Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ Quý Chén nhận tin

Tiểu thuyết gốc · 1099 chữ

Hồ Quý Chén ở trong phủ Thái tử ngày ngày mong tin tức của thuộc hạ. Rồi có ngày trời không phụ lòng người, tên hộ vệ của hắn chạy vào báo tin. Hồ Quý Chén vui mừng đón tiếp, vừa thấy tên hộ vệ, hắn đã hỏi ngay.

-"thế nào rồi, mọi việc ta giao cho ngươi ổn cả chứ"

Tên hộ vệ thi lễ, lòng có chút âu lo.

-"Bẩm thái tử, đúng như dự đoán của thái tử, bọn cướp ấy quả thật là đã bắt cóc được nha đầu kia mang vào rừng"

Nghe vậy vẻ mặt Hồ Quý Chén rạng rỡ hẳn lên, hắn vỗ đùi đôm đốp.

-"tốt, rất tốt, ta đã đánh giá không sai bọn thảo khấu đó, vậy ả ta đâu?"

Tên hộ vệ lúc này lúng túng, hắn không trả lời câu hỏi mà lại kể lòng vòng.

-"Cái này... bọn cướp lúc bắt cóc không được gọn gàng nên đánh động quan binh phong tỏa cả hoa lư, vì thế chúng mang nha đầu đó trốn trong rừng. Thuộc hạ không có cách nào tiếp cận."

Hồ Quý Chén nghe vậy có chút ưu tư, nhưng hắn cũng gật gù tạm hài lòng.

-"có hơi rườm rà, nhưng ả vẫn nằm trong tay bọn cướp thì có nghĩa vẫn nằm trong tay ta. Không sao cả, rồi ta sẽ xuống lấy hàng"

Tên hộ vệ lúng túng, hắn nhìn Hồ Quý Chén với vẻ mặt đầy ái ngại.

-"Thái tử, thật ra nha đầu đó... bị hoàng tử Hồ Nguyên Trừng cứu về rồi"

Hồ Quý Chén nhìn tên hộ vệ trong một khoảng khắc, miệng hắn khẽ mỉm cười, bộ não của hắn dường như đang xử lý một thông tin gì đó có vẻ khó tiếp nhận lắm. Hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh để hướng tai về phía tên hộ vệ, bàn tay đưa về phía trước ra hiệu cho tên hộ vệ dừng lại.

-"khoan đã, ngươi nói bọn cướp giấu ả nha đầu đó trong rừng đúng không?"

Tên hộ vệ càng lúng túng.

-"Bẩm thái tử, không sai"

Hồ Quý Chén quay lại nhìn hộ vệ, bàn tay nắm lại chỉ một ngón về phía hắn, miệng khẽ mỉm cười.

-"rồi sau đó..."

Tên hộ vệ lúng túng, hắn hít một hơi thật sâu, rồi nói thật nhanh.

-" Bị... hoàng tử Hồ Nguyên Trừng cứu về rồi"

-"CON MẸ NÓ...." Hồ Quý Chén đập mạnh hai tay xuống bàn hét lên, ánh mắt đầy gân máu.

-"TÊN SÚC SINH, DÁM PHÁ ĐẠI SỰ CỦA TA..."

Hồ Quý Chén gào lên trong điên loạn, hắn cũng quên mất luôn rằng mẹ Hồ Nguyên Trừng với mẹ hắn vốn dĩ chỉ là một người. Tên hộ vệ lúc này lúng túng lắm, vẫn ráng nhắc nhở.

-"Thái tử, hoàng tử không phải súc sinh, hoàng tử là do hoàng hậu, tức là mẹ của ngài sinh ra..."

