Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời mời gặp của thái tử

Tiểu thuyết gốc · 1274 chữ

Vạn Kỳ Vũ vẫn miệt mài luyện thể, thời gian cứ thế trôi. Sau khi sắp xếp cho Ngô Tuấn, nàng lại chú tâm việc tập luyện. Hôm nay nàng vẫn đang trong phòng luyện thể, Đào Nhi chạy tới trên tay mang theo một bức thư.

-"tiểu thư, có chuyện rồi. có người tự nhận là người của phủ thái tử nhờ gửi cho tiểu thư cái này".

Cầm bức thư trên tay rồi mở ra đọc , nhìn những gì được viết trong đó thì Kỳ Vũ có chút suy tư.

• "Đây là thư mời gặp mặt của thái tử, em giúp ta chuẩn bị"

Đào Nhi khuôn mặt khó chiu khi nghe đên tên thái tử kia , cô nĩu môi.

" cái tên ấy tính giở trò gì nữa ? Tiểu thư đừng có đi, coi chừng lại bị hắn hại "

Kỳ Vũ mỉm cười lắc đầu không nói , nàng lặng lẽ đi đến ngồi trước bàn trang điểm. Đào Nhi thấy vậy thì cũng cầm lược lên chải tóc cho chủ nhân mặc dù không vui vẻ gì. khi Đào nhi chải tóc cho Kỳ Vũ , nàng nhớ lại ký ức 10 năm trước, nhưng với dòng thời gian của thế giới này thì chỉ mới một tháng trôi qua thôi. Lúc đó nàng yêu Hồ Quý Chén, yêu hắn thật lòng, yêu say đắm, nhưng hắn chỉ làm tình làm tội nàng. Đây không phải lần đầu tiên hắn gửi thư gặp mặt cho nàng. Trong ký ức của nàng thì hắn cũng đã rất nhiều lần gửi thư như thế, đến nỗi nàng không còn nhớ nổi nữa. Mỗi lần như thế nàng cũng như bây giờ, ngồi trước bàn trang điểm nhiều giờ. Nàng muốn mình đẹp nhất, hoàn hảo nhất , sau đó nàng sẽ vui mừng đến tìm hắn với mong muốn được hắn khen nàng, được hắn chiều chuộng nàng, chỉ là đời không như là mơ. Mỗi lần đến là nàng thấy hắn đang ôm ấp một người phụ nữ khác. Ban đầu nàng chỉ nghĩ là vô tình, nhưng nhiều lần như vậy nàng cũng lờ mờ hiểu ra là hắn cố tình mời nàng đến là để chứng kiến hắn ngoại tình mà thôi. Nhưng vì quá yêu hắn nàng vẫn tự lừa dối mình rằng đó không phải sự thật, rằng thái tử của mình bị người phụ nữ kia dụ dỗ, và mỗi lần như thế nàng trút giận hết hờn ghen lên người phụ nữ tội nghiệp. Tên thái tử kia vẫn trong sạch đàng hoàng. Những lần sau, lúc nhận lời mời gặp mặt nàng vẫn đến. Dù biết trước mình sẽ gặp chuyện gì nàng vẫn mặc kệ, bởi khi cầm lá thư trên tay, trong thâm tâm nàng tin rằng hắn vẫn còn nhớ đến nàng. Bây giờ khi đã trưởng thành, nàng thấy mình thật ngu ngốc. Bất chợt nàng cầm lá thư trên tay, vuốt nhẹ lá thư ấy, cảm thấy trái tim có chút đau nhói. Đào nhi thấy vậy liền hỏi.

-"tiểu thư còn vương vấn tên bạc tình ác độc ấy?"

Kỳ Vũ đặt lá thư xuống bàn, nàng thỏ thở dài lắc đầu.

• "cũng không hẳn, chỉ là ta có chút hoài niệm".

Dù gì thì cũng là mối tình đầu tiên, nàng cũng chỉ là nhi nữ thường tình, cảm xúc đôi khi lấn át lý trí. Nàng nhìn vào gương, nhìn vào người phụ nữ trong gương, đôi mắt vàng long lanh như ánh mặt trời ban mai, nàng chợt hỏi.

• "đào nhi, em thấy ta có đẹp không?"

Đào nhi vẫn nhẹ nhàng chải chiếc lược dọc mái tóc đỏ rực như lửa của nàng. Tóc đỏ thế giới này không phải không có, chỉ là đỏ rực như của nàng có lẽ là độc nhất vô nhị. Đào nhi cảm khái.

