hắn đang nói dối"

Chỉ thấy Đô Đức Long cười khổ, ngậm ngùi. Hắn tất nhiên là biết điều này là không thể đúng sự thật, nhưng hắn là có thể làm gì chứ. Đều chỉ là hữu tâm nhưng vô lực mà kháng lại.

" Tốt, tự mình phế hay tay. Sau đó tiến lên để bị trói."--- Phiền Hoang Lang nói ra

Đứng trước sự lật lọng của Phiền Hoang Lang, Đô Đức Long vẫn chỉ có thể làm theo, trước tiên tự phế hai tay bằng cách cắt đứt gân vai. Sau đó lại chậm rãi tiến lên đợi hắc bào binh lính trói chặt. Trong suốt quá trình, Đô Đức Long không hề rên lên bất cứ tiếng nào, ý chí sắt đá đã khiến hắn vượt qua nỗi đau phế tay.

Nhìn thấy từng bước cảnh tượng, Phiền Hoang Lang cười ha hả cực thoải mái. Sau đó lại ra hiệu cho đám binh xung quanh. Biết điều, chúng chia nhau chặt chẽ áp sát lấy còn lại tàn quân.

" Mang bọn kia nữ tử ra đến" - Hắn phân phó một câu, không lâu lắm, hai nữ nhân một lớn một nhỏ bị trói chặt dẫn ra trước mặt Đô Đức Long, cả hai đều bị bịt miệng, chỉ có thể phát ra "ư ư" thanh âm

Thấy nương tử cùng nữ nhi của mình toàn vẹn, Đô Đức Long thả lỏng. Nhưng ngay lập tức lại vẻ mặt hoảng lên mà hét:

" Ngươi dự định làm gì??"

" Chẳng có gì cả, chỉ là cho cả ba người các ngươi cùng giải thoát mà thôi"-- Phiền Hoang Lang âm lãnh khuôn mặt, giọng nói nham hiểm.

Sau đó, chỉ thấy hắc bào binh lính một trong, tiến đến, che lại đôi mắt của hai nữ tử bắng vải đen. Chờ đợi được ra lệnh

" Ngươi, ngươi làm gì!!!!"-- hoảng sợ tột độ thanh âm của Đô Đức Long

" Cho ngươi thưởng thức màn cực kì đặc sắc nha" Hắn chỉ nói một tiếng, sau đó gật đầu, ra hiệu cho thanh niên hắc bào kia.

Tay cầm chặt cự đao, dưới những cái hét lớn thống khổ của Đô Đức Long :

" Không, không thể.....không Khôngggg!!!"

Tên hắc bào kia vung một đao, hai luồng máu đỏ tươi nóng phụt ra, xối xả vào mặt Đô Đức Long, sau cùng chỉ thấy hai cái đầu nữ tử bị bịt kín vải đen....lăn lông lốc dưới nền đất xám"

Còn Đô Đức Long, dù là đã từng sắt đá trái tim đại tướng, hắn tuyệt vọng, một lúc sau điên điên dại dại lầm bầm loạn loạn. Hai mắt đờ đẫm trắng xám mà gục xuống đất.

.........

Bạn đang đọc Cửu Đạo Nhập Vi sáng tác bởi TinhKhôngThứcĐộ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TinhKhôngThứcĐộ
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.