Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về Nhà

Phiên bản Dịch · 1611 chữ

Mấy ngày sau đó, người của Cục Công an tới, người của Cục Văn vật cũng tới, ngay cả quân đội cũng có người tới…

Nói chung là, công trình phải tạm ngừng.

Mỗi một ngày, là mất của hắn gần 200 đồng a.

Hà Tứ Hải lại nghĩ đến việc đến cổng trường bán sách, năm đồng tiền của hắn nha.

Vốn cũng muốn về nhà một chuyến, nhưng đi qua đi lại một phen cũng mất trăm đồng tiền xe, cho nên lại có chút không nỡ.

Mắt thấy mỗi ngày chỉ có tiêu chứ không kiếm được tiền, Hà Tứ Hải không khỏi có chút buồn bực.

- Sư phụ, đốc công có nói bao giờ khởi công lại không? Còn không khởi công, có khi ta phải cân nhắc đi nhận việc ở xưởng ô tô a.

Hà Tứ Hải không nhịn được mà gọi cho Lý Đại Lộ hỏi tin tức.

- Khởi công? Cái này ai mà biết được, ta không biết, mà đốc công cũng không biết.

Lý Đại Lộ nói.

- Đến cùng là chết mất mấy người? vấn đề nghiêm trọng vậy sao?

Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.

Thực ra hắn cũng không quan tâm người chết là ai, thậm chí chết mấy người cũng chẳng lo lắng, hắn chỉ quan tâm bao giờ có thể khởi công.

khởi công, mới có thể kiếm tiền.

- Còn mấy người? chỉ một người chứ ai, là Thang Thắng, chính là người làm thép đó, ngươi nhớ không?

Lý Đại Lộ vừa nói như vậy, Hà Tứ Hải liền có ấn tượng.

Thang Thắng ở Thang gia thôn cách Hà gia thôn không xa, hắn nhớ là Thang Thắng còn có một người con trai, trước đây hai người còn là bạn học cấp 2, có điều không phải cùng lớp.

- Điều quan trọng không phải là người chết, mà là có mấy món văn vật bị trộm đi, chưa tìm được về.

“Xem ra phải nghĩ cách kiếm tiến khác, tiếp tục như vậy không được.”

Hà Tứ Hải có chút sầu lo.

Khí trời oi bức, phòng trọ chật hẹp, muỗi bay đầy phòng, khiến cho hắn càng thêm buồn bực.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa “tùng tùng” vang lên.

- Ai vậy?

Hà Tứ Hải không kiên nhẫn ngồi dậy.

Trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, muộn vậy rồi, ai còn tới phòng hắn? hơn nữa, ở quanh đây cũng không có người quen của hắn.

Nhưng người ngoài cửa cũng không trả lời, tiếp tục gõ cửa.

Hà Tứ Hải cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa.

Hắn cũng không lo người xấu bên ngoài, bởi hắn nghèo, căn bản không có gì để khiến người thèm muốn.

Chờ mở cửa, liền nhìn thấy một người mặc áo bảo hộ lao động màu xanh, cúi đầu, trên đầu còn có một cái mũ bảo hiểm.

Nhất thời khong nhìn rõ mặt đối phương.

Người ở công trường?

- Ngươi là?

Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc hỏi.

Đúng lúc này, người kia ngẩng đầu lên.

Hà Tứ Hải khẽ cảm thấy một luồng khí lạnh thổi từ đuôi cột sống chạy dọc lên, xông thẳng thiên linh cái, sợ tới đổ mồ hôi hột.

Bởi vì, người ngoài cửa, chính là người chết mà Lý Đại Lộ vừa nhắc tới, Thang Thắng.

- Người… người đâu rồi? sao… sao không có ai?

Hà Tứ Hải cố gắng trấn định, làm như không nhìn thấy gì cả, nhìn quanh bốn phía, sau đó liền muốn đưa tay đóng cửa.

Có điều, đã bị một cái túi đưa tới chặn lại.

- Ngươi giả vờ cũng phải giống một chút chứ?

Thang Thắng cười nói.

Nhìn qua, không khác gì người sống cả.

- Thang thúc, ta với thúc không thù không oán, hơn nữa còn là bạn học của Thang Viên nhà ngươi, quan hệ rất tốt, ngươi tới tìm ta làm gì a?

Hà Tứ Hải run rẩy, gần như sắp khóc tới nơi.

- Xem ra ngươi cũng biết rồi?

Thang Thắng cười hỏi.

Hà Tứ Hải gật đầu:

- Có oán báo oán, có thù báo thù, ngươi đừng có tìm ta được không, ta sẽ đốt thêm tiền giấy cho ngươi a.

- Ngươi đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi, cũng không hại được ngươi, ta tìm tới ngươi là muốn nhờ ngươi giúp một chuyện!

Thang Thắng nói.

- Giúp? Ta một nghèo hai trắng, có thể giúp được gì? Ngươi tìm người khác đi.

Quỷ tìm người sống hỗ trợ, có thể có chuyện tốt gì được đây?

Cho nên, Hà Tứ Hải trực tiếp từ chối.

- Ngươi đừng vội từ chối, chỉ là một việc rất đơn giản, chỉ cần ngươi đáp ứng, ta cho ngươi năm ngàn đồng làm thù lao.

- Cho ta năm ngàn đồng?

Hà Tứ Hải nghe vậy, đột nhiên đã không còn sợ nữa.

Con mẹ nó, cùng là quỷ, hắn là quỷ nghèo, chẳng lẽ còn sợ quỷ chết?

