Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

đi thăm Mai nhi

Tiểu thuyết gốc · 1648 chữ

Vạn Kỳ Vũ cùng đào nhi vào phòng, nàng thay y phục, gói ghém 70 lượng bạc trắng còn lại, khoác lên mình chu tước hoả hồn phi phong. Đào nhi nhìn thấy ngạc nhiên lắm.

-"tiểu thư, cái phi phong đó đào nhi chưa thấy tiểu thư dùng bao giờ, tiểu thư có nó từ lúc nào?"

Vạn Kỳ Vũ mỉm cười

• "nha đầu này, hôm nay còn quản việc của ta sao?"

Đào nhi giật mình

-"không dám, đào nhi không dám, chỉ là đào nhi tò mò thôi"

Vạn Kỳ Vũ kéo áo đào nhi bước đi.

• "em quản lắm chuyện làm gì, chúng ta đi thôi"

Vạn Kỳ Vũ lấy một chiếc khăn chùm đầu, che kín mái tóc đỏ hiếm có của mình, nàng và đào nhi cứ thế bước ra cửa. Nàng biết rằng đất kinh đô Đại La này, nhìn màu tóc đỏ như lửa là người ta biết ngay đó là tiểu thư của vạn phủ. An Nam quốc là quốc gia thờ hoả thần chu tước, thế nên khi nàng chào đời người ta gọi nàng là thánh nữ của hoả thần. Nếu như nàng sinh ra ở một quốc gia khác, có thể người ta đã gọi nàng là yêu ma.

Đào nhi đi trước, Kỳ Vũ theo sau, hai người cứ thế mà lẫn vào dòng người đông đúc mà đi, phía sau họ là tả hữu hộ vệ của vạn gia đang ẩn mình đeo bám.

...

Mà nói về Mai nhi, cái nỗi ám ảnh 3 năm trước cũng dần nhạt phai, nhưng vẫn chưa phải là hết, cái cảm giác cận kề cái chết ấy. Khi người ta đưa cô về nhà, cô dường như chỉ còn thoi thóp. Cũng nhờ phụ mẫu bán hết tài sản có giá trị, mời đại phu về chữa trị nhiều tháng trời mới giữ được tính mạng, mà cũng từ đó mà sinh ra nợ nần.

Vạn Kỳ Vũ đến khu ổ chuột, nơi mà mai nhi sinh sống. Nàng không vào vội, mà dừng ở quán nước gần đó, nàng muốn hỏi thông tin về Mai nhi từ người xung quanh. Hai chủ tớ vừa ngồi xuống, chủ quán chạy ra niềm nở,

-"Hai vị cô nương tới uống trà?"

Đào nhi liền trả lời

-"chủ quán, cho bọn ta một bình trà nóng"

-"Có ngay, có ngay"

Chủ quán tất tả đi pha trà, đào nhi liền hỏi Kỳ Vũ

-"tiểu thư, sao tiểu thư lại muốn vào cái quán rách nát này"

Kỳ Vũ đưa tay lên miệng ra dấu hiệu im lặng.

• "vì ta muốn tìm hiểu một số thông tin, mà quán nước này rất thích hợp để làm chuyện đó"

Lúc này chủ quán bưng trà tới, tất tả đặt xuống trước mặt hai chủ tớ

-"Mời hai vị cô nương"

Lúc chủ quán định rời đi, Kỳ Vũ níu tay lại

• "thúc thúc, đừng vội, có thể cho tiểu nữ hỏi đôi điều không?"

Vừa nói đồng thời rút ra một nén bạc lẻ, đặt vào tay chủ quán. Một nén bạc lẻ với một quán trà nhỏ trong khu ổ chuột thì cũng là số tiền đủ lớn khiến cho người khác vui mừng, chủ quán hớn hở đáp.

-"Được được, vị cô nương này muốn hỏi gì?"

Vạn Kỳ Vũ vỗ nhẹ vào cái ghế bên cạnh mình

• "thúc thúc, mời ngồi"

Chủ quán vui vẻ tới ngồi cạnh, nàng bắt đầu hỏi.

• "thúc thúc, thúc có biết gần đây có một người tên là xuân mai, ba năm trước đã từng làm nha hoàn trong vạn phủ?"

Chủ quán thở dài.

-"Biết chứ, cái khu ổ chuột này ai mà không biết, thật đáng thương, đáng thương..."

Vạn Kỳ Vũ biết đã vào chuyện, nàng nhẹ nhàng hỏi.

• "thúc thúc, vì sao lại đáng thương?"

Được người mở lời, chủ quán bắt đầu kể tường tận.

-"Cô nương không biết, chuyện này rất dài, bắt đầu kể phải từ 16 năm trước. "

Tự rót cho mình một chén trà, uống một hơi, rồi bắt đầu kể"

-"An Nam quốc chúng ta là quốc gia thờ hoả thần chu tước, 16 năm trước còn thuộc quyền cai trị của tiền triều Trần gia, hồi đó Vạn Kỳ Sơn còn là đại tướng quân, chưa phải nguyên soái thống lĩnh tam quân như bây giờ.

Vạn tướng quân cưới một nữ tử tài sắc vẹn toàn, yêu thương hết mực, đến nỗi thề không lấy vợ khác. Năm đó Vạn phu nhân hạ sanh một nhi nữ, sinh ra đã có màu tóc đỏ rực như lửa, lại thêm ngày hôm ấy đang âm u, đứa trẻ ra đời thì từ thiên thượng có một vầng sáng xé toạc mây chiếu thẳng xuống vạn phủ, chim chóc cũng kéo tới rất đông hót vang Vạn phủ. Vạn tướng quân vui mừng, mọi người đều cho là điềm lành, từ đó gọi bé gái đó là thánh nữ An Nam quốc.