-"tiểu thư, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ kinh thành, ở đất Đại La này ai đẹp hơn người được nữa chứ, còn cần phải hỏi nữa sao?"

Vạn Kỳ Vũ trầm ngâm, nàng vẫn hoài niệm về quá khứ, về người đàn ông mà nàng đã từng si mê. Nàng cố gắng giữ lấy, nhưng người đó càng xa nàng. Nàng biết rằng lần này nàng tới gặp hắn, một lần nữa nàng sẽ thấy hắn ôm ấp một nữ nhân khác trước mặt nàng. Nàng thở dài, nói với đào nhi.

• "thôi được rồi, không cần chải nữa, ta đi sớm về sớm thôi".

Tuy rằng đã biết nàng đã đổi khác, nhưng đào nhi vẫn rất lo lắng, vì với cô thì mọi chuyện chỉ mới một tháng trước mà thôi. Mỗi lần gặp gỡ với thái tử về, tiểu thư đều khóc lóc thảm thiết, cô thật sự rất lo lắng.

-"tiểu thư, nhất định phải đi sao?"

Kỳ Vũ cầm miếng giấy son môi, thắm đỏ đôi môi đã rất xinh đẹp của mình, nhẹ nhàng nói.

• "ta nhất định phải đi, vì đây là lần cuối cùng. Sau lần này hắn sẽ không còn mời ta thêm một lần nào nữa".

Nàng bước ra cửa, phụ thân nàng cũng vừa tới, ông lo lắng.

-"Vũ nhi, con định đi đến đó thật sao?"

Kỳ Vũ cúi đầu thi lễ.

• "phụ thân, có những việc nên làm dứt điểm cho xong, dây dưa nhiều rất phiền phức. Con cũng nên gặp hắn một lần để đoạn tuyệt mọi chuyện. Phụ thân, người cũng biết mà, hôn sự này thực tế là âm mưu muốn nuốt chửng vạn gia ta"

Nguyên soái rất lo lắng, ông đặt hai tay lên vai Kỳ Vũ, đôi mắt của một người cha nhìn nàng.

-" Vũ nhi, nếu lão Hồ Quý Ly đó giăng bẫy để hại con, vi phụ phải làm sao?"

Kỳ Vũ mỉm cười, nàng nhẹ nhàng ôm lấy phụ thân.

• "phụ thân, người quá yêu thương con gái mà hồ đồ rồi. Hồ gia nắm quyền chưa lâu, quân phản loạn vẫn còn ẩn nấp rất nhiều, muốn giữ ngai vàng vẫn còn cần vạn gia ta chống đỡ. Trừ phi hắn nuốt chửng được Vạn gia, còn không thì sẽ không có một cuộc đối đầu trực diện, hắn sẽ không làm hại con gái đâu"

Nguyên soái gật đầu, nhưng lòng ông vẫn không khỏi lo lắng.

-"Vi phụ chỉ e có chuyện bất trắc xảy ra, vũ nhi, con nhất định phải cẩn thận"

Kỳ Vũ suy nghĩ một chút, nàng nghĩ đến điều gì đó.

• "phụ thân, thực ra nhi nữ rất e ngại tên Hồ Quý Chén đó, hắn ta có thể sẽ bày trò ngu ngốc gì đó, nên cha cho con mượn tả hữu hộ vệ được không?"

Thấy con gái nói vậy, khuôn mặt ông có chút vui mừng,

-"Được, được, vậy con dẫn theo họ đi cùng"

Kỳ Vũ nghe xong liền quay sang nói với đào nhi.

• "đào nhi, em ở nhà nhé. Chuyến này đi nếu có xảy ra chuyện em đi theo sẽ vướng tay, em ngoan ngoãn ở nhà đợi ta trở về’’.

Đào nhi lúc này rất ngoan ngoãn vâng lời.

-"tuân lệnh tiểu thư".

Nguyên soái dẫn Kỳ Vũ ra khỏi cửa, đoàn người khiêng kiệu đưa nàng đi. Ông nhìn theo bóng dáng nàng mà không khỏi lo lắng, dù biết nàng đã trưởng thành, nhưng tâm tư ông cũng không khỏi bất an, ông thở dài.

-" Vũ nhi, bình an trở về nhé con yêu"

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.