Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỹ Nữ Đều Không Phải Người Thường

Phiên bản Dịch · 1567 chữ

Một thanh âm cắt ngang tâm tư của Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải quay đầu nhìn lại, hóa ra là lão giả thu đồng nát hôm qua.

Thế là vội nở nụ cười thật thà, gãi gãi đầu, nhăn nhó nói:

- Muốn, cảm ơn ông chủ.

- Khách khí với ta làm gì, ai mà không phải người từng trải cơ cứ.

Lão giả dừng xe lại ven đường.

- Ông chủ, thu hoạch hôm nay cũng không nhỏ nha.

Hà Tứ Hải không dấu vết vuốt mông ngựa.

- Ngươi xem, mấy cái này là ta đặc biệt giữ lại cho ngươi,

Lão giả thu đồng nát cầm mấy quyển sách màu sắc rực rỡ từ trên xe đưa Hà Tứ Hải.

- Cảm ơn ông chủ.

Hà Tứ Hải vội tiếp lời, sau đó nói:

- Ông chủ, ta có thể chọn thêm mấy quyển không? Đương nhiên, có trả tiền.

- Được, ta thấy ngươi cũng là tiểu tử thành thật, bất luận to nhỏ, hai quyển lấy một đồng.

Lão giả thu đồng nát thoải mái nói.

Có điều, Hà Tứ Hải lại âm thầm bĩu môi, đống sách vở này, đoán là một đồng mua được cả cân nha.

Có điều, hắn cũng không nhiều lời, mà cẩn thận chọn một chút.

Một quyển nhạc lý cơ bản.

Một quyển từ điển tiếng anh.

Còn có mấy quyển sách dạy làm giàu.

Tổng cộng năm đồng, lão giả lại cho thêm mấy quyển không lấy tiền.

Hà Tứ Hải cũng làm như ngày hôm qua, ôm sách thu được tới vị trí cũ.

Có điều, hắn vừa mới ngồi xuống, sách còn chưa bày ra, đã thấy một đôi chân dài trắng nõn xuất hiện trước mặt.

Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn lên.

Nữ nhân này, ngực rất lớn nha...

Có điều nhìn tổng thể, hẳn vẫn là học sinh, học sinh bây giờ, dinh dưỡng tốt vậy sao?

- Bạn học, muốn mua sách sao?

Chỉ cần là khách, bất luận nam nữ, bất luận xấu đẹp, Hà Tứ Hải đều đối xử bình đẳng.

- Có phải hôm qua ngươi bán sách đồi trụy?

Chỉ thấy tiểu cô nương một tay chống nạnh, một tay cầm quyển tạp chí, vung vẩy trên không, khí thế hùng hổ chất vấn.

Cô nàng này rất trắng, da dẻ căng mịn, lúc này lại thêm kích động, gò má lập tức đỏ chót.

- Bạn học, không thể nói lung tung được? Cái gì mà đồi trụy? Đây là sách báo được nhà nước cho phép xuất bản, đều là học sinh cấp ba rồi, sao có thể tùy tiện vu tội người khác?

Hà Tứ Hải trầm mặt chất vấn.

Mặt có đẹp hơn nữa, cũng tuyệt không thể cắt đường làm ăn của hắn.

- Thứ này rõ ràng là đồi trụy, ngươi xem, nữ nhân trên này ăn mặc hở hang, còn có thể hở hang hơn nữa sao?

Tiểu cô nương kích động lật tạp chí.

- Hở chỗ nào? Ngươi đi biển không mặc áo tắm sao? Cái này mà cũng là hở hang sao? Nếu là hở hang, bạn học, ngươi cũng rất hở hang nha?

Hà Tứ Hải nhìn từ trên xuống dưới đánh giá đối phương, hì hì cười nói.

Mùa hè nóng bức, cho nên cô gái này dưới mặc quần jean sooc, trên mặt áo thun cổ rộng.

- Ngươi... Ngươi lưu manh.

Tiểu cô nương đâu phải đối thủ của Hà Tứ Hải, có chút sợ hãi lui về sau một bước.

Nhưng cũng không biết là nhớ tới cái gì đó, lấy lại dũng khí đi lên.

- Ngươi lưu manh, ta muốn báo cảnh sát bắt ngươi.

Tiểu cô nương tức giận nói.

- Ta lưu manh ở đâu? Nhìn ngươi một cái là lưu manh? Hay là ta bán tạp chí nên lưu manh? Ai sợ ai? Đến, ngươi báo cảnh sát đi, ta ở đây chờ.

Hà Tứ Hải đặt mông ngồi xuống, lần nữa trải đống sách trên tay ra.

- Ngươi... Ngươi...

Tiểu cô nương tức giận.

- Ngươi cái gì mà ngươi, ngươi bị nói lắp sao? Không mua thì đừng ở đây cản trở ta làm ăn.

Hà Tứ Hải trực tiếp đuổi người.

- Ngươi... Ngươi... Ngươi sẽ gặp báo ứng.

Tiểu cô nương tức tới đỏ mặt.

Hà Tứ Hải đột nhiên cảm thấy tiểu cô nương này rất thú vị, ngươi ngươi nửa ngày, cũng chỉ nói được một lời hung ác, xem ra, giáo dưỡng rất tốt.

Có điều, hắn cũng không vì vậy mà cảm thấy thương hương tiếc ngọc:

- Đúng, ta đã gặp báo ứng rồi, gặp ngươi là báo ứng, đi đi, đừng ảnh hưởng ta buôn bán.

- Chỗ này cũng không phải nhà ngươi, ta cứ đứng đây đấy.