Ai ngờ, thánh nữ đâu không thấy, đứa trẻ này 3 tuổi hại chết mẹ, 6 tuổi hại vương triều nghiêng ngả, vận nước đổi chủ, rõ ràng là yêu ma chứ thánh nữ cái gì "

Vừa kể tới đây, đào nhi không cầm được tức giận, đập bàn đứng dậy chỉ mặt chủ quán quát

-"ông,... ông dám..."

Vạn Kỳ Vũ đưa tay ngăn lại.

• "đào nhi, em không được vô lễ với người lớn tuổi."

Chủ quán vì bị phản ứng của đào nhi làm cho tức giận, trợn mắt nói.

+" Tại sao hai vị cô nương đi với nhau, một người thì lịch sự lễ phép, còn người kia lại vô lễ đến như vậy?"

Đào nhi ngồi xuống vẻ mặt bực bội không vừa lòng, mà kỳ vũ lại quay sang cung kính

• "thúc thúc, xin người hãy kể tiếp"

Chủ quán lại nhấp một ngụm trà, kể tiếp.

-" Đứa trẻ đó không có mẹ dạy, lại được cha cưng chiều hết mực, trở nên hư hỏng, vừa chua ngoa đanh đá, lại độc ác hơn người, nên bị dân chúng gọi là ác nữ vạn gia. Chuyện là 6 năm trước, Xuân Mai là một đứa trẻ lên 8 tuổi, nhà tuy nghèo nhưng được giáo dục đàng hoàng tử tế, ngoan ngoãn lễ phép hơn người, mọi người xung quanh ai cũng yêu mến. Năm đó mẫu thân xuân mai bệnh nặng, bệnh tuy có thể chữa khỏi nhưng phương thuốc quá đắt tiền, lại phải chữa trị vài tháng đến một năm, không biết phải làm sao. Lúc đó vạn gia tìm nha hoàn cho ác nữ, vì ác nữ quá tàn bạo nên những nha hoàn khác đều chạy mất, không ai dám lại gần, xuân mai vì mẫu thân bệnh nặng, mà cắn răng xin vào vạn phủ làm nha hoàn cho ác nữ, chịu trăm ngàn cay đắng cũng không dám nói ra, hàng tháng đều gửi tiền về mua thuốc cho mẫu thân, mà cũng nhờ đó bệnh tình mẫu thân đã hết hẳn. Lại còn dành dụm được chút tiền sắm sửa tư trang trong nhà "

Nói tới đây lại thở dài, vạn Kỳ Vũ thấy thế liền hỏi.

• "thúc thúc, chuyện thúc kể đang là chuyện tốt, vì sao thúc lại thở dài như vậy?"

Chủ quán khuôn mặt lộ rõ sự thương tâm.

-"Cô nương không biết, vì tiền hàng tháng Xuân Mai gửi về đều đặn, lại nhiều, khiến cho phụ mẫu tưởng là Xuân Mai đã gặp được chỗ tốt, mấy lần tới thăm nhưng Vạn phủ không cho gặp, cũng nghĩ là gia quy Vạn gia nghiêm khắc, nên cũng không nghĩ nhiều, nào ngờ..."

• "thúc thúc, nào ngờ thế nào?"

Chủ quán mặt đầy đau khổ, cũng lộ vẻ đầy phẫn nộ, chỉ tay về hướng Vạn phủ.

-"Nào ngờ ba năm trước, chỉ vì lỡ tay đổ cốc nước lên váy của ác nữ, mà bị ác nữ đánh cho tàn phế rồi"

Vừa nghe xong, Kỳ Vũ thấy như đất trời nghiêng ngửa, mà chủ quán vẫn còn nói tiếp.

-"Khi bị người của Vạn gia trả về, người bị đánh chỉ còn thoi thóp, nhìn vô cùng thê thảm"

Nói đến đây chủ quán bật khóc, mà kỳ vũ nước mắt cũng tuôn ra. Chủ quán vẫn kể trong nước mắt.

-"Nhìn Xuân Mai thoi thóp, phụ mẫu Xuân Mai dốc hết tiền bạc mời đại phu, bán hết đồ đạc trong nhà, thậm chí đi vay mượn khắp nơi, mới giữ được mạng của nó, nhưng cuộc đời còn lại của nó phải ngồi xe lăn"

Nói tới đây lại lấy khăn lau nước mắt, mà từ quầy pha trà, một phụ nữ lớn tuổi cũng bật khóc, bà đến gần chủ quán.

-" Đại ca, huynh đừng nói về quá khứ đó nữa, nhi nữ của ta bị thế này chung quy cũng vì người làm mẹ là ta hại nó "

Nói xong bật khóc còn nhiều hơn. Kỳ Vũ lúc này cũng nước mắt hai hàng, cung kính hướng về phía người phụ nữ.

• "cô cô, tiểu nữ không biết cô cô là mẫu thân Xuân Mai, đắc tội rồi "

Người phụ nữ xua tay,

-"Không phải lỗi của cô nương "

Vạn Kỳ Vũ liền bạo gan nói.

• "cô cô, tiểu nữ cũng từng biết chút ít y thuật, có thể cho tiểu nữ xem qua bệnh tình của Xuân Mai không, đương nhiên là không lấy tiền "

Người phụ nữ lại xua tay

*" Sao có thể như vậy được "

Vạn Kỳ Vũ lại cương quyết

• "cô cô, đây là tâm nguyện của tiểu nữ, mong cô cô thành toàn "

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.