Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

bỏ trốn

Tiểu thuyết gốc · 1026 chữ

Trên một con đường mòn ngoại thành Hoa Lư , hai người đàn ông vừa đi vừa trò chuyện. Họ đang trở về nhà sau chặng đường không được như ý lắm, họ là những thôn dân Hoa Lư, một người thở dài.

-"Trương huynh, thế là chúng ta không lên kinh thành được rồi. Món hàng của ta đi chậm một ngày là thiệt hại một ngày, thật đau lòng quá mà"

-"Lý huynh, đành phải chịu thôi. Đừng nói là đến kinh thành, ngay cả thành Hoa Lư này đi lại còn đang khó khăn nữa là"

Lúc này một người phụ nữ cũng có chút nhan sắc, sáp lại gần hai người đàn ông này hỏi thăm.

-"Hai vị đại ca, sao mà phiền não quá vậy?"

Vốn dĩ là đàn ông thì khi một người phụ nữ xinh đẹp bắt chuyện, sẽ không có ai không vui vẻ trả lời cả. Lý tứ nhìn nữ nhân kia trả lời.

-" Ta là Lý Tứ, có một cửa hàng kinh doanh ở kinh thành, vốn dĩ về Hoa Lư thăm nhà một ngày rồi trở lại, không ngờ mọi nẻo đường về kinh thành đều bị phong tỏa cả rồi"

Nữ nhân kia nghe vậy thì có chút đồng cảm, buông lời an ủi.

-"Lý huynh đừng buồn, nếu không đi đường thẳng thì huynh thử đi đường vòng xem, chậm hơn một chút chắc không sao"

Trương tam nghe vậy thì xua tay, khuôn mặt nhăn nhó không kém Lý tứ, thở dài mà rằng.

-" Nào có phải chỉ mỗi đường đến kinh thành bị phong tỏa đâu? mà cả Hoa Lư này bị phong tỏa rồi. Ta đây chỉ đi ra biển đánh cá mà còn bị đuổi về, vậy thì còn đường nào mà đi?"

Lý tứ cũng lắc đầu ngao ngán, đôi mắt xa xăm, tặc lưỡi.

-"Nghe nói có lủ ngu dốt nào liều mạng bắt cóc tiểu thư Vạn Kỳ Vũ ngay tại Hoa Lư này, nên mới dẫn đến chuyện tướng giữ thành huy động binh lính phong tỏa cả Hoa Lư, khiến cho chúng ta mất công mất việc"

Trương tam cũng ngao ngán lắm, với Lý tứ lại càng thêm đồng cảm.

-"Chừng nào chưa tìm được Vạn tiểu thư thì anh em chúng ta đừng mong đi đâu"

Nữ nhân kia nghe vậy thì khuôn mặt cũng không giấu được sự âu lo, nữ nhân đó không ai xa lạ, ả chính là Cửu Nương của băng cướp Hùm Xám, ả đang đi thám thính tin tức.

Nói về Cửu Nương, khi rời đi đã tiến vào làng xóm gần đó thám thính tình hình. Ả cải trang thành một thôn dân, thu thập không ít tin tức, liền nhanh chóng trở về địa điểm tập hợp.

Hùm Xám đang cùng đồng bọn ở nơi ẩn náu thì một tên đàn em canh gác chạy vào báo.

-"Cửu Nương trở về rồi"

Hùm Xám khuôn mặt mừng rỡ hẳn lên,

-"mau đưa Cửu Nương vào đây"

Vừa dứt lời thì đâu đó sau tàn cây kia, Cửu Nương bước ra với nụ cười nửa miệng.

-"Từ khi nào đại ca lại mong chờ ta đến như vậy, không phải là... đã phải lòng si tưởng ta rồi đó chứ?"

Hùm Xám lúc này không có tâm trạng để đùa, hắn vồn vã lắm.

-"Cửu Nương, sao rồi, có tin tức gì có lợi không, có tìm được đường đi đến điểm giao hàng không?"

Cửu Nương nhìn Hùm Xám, ả nhếch mép mỉm cười, trong nụ cười ấy chất chứa đầy cay đắng tuyệt vọng.

-"Tưởng dễ lắm à, tất cả đường đi đều bị phong tỏa, đặc biệt là đường đến kinh thành lại dày đặc lính canh. Khách hàng thì không thấy tin tức, chúng ta mắc kẹt ở đây rồi"

Hùm Xám nghe xong thì khuôn mặt thất thần. Hắn từ từ ngồi xuống suy tính những bước tiếp theo, lúc này Cửu Nương không thấy Vạn Kỳ Vũ đâu, liền hỏi Hùm Xám.

-"Đại ca, món hàng quý giá của chúng ta đâu rồi, sao ta không thấy nàng ấy"

Hùm xám ngao ngán, chỉ tay về phía phiến đá ở xa, nơi có một tên đàn em tay cầm một sợi dây ngồi bệt dưới đất.

-"đi giải quyết nhu cầu cá nhân rồi, lão mộc đang ngồi canh chừng"

Cửu Nương nghe vậy bật cười, lấy ra chiếc áo choàng đen mà Vạn Kỳ Vũ đã mặc cho ả tại hiện trường, rồi khoác lên người.

-"Chuyện này... các ngươi hãy để ta giúp đỡ tiểu thư"

Nói đoạn đi thẳng tới chỗ tên cướp, vươn tay cầm lấy sợi dây.

-"Lão mộc vất vả rồi, để mọi chuyện lại cho ta"

Tên cướp đưa sợi dây cho Cửu Nương, tâm trạng như trút được một gánh nặng.

-"Vậy phiền Cửu Nương rồi"

Cửu Nương cầm lấy sợi dây giật giật, miệng cười gọi to,

-"Tiểu thư, ta tới giúp người nhé"

Không có tiếng trả lời, Cửu Nương lại giật giật sợi dây, cảm giác không giống như đang trói người cho lắm, ả thoáng chốc có chút hoảng hốt.

-"Thôi chết, hỏng chuyện rồi"

Cửu Nương bước nhanh ra sau tảng đá, ả nhìn thẳng vào đầu dây bên kia. Vạn Kỳ Vũ đã không còn ở đó nữa, chỉ thấy sợi dây đang cột vào một gốc cây nhỏ ở đó. Vạn Kỳ Vũ đã bỏ trốn. Hùm Xám và đàn em thấy có chuyện không ổn thì lập tức chạy lại , trước mắt bọn chúng là sơi dây không . Hùm Xám trợn mắt.

" không thể nào . sơi dây ta trói thì một tiểu thư yếu đuối sao có thể gở được chứ , thật sự vô lý"

Cửu Nương và đám đàn em nhìn cả vào tên đại ca, Cửu Nương hất hàm về phía bụi cây.

" vậy thì làm sao mà mất ? không phải đại ca thương hoa tiếc ngọc mà nới lỏng dây đó chứ?"

Hùm Xám đành im lặng , hắn không thể phản bác .

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.