-"TA BIẾT.... TRỜI ƠI TA BIẾT..." Hồ Quý Chén gào lên lật luôn cả cái bàn trước mặt, giấy tờ văng tứ tung, hắn trừng mắt nhìn tên hộ vệ. Tên hộ vệ vội im lặng không dám nói gì nữa cả. Hồ Quý Chén ngồi bệt xuống đất thở hỗn hển, hắn cố gắng trấn tĩnh. Được một lúc hắn nhìn tên hộ vệ hạ nhẹ giọng.

-"việc cấp bách bây giờ là ngươi đi tìm bọn cướp ấy, phải giết người diệt khẩu, tuyệt không để ai biết ta là người đứng sau mọi chuyện, rõ chưa"

Tên hộ vệ cúi đầu tuân lệnh, Hồ Quý Chén phất tay.

-"đi làm việc của ngươi đi, cần thứ gì cứ lấy, cần bao nhiêu người cứ dẫn theo. Phải làm cho gọn, càng nhanh càng tốt"

Tên hộ vệ cúi đầu rồi rời đi. Hồ Quý Chén lúc này lại cảm thấy vô cùng lo lắng, hắn thời gian gần đây liên tục bị hoàng đế trách mắng khiến hắn cảm thấy chiếc ghế thái tử của hắn không còn vững chắc. Lại thêm lần này Hồ Nguyên Trừng can thiệp vào việc riêng của hắn, khiến hắn không khỏi không nghi ngờ. Hồ Quý Chén ngoái đầu nhìn ra cửa sổ, khuôn mặt âu lo.

-" Hồ Nguyên Trừng, chẳng lẽ ngươi có ý định tranh giành ngôi vị thái tử của ta?"

Hồ Quý Chén liếc nhìn căn phòng của hắn một lần, bất chợt hắn dừng ánh mắt lại ở một góc phòng. Hắn nhìn chăm chú vào hướng đó một lúc, trong đầu như suy tư gì đó mơ hồ về quá khứ xa xăm lắm. Hắn lững thững đứng dậy, lê từng bước chân mệt mỏi về hướng đó. Đến nơi hắn cúi xuống với tay nhặt một thứ gì đó. Hắn đưa lên xem, là một miếng ngọc bội rất đẹp, rất tinh xảo, và rất đắt tiền. Đây vốn là miếng ngọc bội mà Vạn Kỳ Vũ tặng cho hắn hồi nàng còn mê đắm hắn. Hồ Quý Chén mân mê miếng ngọc bội một hồi lâu, bây giờ hắn mới để ý miếng ngọc bội này thật đẹp, thật tinh xảo, là một miếng ngọc bội hiếm có khó tìm, không dễ gì sở hữu được. Để có được miếng ngọc bội này thì Vạn Kỳ Vũ chắc cũng khổ tâm không ít. Hồ Quý Chén nghĩ lại, tại sao lúc trước hắn không nhìn thấy vẻ đẹp của miếng ngọc bội này, không thấy được giá trị cực cao của nó để rồi coi thường mà vứt lăn lóc ở một xó xỉnh trong phòng. Miếng ngọc bội này giống như Vạn Kỳ Vũ vậy, lúc hắn sở hữu tình yêu của nàng, hắn cảm thấy nàng thật phiền phức, chỉ muốn nàng chết phứt ở đâu đó cho xong. Bây giờ nàng đã không còn trong lòng bàn tay của hắn nữa, hắn sực nhớ ra rằng nàng thực sự rất đẹp. Vẻ đẹp ấy được gọi là đệ nhất mỹ nữ kinh thành, và cái cuộc hôn nhân chính trị của nàng với hắn sẽ khiến ngai vị thái tử của hắn vững chắc hơn bao giờ hết, có vạn gia chống lưng thì ngai vị hoàng đế sớm muộn cũng là của hắn. Hắn bật cười, một tràng cười điên dại, đến giờ phút này khi ngôi vị thái tử của hắn bị đe doạ, khi đệ nhất mỹ nữ kinh thành không còn là của hắn nữa, hắn mới biết hắn đã đánh mất một thứ quý giá đến dường nào.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.