Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tiểu thư vạn gia Vạn Kỳ Vũ tỉnh dậy.

Tiểu thuyết gốc · 1470 chữ

Vạn Kỳ Vũ cảm thấy đầu đau như búa bổ, mọi thứ xung quanh trắng xóa mơ hồ,cơ thể nàng không nghe theo ý muốn của nàng nữa, nàng ráng động đậy. Một ngón tay khẽ nhúc nhích, đôi mắt bắt đầu mở ra, nàng rên lên một tiếng "a.." . Nàng nhìn lên trần nhà, khung cảnh khá quen thuộc, đây là phòng riêng của nàng ở vạn gia. Nàng có cảm giác như đã ngủ một giấc ngủ rất dài vậy, nàng đưa tay lên đặt nhẹ lên trán mình "ta đã ngủ bao nhiêu lâu vậy?" .

"XOẢNG"

Là tiếng chén đĩa đổ bể, có chuyện gì? Là ai làm gì? Nàng ráng quay đầu liếc nhìn về phía tiếng động, một nữ hầu đứng đó, dưới chân là khay đựng chén thuốc mà cô mới đánh rơi, đôi mắt cô nhòa lệ, cô reo lên.

-"tiểu thư tỉnh rồi, mau báo cho lão gia tiểu thư tỉnh rồi, gọi đại phu..."

Người hầu gái chạy đi, trong phút chốc nàng lại nằm đó một mình. Nàng tự hỏi "ta là ai?" . Những ký ức bị phong ấn dần quay trở về. Nàng là Vạn Kỳ Vũ, ái nữ độc nhất của nguyên soái Vạn Kỳ Sơn , thuộc An Nam tiểu quốc. Năm nàng 3 tuổi mẹ nàng mất, cha nàng chung tình nên chẳng thèm lấy vợ khác, lại vì đau đớn mất vợ mà dành hết tình yêu cho nàng, cưng chiều hết mực. Nàng khẽ thở dài ' mình đã có một giấc mơ kỳ lạ ' . Nàng đưa tay lên không trung.

• "thiên tình kiếm"

Chẳng có cây kiếm nào xuất hiện cả, nàng lại thở dài "đúng là giấc mơ mà, một giấc mơ kỳ lạ" . Nàng tự nghĩ, "cái gì mà luyện khí tầng 10, ở cái tiểu quốc này thì cũng làm tướng quân được đấy, vạn Kỳ Vũ tướng quân, nghe cũng hay lắm. Bản thân mình giờ luyện thể tầng 1 còn chưa có nữa là "

Lúc này có tiếng bước chân gấp gáp, như vẻ là của hai người. Một người đàn ông lớn tuổi chạy vào , khuôn mặt méo mó như sắp khóc.

-"Vũ nhi con ta, con gái của ta"

Vừa thấy nàng ông ta lại gần, hay tay ôm nhẹ lấy bàn tay của nàng, như sợ nàng đau. Hai mắt ông với hai dòng lệ rơi lả chả.

-"Ơn trời, con cuối cùng đã tỉnh"

Nàng nhìn ông, khẽ gọi một tiếng "cha" . Ông vui mừng lắm, gật đầu lia lịa. Ông không nói được lời gì, cứ nhìn nàng mà khóc. Nàng an ủi.

• "cha, nín đi, không phải nhi nữ đã tỉnh lại rồi đây sao?"

Ông lau nước mắt, lại gật đầu, chỉ là nước mắt vẫn tiếp tục chảy ra. Vạn Kỳ Vũ nhìn ông, nàng biết người đàn ông này, ông chính là nguyên soái thống lĩnh tam quân của An Nam tiểu quốc, kẻ hét ra lửa trên chiến trường. Nhưng trước mặt nàng giờ đây chỉ là một người cha đang khóc vì hạnh phúc khi nhìn thấy đứa con gái thân yêu đã tỉnh lại sau 10 ngày hôn mê.

• "cha, được rồi, con không sao"

Ông lúc này mới nín được nước mắt. Bên ngoài đại phu cũng vừa tới, ông ra hiệu cho đại phu bắt mạch cho nàng.

"Tiểu thư đã hồi tỉnh, tuy rằng cơ thể còn rất yếu nhưng mọi nguy hiểm đều đã qua, chỉ cần tĩnh dưỡng là sẽ mau chóng bình phục."

Ông nghe đại phu nói vậy thì vui mừng lắm, rút ngay một nén vàng cho đại phu, cho người tiễn đại phu ra cửa, đoạn quay sang nắm lấy bàn tay nàng.

-"Vũ nhi, vậy con nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, vi phụ ở ngay bên ngoài. Có việc gì con cứ cho hầu gái đến báo cho cha, cha sẽ đến liền"

Vũ nhi khẽ siết bàn tay ông.

• "vũ nhi biết rồi, vũ nhi sẽ không làm cha lo lắng nữa đâu, cha cũng về nghỉ ngơi đi"

Nàng nhìn đôi mắt thâm quầng và khuôn mặt gầy gò của ông, hẳn trong mười ngày qua ông đã lo lắng đến mức nào. Ông hạnh phúc vỗ nhẹ tay nàng rồi đi ra. Ông dặn dò gì đó với hầu gái, rồi nhìn nàng lần nữa mới về phòng. Hầu gái vào cúi đầu trước mặt nàng.

