Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

18:

Phiên bản Dịch · 1865 chữ

Ba ngày sau đó Sở Thiên vẫn nhốt mình trong mật thất chưa ra, hắn đã phân phó mọi người bản thân có việc cần giải quyết mặc kệ bất luận kẻ nào tới cũng không gặp, phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không thể vào quấy rối hắn. Mọi người tuy là cảm thấy vô cùng kinh ngạc nhưng là vẫn gật đầu đáp lại, Vương Tuyết cùng Chu Địch còn chuẩn bị đầy đủ thức ăn nước uống trong một tháng để ở mật thất là hắn vô cùng cảm động. Tuy Vương Tuyết đối đãi mình lạnh như băng thế nhưng Sở Thiên biết nàng đã đang chậm rãi tiếp nhận bản thân, đạt được nàng cũng chỉ là vấn đề thời gian. Dặn đám người Vương Cương chiếu cố cho sòng bạc cùng mấy người phụ nhân sau đó liền xoay người vào mật thất. Mật thất cách âm rất tốt nên sau khi tiến nhập hầu như là ngăn cách với bên ngoài. Sở Thiên tự giam mình ở trong mật thất chính là muốn mau tìm ra cách để giải phong Thanh Long chi ngọc, hiện tại bên ngoài tình thế rất loạn Trương Bưu bị bản thân biến thành như vậy vợ chồng Trương Sinh chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ tìm cơ hội trở về tới trả thù mạc dù trong tay có Long Tổ đủ sức để đối kháng với thủ hạ Trương Sinh thế nhưng Lý Dĩnh lại khác, hiện giờ hắn không thể đối kháng được. Lý Dĩnh mặc dù là người tu chân thế nhưng nhìn Trương Bưu bị bản thân dằn vặt thành như vậy cộng với Thanh Long chi ngọc lại bị mình đoạt đi, Lý Dĩnh dưới cơn nóng giận chó cùng rứt giậu cũng không phải là không thể mặc dù nàng chỉ ở Cố Bản trung kỳ thế nhưng muốn tiêu diệt nhóm người mình cũng dễ như trở bàn tay. Vì vậy mà Sở Thiên muốn sớm chuẩn bị sẵn sàng nhưng biện pháp duy nhất đó chính là phá vỡ cấm chế của Thanh Long chi ngọc phục hồi tu vi. Ba ngày kế tiếp Sở Thiên đều trong mật thất dùng hết các loại biện pháp muốn giải khai Thanh Long chi ngọc từ hỏa thiêu thủy yểm thậm chí là tiểu lên thế nhưng lại không có bất cứ hiệu quả nào, đều giống nhau lúc Sở Thiên hấp thu được một ít chân khí liền bị phản phệ trở lại Thanh Long chi ngọc, tình cảnh này khiến hắn rất phiền muộn. Phản phản phục phục Sở Thiên có thể từ Thanh Long chi ngọc cảm ứng được năng lượng càng ngày càng nhỏ, càng về sau Sở Thiên thậm chí không thể từ Thanh Long chi ngọc hấp thu một chút xíu chân khí. Thanh Long chi ngọc dường như cũng bị Sở Thiên khiến cho vô cùng mệt mỏi toàn thân linh khí biến mất phảng phất biến thành một khối ngọc thông thường. Sở Thiên không dám tiếp tục thử nếu như cứ tiếp tục như vậy không những mình hấp thu không được chân khí khối ngọc này rất có thể liền như vậy mà hủy. Bởi vì không tiến triển chút nào nên tại buổi sáng ngày thứ tư Sở Thiên chỉ có thể lê thân thể mệt mỏi đi ra mật thất. Thế nhưng tình cảnh sòng bạc trước mắt lại làm hắn thất kinh.