Tiểu cô nương thở phì phò.

Hà Tứ Hải nghe vậy có chút choáng, tiểu cô nương này không đi? Hắn cũng hết cách, hơn nữa có một cô gái xinh đẹp đứng ở đây, đám tiểu tử mặt mỏng kia, chắc chắn sẽ không dám mua sách trước mặt nàng.

- Đường Tiểu Uyển, em không đi tự học, còn ở đây làm gì?

Một thanh âm từ bên cạnh truyền tới.

- Lưu lão sư...

Đường Tiểu Uyển nhìn thấy Lưu lão sư, nước mặt lập tức đảo quanh, mặt đầy oan ức.

Hà Tứ Hải chỉ có thể mắng thầm “mẹ nó”, cô nương này nhìn ngây thơ đáng yêu, thế mà hóa ra lại là kẻ xấu bụng.

- Sao vậy, có ai bắt nạt em sao?

Lưu lão sư kéo tay Đường Tiểu Uyển hò hỏi, ánh mắt lại dán tới Hà Tứ Hải.

Lưu lão sư trong miệng Đường Tiểu Uyển mặc một bộ váy xếp màu đen, áo sơ mi ren trắng, mái tóc già dặn hơi ngắn, trong tao nhã lại có khí chất.

- Lưu lão sư.

Đường Tiểu Uyển lại oan ức hô một tiếng, sau đó nhìn Hà Tứ Hải, nước mắt từ trên gò má trắng nõn chảy xuống.

- Ngươi là ai? Dám ở trước cửa trường học bắt nạt học sinh?

Lưu lão sư lập tức trừng đôi mi thanh tú, lớn tiếng trách hỏi Hà Tứ Hải.

Nhưng Hà Tứ Hải lại nhìn sang Đường Tiểu Uyển sau lưng Lưu lão sư, đang nở nụ cười lêu lêu đắc ý với hắn.

- Thực sự là ngày chó chết.

Hà Tứ Hải chửi thề một câu.

- Ngươi... Lại mở miệng mắng người

Lưu lão sư mang theo vẻ mặt xinh đẹp tuyệt trần, lớn tiếng chất vấn.

- Ta chửi ngày chó chết, mắc mớ gì tới ngươi?

Hà Tứ Hải cực kỳ buộc bực, xem ra hôm nay không làm ăn được rồi, tiến vốn năm đồng nha, ế mất rồi.

- Ngươi đúng là không có tố chất, Tiểu Uyển, nói xem có chuyện gì, để lão sư gọi cảnh sát.

Lưu lão sư quay đầu nhìn Đường Tiểu Uyển hỏi.

Mà Đường Tiểu Uyển đã lại lộ vẻ mặt oan ức.

- Hắn bán sách đồi trụy, sách của Triệu Tâm Thủy là mua ở đây.

Đường Tiểu Uyển đem tạp chí trong tay đưa cho Lưu lão sư, nói tiếp:

- Ta nói không cho hắn bán nữa, hắn liền mắng ta.

Quả nhiên, nữ nhân xinh đẹp đều không phải người thường.

Hà Tứ Hải thầm mắng một tiếng, bắt đầu thu dọn đồ đạc, hắn biết, chuyện hôm nay khẳng định là không làm tiếp được rồi.

Bởi đã có rất nhiều người tới vây xem, đặc biệt là đám nam học sinh, ai nấy đều muốn thể hiện trước mặt bạn nữ xinh đẹp và giáo viên xinh đẹp một chút.

Nếu hắn còn không đi, ắt đám người này đều muốn xông lên đánh hắn một trận.

Đại trượng phu không chịu thiệt trước mắt.

Lưu lão sư thấy hắn muốn đi, cũng không ngăn cản, chỉ lạnh lẽo nhìn thẳng hắn.

Lại ném tạp chí trong tay tới trước mặt Hà Tứ Hải:

- Lần sau không cho ngươi đến cửa trường học bán nữa, ta sẽ nói với bảo vệ, thấy một lần đuổi một lần.

Hà Tứ Hải cũng không khách khí, cất luôn quyển tạp chí mà Lưu lão sư ném tới, lần sau lại tăng giá bán cho học sinh của nàng.

Sau đó quan sát tỉ mỉ hai người phụ nữ trước mặt, mỉm cười ôm sách rời đi.

Từ rất xa, hắn còn có thể nghe thấy tiếng Lưu lão sư nói với Đường Tiểu Uyển:

- Sau này tan học, không nên đi một mình, nên đi cùng các bạn học khác...

Sau đó, một đám nam sinh biểu thị có thể hộ tống Đường Tiểu Uyển về.

Hà Tứ Hải thầm cười nhạt, một đám liếm cẩu a.

Sách tuy không nhiều, nhưng một đường xách về phòng trọ cũng khiến Hà Tứ Hải mệt như chó.

Năm đồng tiền đấy.

Đúng lúc này, điện thoại khẽ vang lên, là Lý Đại Lộ gọi tới.

- Sư phụ, không phải ta đã nói rồi sao, ta không biết uống rượu, nên không đi đâu a.

Hà Tứ Hải cầm điện thoại, tươi cười nói.

- Không phải, Tứ Hải, công trường có người chết rồi, mấy ngày tới ngươi đừng tới làm, chờ điện thoại của ta.

Lý Đại Lộ nói xong liền cúp máy.

Hà Tứ Hải cũng không kịp hỏi gì thêm.

Bạn đang đọc Cuộc Sống Bình Thường Của Người Bình Thường (Bản Dịch) của Hà Xử Khả Đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Her.Nguyễn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.