-"tiểu thư nghỉ ngơi, để nô tỳ vào bếp dặn đầu bếp làm một chén canh sâm cho người tẩm bổ"

Nói xong liền đi mất, nàng lại còn một mình trong phòng, lại có chút cô đơn. Nàng lại suy nghĩ về giấc mơ của mình, về người trong giấc mơ mà nàng gọi là sư tôn, sao tình cảm ấy lại thật đến thế. Đang suy nghĩ miên man, nàng chợt cảm thấy dưới bụng mình hơi cộm, dưới lớp chăn này là gì? Nàng lật chăn ra, nàng tròn xoe mắt, là chu tước hoả hồn phi phong. Nàng nằm ngửa ra, đặt tay lên trán, nhăn mặt.

• "hồ đồ, mình hồ đồ rồi, tiên phẩm ký khế ước với thần hồn, ẩn trong không gian ý thức. Giờ mình không vận được chân khí thì sao lấy vật phẩm ra được chứ"

Nàng nhanh chóng nhận ra hiện tại như thế nào. Thế giới này là thế giới tu chân, bước vào con đường tu chân thì đầu tiên phải luyện thể, vì thể xác là nơi ẩn náu của linh hồn. Khi luyện thể đến mức tối ưu tức tầng 10, người ta mới bắt đầu luyện khí, mà khí chính là sức mạnh của linh hồn, không có sức mạnh linh hồn thì sao mở ra không gian ý thức.

Vốn dĩ lúc trong sơn hà xã tắc đồ, nàng không có cơ thể nên không cần luyện thể. . Giờ đây đã trở về cơ thể rồi, muốn vận chân khí bắt buộc phải luyện thể mà thôi. Nàng lại thở dài

• "cũng may, luyện thể cũng không khó"

Hầu gái quay trở lại, trên tay bê một khay đựng chén canh sâm. Cô đặt lên bàn, đỡ kỳ vũ ngồi dậy, lấy chén canh đút từng muỗng cho nàng.

• "được rồi , ta tự làm được"

Kỳ vũ nói vậy , nhưng hầu gái lắc đầu.

-"không được đâu tiểu thư, chén canh còn nóng sẽ làm đau tay người"

Vạn Kỳ Vũ nghe xong, nàng mới để ý, đôi tay đó của cô hầu gái đã chai sạn, bao năm qua hầu hạ nàng cũng rất vất vả. Nàng lại nhìn thân hình hầu gái, bộ đồ rất đẹp và chỉnh trang, nhưng dưới lớp vải đó là thân hình gầy gò, có lẽ chiều chuộng một tiểu thư như nàng cũng không dễ dàng gì, nàng mở lời

• "muội là... Đào nhi đúng không?"

Hầu gái hoảng hốt.

-"muội là Đào nhi đây, tiểu thư quên muội rồi sao?"

Kỳ Vũ mỉm cười, mà có lẽ đào nhi chưa bao giờ thấy nàng cười nụ cười hiền lành như vậy, khiến đào nhi có chút ngạc nhiên. Kỳ Vũ dặn dò

• "em tới chỗ cha ta, nói người cho ta mười lượng bạc lẻ"

Đào nhi nghe xong thì đặt chén canh xuống, cúi đầu đi ngay. Khi đào nhi đi khỏi, nàng cầm chén canh lên, từ từ dùng hết.

Đào nhi nhanh chóng trở về, trên tay là một khay đựng 100 lượng bạc trắng, cô để xuống bàn rồi nói.

-"tiểu thư, lão gia dặn tiểu thư muốn mua gì cứ nói, lão gia sai người đi ngay. Còn đây là 100 lượng bạc trắng lão gia đưa tiểu thư"

Nàng khẽ vỗ lên trán "cha ơi, cha đúng là chiều hư con gái mình rồi". Nàng quay lại vơ tay bóc đại được 3 nén bạc to (30 lượng bạc) , rồi đưa cho đào nhi, đào nhi đưa tay đón lấy.

-"tiểu thư, người muốn mua gì với chổ bạc này? em sẽ đi ngay"

Vạn Kỳ Vũ mỉm cười hiền lành

• "ta không mua gì cả, vốn dĩ ta xin phụ thân 10 lượng bạc là muốn cho em"

Đào nhi ngơ ngác không hiểu chuyện gì, thấy vậy vạn Kỳ Vũ trấn an.

• "bao lâu nay em theo ta cũng rất vất vả, đây là thưởng cho em"

Đào nhi nghe tới đây thì bật khóc, có lẻ vẫn chưa tin vào những gì trước mắt.

-"tiểu thư, người tốt với em quá, người thay đổi rồi"

Vạn Kỳ Vũ vuốt nhẹ tóc đào nhi, mỉm cười.

• "ai cũng phải thay đổi thôi, và ta cũng vậy"

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.