Đại sảnh sòng bạc khắp nơi đều là gạch bể khói bụi mù mịt dường như vừa trải một hồi hỏa hoạn, trong không khí còn chưa tán đi mùi vị đốt cháy ồng đậm. Đám người Vương Cương hùng hùng hổ hổ cầm bình chữa cháy chạy khắp nơi trong sòng bạc, thấy nơi nào có khói bốc liền phun lấy phun để. "Không được!" Sở Thiên trong lòng nảy lên một cổ dự cảm bất tường, nhất định là Trương Sinh phái người đến. Vương Cương nhìn thấy Sở Thiên đi xuống liền chạy đến kể lại sự tình phát sinh mấy ngày nay. Sở Thiên đoán không sai ngay sau hắn bế quan thủ hạ Trương Sinh liền tới sòng bạc quấy rối thế nhưng bị Vương Cương toàn bộ đánh đuổi còn tổn thương mấy người. Thế nhưng từ đó về sau chuyện kì quái luôn xảy ra trong sòng bạc, thỉnh thoảng một tiểu hỏa đột nhiên toát ra rơi xuống liền bốc cháy làm toàn bộ sòng bạc đều bị đốt loạn thất bát tao làm tổn thương không ít huynh đệ, làm cho Vương Cương đám người rất là phiền muộn phái người kiểm tra chung quanh nhưng lại không tìm được bất luận cái gì khả nghi căn bản không biết hỏa cầu là từ đâu tới cũng không biết hỏa cầu lúc nào sẽ xuất hiện. Những thứ này đều trong sở liệu của Sở Thiên nên hắn cũng không có phản ứng quá lớn thế nhưng khiến hắn cảm thấy tức giận là --- Chu Địch thụ thương!

- "Chu Địch tại thời điểm cứu hoả bị một cái hỏa cầu từ trên trời giáng xuống đánh ở trên mặt. Hiện tại đã đưa đến bệnh viện tuy là không có nguy hiểm tánh mạng thế nhưng bác sĩ nói...Bác sĩ nói nhất định sẽ hủy dung!" Vương Cương thận trọng nhìn sắc mặt Sở Thiên mà nói.

- "Chết tiệt!" Mẹ kiếp hỏa cầu này nhất định là Lý Dĩnh tiện nhân kia giở trò không trực tiếp giết người mà lại dùng biện pháp như thế để dằn vặt kẻ thù tựa như mèo vờn chuột. Trêu đùa sảng khoái rồi mới ăn tươi quả thực quá đê tiện! Cái này ác độc nữ nhân! Sở Thiên ở trong lòng thầm mắng! "Lập tức thông tri cục công an xin bọn họ phái người đến hỗ trợ khống chế hiện trường, nói là có người cố ý phóng hỏa. Ta đến bệnh viện vấn an Chu Địch một cái!" Đơn giản vài câu nói Sở Thiên vội vàng chạy tới bệnh viện. Tuy là Chu Địch ở cùng không phải thời gian quá dài thế nhưng cái nữ hài đơn thuần này đã tại trong lòng Sở Thiên chiếm một vị trí trọng yếu, nghe được tin tức nàng bị thương Sở Thiên tức giận lên liền có thể nghĩ. "Nếu như Chu Địch có xảy ra chuyện gì ta nhất định cho người cái tiện nhân này sống không bằng chết!" Tại đường tới bện viện Sở Thiên hung hăng mắng.

Trong bệnh viện mùi thuốc sát trung tỏa ra làm cho Sở Thiên tâm tình bình tĩnh không ít đến viện quản lý hỏi thăm phòng bệnh Chu Địch Sở Thiên liền vội vã chạy tới. Trương Long cùng Trương Hổ vẻ mặt mệt mỏi trước cửa phòng Chu Địch ngồi trên ghế dài xem ra mấy ngày này cũng không có hảo hảo ngủ. Chứng kiến Sở Thiên đến hai người liền vội vàng đứng lên Sở Thiên khoát tay chặn lại ý bảo hai người chớ có lên tiếng đẩy cửa phòng nhẹ nhàng tiến vào. Chu Địch nhắm mắt lẳng lặng nằm ở trên giường, y tá đang thay thuốc ở trên mặt của nàng bởi vì Maria ngày hôm qua trở về Mỹ cho nên bây giờ chỉ có Vương Tuyết đứng bên giường bệnh nhìn thấy Sở Thiên tiến đến nàng cũng thức thời lui ra ngoài. Y tá thay hết thuốc liếc mắt nhìn Sở Thiên cũng không nói gì đẩy xe đi ra ngoài.

