Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

kết nghĩa

Tiểu thuyết gốc · 1196 chữ

Đào nhi dẫn Ngô Tuấn tới phòng của Kỳ Vũ. Vốn dĩ khuê phòng tiểu thư nam nhân tuyệt đối cấm đến, nhưng sự cương quyết của tiểu thư khiến đào nhi không dám phản đối, cô ngập ngừng đứng ngoài cửa.

-"tiểu thư, em đưa Ngô Tuấn đến rồi"

Ngô Tuấn bước vào thi lễ.

-"Tiểu thư, người cho gọi thuộc hạ"

Vừa thấy Ngô Tuấn bước vào, Vạn Kỳ Vũ ra lệnh cho Đào nhi.

• "Đào nhi, em ra ngoài canh chừng, không cho phép bất cứ ai vào đây"

Đào nhi giật mình, ấp úng.

-"tiểu thư, không lẽ người định..."

• "RA NGOÀI"

vạn Kỳ Vũ quát lên, đào nhi hoảng sợ chay ra, để lại Ngô Tuấn đứng đó. Kỳ Vũ đưa tay ra hiệu

• "ngươi lại gần đây"

Ngô Tuấn ngại ngùng lại gần, Kỳ Vũ ra lệnh.

• "cởi quần ra"

Đào nhi bên ngoài nghe thấy giật bắn người, "không lẽ tiểu thư có hứng thú...?" Đào nhi hoảng hốt đi ra ngoài, bên trong Ngô Tuấn xấu hổ, ấp úng.

+"Tiểu thư, chuyện này.... có chút không nên"

Ngô Tuấn vừa nói xong, Kỳ Vũ đã chụp lấy quần giật mạnh, chiếc quần tụt xuống. Nàng nhìn vào chỗ cần nhìn, cau mày.

• "cái đó... biến đâu mất rồi?"

Ngô Tuấn xấu hổ vội kéo quần lên, chàng thụt lùi liên tục cho đến khi chạm vách tường. Nép người vào tường, Ngô Tuấn ấp úng nói.

-"Tiểu thư, là thuộc hạ thấy thứ đó không cần thiết, nên đã vứt bỏ nó rồi"

Kỳ Vũ nghe vậy thì tức giận đập bàn quát.

• "cái gì mà không cần thiết, ngươi không biết xấu hổ với phụ mẫu sinh ra ngươi sao? Rồi lấy ai nối dõi tông đường nhà họ Ngô đây?"

Ngô Tuấn tay vẫn giữ chặt lưng quần, vẻ mặt có sự đau buồn, nhưng vẫn nói.

-"Tiểu thư, ta có tiểu đệ, chuyện đó để nó gánh vác là được rồi"

Kỳ Vũ đưa bàn tay đặt lên trán, đôi mắt có sự bất nhẫn.

• "ngươi... như vậy có đáng không?"

Ngô Tuấn lúc này lại rất cương quyết

-"Làm trai chí tại bốn phương, ta muốn kiến công lập nghiệp, rạng danh Ngô gia"

Kỳ Vũ ngước nhìn Ngô Tuấn, đôi mắt đượm buồn.

• "ngươi nói thật chứ"

-"Thật...đương nhiên là thật. Tiểu thư, những lời ta nói đều là thật"

Kỳ Vũ hướng ánh mắt xuống đất, cảm thấy rất buồn, nàng buột miệng cảm thán.

• "phụ thân, người bảo vệ con gái mình đến mức độ thế này luôn sao?"

Ngô Tuấn nghe vậy thì hốt hoảng lắm, vội xua tay liên tục.

-"Không có đâu tiểu thư, là ta tự cam tâm tình nguyện, nguyên soái không biết gì cả"

Kỳ Vũ ngước nhìn Ngô Tuấn, nàng mỉm cười nụ cười gượng gịu.

• "Ngô Tuấn ơi là Ngô Tuấn, chỉ có một chút thời gian ngắn thế này mà ngươi đã nói dối ta đến hai lần rồi"

Ngô Tuấn im lặng, chàng chẳng giỏi nói dối, nhưng cũng không hẳn nói thật. Đúng là chàng muốn kiến công lập nghiệp, nhưng sâu thẳm trong lòng mình, có một thứ khác níu giữ chàng ở lại. Kỳ Vũ thở dài, nàng khẽ nói

• "ngươi lại đây ngồi đi"

Đồng thời vỗ vào chiếc ghế bên cạnh,

• " đây , chỗ này,ngồi đi"

Ngô Tuấn giật mình.