- Tiền người sống?

Hà Tứ Hải cẩn thận hỏi lại.

Việc tiền nong nhất định phải nói cho rõ, không thể qua loa, nhỡ may xong việc lại cho hắn năm ngàn tiền âm phủ, vậy thì hắn muốn khóc rồi.

- Đương nhiên là tiền của người sống.

Thang Thắng khẳng định gật đầu.

- Ngươi nói đi, ta xem xem có thể giúp được không, nếu có thể nhất định sẽ giúp, nhưng mà nói trước, ta làm không phải vì tiền nha, ta giúp là vì ta với Thang Viên từng là bạn học.

Hà Tứ Hải nghĩa chính ngôn từ.

- Gần đây đốc công kết toán cho ta 20 ngàn, ta còn chưa gửi ngân hàng, giờ ta chết rồi, cũng không biết là ai may mắn tìm được, cho nên giờ muốn nhờ ngươi đem giúp số tiền này cho Thang Viên nhà ta, nói hắn học tập cho tốt, có khó khăn cũng phải học xong đại học…

Thang Thắng vừa nói, lại móc hai sấp tiền từ trong túi ra, sau đó nhét vào tay Hà Tứ Hải:

- Ngươi chỉ cần đưa Thang Viên 15 ngàn là được, theo quy củ, 5 ngàn còn lại là thù lao của ngươi.

- Quy củ? quy củ gì?

Hà Tứ Hải đang kiểm tra lại tiền thật hay giả, lúc ngẩng đầu, đã không thấy người đâu.

Nếu không phải trên tay còn 20 ngàn nặng trịch, hắn đã nghĩ bản thân bị ảo giác.

Hà Tứ Hải lần nữa đánh giá khung cảnh một phen, xác nhận quỷ ảnh cũng không có, sau đó mới nhanh chóng đóng cửa lại.

Sau đó ngồi trên giường, lòng thầm kinh hoảng.

Chờ nhìn lại hai sấp tiền, lúc này mới lấy lại sức, cẩn thận đếm số tiền trên tay, đếm đi đếm lại bốn năm lần.

Cuối cùng xác nhận.

Hai mươi ngàn đồng.

Không phải tiền âm phủ.

Tiền thật.

- Đúng là như mơ vậy, mang giúp một chuyến, kiếm được năm ngàn?

Nhìn sấp tiền trước mặt, Hà Tứ Hải kém chút vui thành tiếng, hận không thể gặp nhiều ma quỷ hơn nữa.

Đương nhiên hắn cũng chỉ là nghĩ thôi, lòng còn có chút rụt rè.

Thang Thắng xuất hiện, quả thực thay đổi thế giới quan của hắn, trên đời này, thực sự có quỷ a.

Càng nghĩ càng sợ, nhìn đâu cũng sợ đột nhiên có một con quỷ nhảy ra.

Ánh mắt lại bị hai sấp tiền hấp dẫn, nhìn chân dung đại lão trên tờ tiền.

Hà Tứ Hải rút ra một tờ, để lên trán, mồ hôi trên trán dính vào, rất chắc chắn nha.

Đại lão hộ thể, quỷ thần tránh lui.

Nhưng vừa nghĩ vừa rồi Thang Thắng mới rút sấp tiền ra, lòng lại không dám chắc.

Một hồi lâu, Hà Tứ Hải lăn qua lăn lại trên giường, không sao ngủ được.

Bỗng nhiên lại nghĩ tới “Thụy Mộng la hán” trên “Bí kíp võ lâm”.

Thế là chỉnh tư thế, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.

Rạng sáng hôm sau, phản ứng đầu tiền của Hà Tứ Hải là tìm sấp tiền.

Chờ tới khi nhìn thấy hai mươi ngàn bình yên vô sự bên gối, hắn mới thở nhẹ một hơi.

Khu này người đông mà tạp, trộm cắp vô số.

20 ngàn này, đoán chừng hắn muốn tích đủ cũng mất nửa năm.

Có điều, hắn cũng không có ý định giấu riêng, tuy hắn thích tiền, nhưng có chút tiền, hắn không thể cầm.

Tuyệt đối không phải sợ Thang Thắng thành quỷ cũng không tha hắn nha.

Nhà Hà Tứ Hải ở Hà gia thôn Bạch Dương trấn ngoài Hợp Châu thị.

Mấy thôn trang quanh đây đều lấy họ làm tên.

Ví như Tiểu Dương thôn, Đại Dương thôn, Thang gia thôn, Ngô gia thôn…

Vừa nghe liền biết người thôn này họ gì, rất ít khi có người họ khác.

Một làn, cơ bản là cùng tổ tông.

Trước đây, mỗi thôn đều có từ đường riêng.

Đáng tiếc, qua nhiều năm đã bị hủy không ít.

Hà Tứ Hải muốn về nhà, trước phải bắt xe từ Hợp Châu thị về Bạch Dương trấn, sau đó bắt xe từ Bạch Dương trấn về Hà gia thôn.

Có điều nếu hắn đã đáp ứng Thang Thắng, tự nhiên phải đi Thang gia thôn trước.

Thang gia thôn cách Hà gia thôn không xa, đại khái cũng chỉ chừng ba cây số.

Hà Tứ Hải ngồi xe đến Bạch Dương trấn, sắc trời còn chưa tối, mọi người còn đang buôn bán tấp nập.

Bạn đang đọc Cuộc Sống Bình Thường Của Người Bình Thường (Bản Dịch) của Hà Xử Khả Đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Her.Nguyễn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.