- "Chu Địch ta tới, đều là ta không tốt nếu như ta không bế qua e rằng ngươi sẽ không biến thành như vậy!" Sở Thiên ngồi xổm tại giường bệnh Chu Địch nắm tay nàng có chút lạnh như băngtự trách nói đến. Chu Địch mắt không có mặt giật giật hai hàng nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống thanh âm có chút khàn giọng.

- "Thiên ca ngươi không nên tới ta đã biến thành cái dạng này ta đã không xứng với ngươi!" - "Nói bậy!" Sở Thiên dùng sức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Chu Địch giả bộ tức giận nói: "Ta không cho phép ngươi nói như vậy! Vô luận ngươi biến thành bộ dáng gì ngươi mãi mãi là Tiểu Địch của ta, bây giờ sau đó vĩnh viễn mãi là của ta!" - "Thiên ca! Ngươi nói đều là thật sao? Thế nhưng ngươi thực sự không để bụng tướng mạo ta sao? Ngươi thực sự không biết ghét bỏ ta sao?" Chu Địch mở mắt bên trong tràn ngập nước nói. Sở Thiên chứng kiến Chu Địch mở mắt tâm tình cũng buông lỏng trên mặt nổi lên nụ cười đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt nàng nói rằng:

- "Nha đầu ngốc ta làm sao sẽ chê ngươi đây! Mặc kệ ngươi biến thành bộ dáng gì ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi! Vĩnh viễn!" - "Thiên ca...." Chu Địch nghẹn ngào một tiếng nật dậy nhào vào ngực Sở Thiên.

- "Hắc hắc tiểu nha đầu để thể hiện rõ lập trường kiên định của ta, ta quyết định hiện tại liền đem ta toàn bộ đều giao cho ngươi!" Sở Thiên vẻ mặt cười đểu nhìn Chu Địch. Chu Địch sửng sốt thế nhưng lập tức phản ứng kịp sắc mặt thoáng chốc liền hồng.

- "Tới địa ngục đi! Nơi này chính là bệnh viện!" - "Ta sẽ a!" Sở Thiên bắt đầu sử xuất hắn bản lĩnh vô lại một đôi tròng mắt tràn ngập xâm lấn. "Ta bất kể là ở nơi nào ta chỉ là biết ta bây giờ muốn ngươi!" Nói xong liền một cái đem Chu Địch đánh ngã trên giường bệnh.

- "Không nên đây là bệnh viện...." Chu Địch vẫn còn có chút lo lắng thế nhưng nàng còn chưa nói hết Sở Thiên chặn miệng nàng lại, đầu lưỡi linh hoạt ở bên trong qua lại trêu chọc. Chu Địch rốt cục không phản kháng nữa hai tay ôm chặt lấy Sở Thiên nồng nhiệt đáp trả lại. Một cổ cam lộ theo đầu lưỡi tiến nhập trong miệng Sở Thiên hai tay của hắn bắt đầu ở trên thân Chu Địch sờ soạng lung tung, da thịt bóng loáng càng thêm kích thích cơ thể hắn. Bất tri bất giác y phục trên người Chu Địch đã bị hắn sớm thoát ly bay khắp ngõ ngách căn phòng, vóc người hoàn mỹ tại Sở Thiên trong mắt nhìn không sót gì làm Sở Thiên chút ngây người trong lúc nhất thời làm Chu Địch có chút xấu hổ mặt phím hồng không dám nhìn hắn. Sở Thiên thương tiếc nhìn vẻ mặt thống khổ của Chu Địch khiến cho hắn có chút không đành lòng thế nhưng lại không có biện pháp gì, không thể làm gì khác hơn là đợi nàng từ từ thích ứng rồi mới bắt đầu động thế nhưng vừa lúc đó chuyện bất khả tư nghị lại phát sinh.


Bạn đang đọc Cực Phẩm Lưu Manh của Đêm tối không tịch mịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật GinLucifer
Lượt thích 2
Lượt đọc 264

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.