-"Tiểu thư, thuộc hạ không dám"

Kỳ Vũ nghe vậy liền gầm lên.

• "ĐÂY LÀ LỆNH"

Ngô Tuấn sợ hãi chầm chậm tiến tới ngồi bên cạnh. Kỳ Vũ nhìn Ngô Tuấn mỉm cười hiền dịu, nàng mới nói

• "ngươi không cần phải sợ, từ nay về sau ta sẽ bảo vệ ngươi"

Nàng lại hít một hơi thật sâu, rồi nói với Ngô Tuấn một lời đề nghị.

• "Ngô Tuấn, ta từ nhỏ đã không có huynh đệ tỷ muội, nên rất cô đơn. Từ hôm nay ngươi sẽ là ca ca của ta"

Ngô Tuấn giật nẩy mình , hoảng hốt quỳ lạy sát đất, miệng van xin

-"Tiểu thư tha mạng cho nô tài, chuyện này ngàn lần không thể được"

• "ĐÂY LÀ LỆNH"

-"tiểu thư, xin người thu hồi mệnh lệnh"

Vạn Kỳ Vũ trợn trừng mắt, chỉ tay vào mặt Ngô Tuấn.

• "ngươi dám chống lại mệnh lệnh của ta?"

Ngô Tuấn ngập ngừng một chút,

-"Tiểu thư, thuộc hạ không dám"

Vạn Kỳ Vũ mỉm cười,

• "vậy thì tốt, rất tốt"

Đoạn nàng đứng dậy, tiến lại đỡ Ngô Tuấn ngồi xuống ghế, lại kéo ghế của mình sát lại. Khi nàng ngồi xuống, bờ mông nàng khẽ chạm nhẹ vào đùi Ngô Tuấn khiến chàng giật mình. Nàng nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Ngô Tuấn, khiến chàng hốt hoảng van xin

-"Tiểu thư, người là lá ngọc cành vàng, xin đừng làm thế"

Kỳ Vũ mỉm cười, khẽ đánh nhẹ vào vai chàng.

• "cái huynh này, giờ này huynh còn gọi muội là tiểu thư sao?"

Ngô Tuấn ấp úng lắm, Kỳ Vũ lại khẽ nói.

• "từ nay về sau, huynh gọi muội là Kỳ Vũ là được rồi"

Ngô Tuấn nhìn Kỳ Vũ, lòng vẫn còn sợ hãi, chàng lắp bắp.

-"Kỳ... Kỳ Vũ"

Kỳ Vũ vui vẻ gật đầu, nàng lại nói với Ngô Tuấn bằng những lời dịu dàng.

• "huynh giờ là ca ca của ta, ta sẽ đặt cho huynh một cái tên mới"

Nghĩ là làm , Kỳ Vũ bắt đầu suy nghĩ .

" ta muốn huynh sau này trở thành cường giả hùng mạnh nhất nhì đất nước , vậy thì cái tên nghe phải thật mạnh mẽ . Vậy cái tên "Thiệt Cường" thì sao? huynh có hài lòng không?"

Ngô Tuấn nghe vậy không dám phản đối , chàng chỉ khẻ gật đầu.

" cái tên hay lắm. ta...rất thích"

Vạn Kỳ Vũ nghe vậy thì cười tươi như hoa , nàng cao hứng liền sinh ra ý tưởng kế tiếp.

" huynh thích là được . Nếu đã lấy tên mới thì cũng nên lấy họ của ta. Từ hôm nay trở đi, tên của huynh sẽ là.... VẠN THIỆT CƯỜNG"

Ngô Tuấn giật mình kinh hãi mà lắc đầu liên tục.

" không được tiểu thư ơi , nô tài sao dám nhận ân điển này, xin tiểu thư đừng làm khó nô tài"

Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Ngô Tuấn , Kỳ Vũ lại nghiêm nghị.

" đây là lệnh"

Ngô Tuấn nhìn thấy sự cương quyết đó , lúc này cũng chẳng còn sức phản đối. Chàng nghĩ rằng tiểu thư một lúc cao hứng mới như vậy, sau này sẽ quên hết thôi , thế nên chàng cũng gật đầu.

-"Mọi chuyện đều nghe theo lời của tiểu... của muội"

Kỳ Vũ mỉm cười gật đầu, nàng dựa đầu vào vai Ngô Tuấn, miệng khẽ nói.

• "xin lỗi huynh Thiệt Cường, là muội hại huynh rồi".

Vạn Thiệt Cường , cái tên này cũng không tệ. Ngô Tuấn thở dài cam chịu.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.