Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

khách điếm Tô gia

Tiểu thuyết gốc · 1239 chữ

Phu xe đánh xe ngựa một mạch chạy tới khách điếm Tô gia, bất ngờ quay lại nói.

+"Ở Ung đô này đương nhiên khách điếm rất nhiều, nhưng tốt nhất có lẽ vẫn là khách điếm Tô gia, giá cả hợp lý, và rất an ninh, không lo trộm cắp."

Lý Thường Kiệt có chút tò mò, liền hỏi phu xe.

-"phải chăng khách điếm này có gì đó đặc biệt, xin huynh nói rõ"

Phu xe bật cười, vui vẻ khen ngợi.

+"Khách quý thật tinh ý, không giấu gì, khách điếm Tô gia là thuộc sở hữu của Tô Giám đại nhân, vốn là đương kim đại tướng trấn thủ Ung đô, là một người vô cùng cương quyết, tuyệt đối không tha cho kẻ nào dám quấy rối khách Điếm của ông ta, thế nên an ninh khách điếm này có thể xem là tuyệt đối, khách quý có thể yên tâm nghỉ ngơi thư giãn mà không sợ bị làm phiền"

Lý Thường Kiệt gật gù.

-"thì ra là vậy, thế thì thật tốt"

Nói đến đây thì xe ngựa bắt đầu chậm lại rồi dừng hẳn, phu xe hất hàm sang phía bên kia đường.

+"Chúng ta tới rồi, bên kia đường chính là khách điếm Tô gia"

Lý Thường Kiệt nhìn sang đường, thấy một khách điếm to lớn sang trọng, có vẻ như rất được khách. Chàng lay Kỳ Vũ dậy, lúc này còn đang dựa đầu vào vai chàng.

-"phu nhân, tới nơi rồi, chúng ta phải xuống xe thôi"

Vạn Kỳ Vũ tỉnh giấc, chớp mắt, còn Thường Kiệt xách hàng lý xuống xe, đoạn quay lại dìu Kỳ Vũ xuống. Cả hai người định đi thì phu xe với tay.

+"Phu nhân, thứ mà phu nhân hứa thưởng cho ta"

Vạn Kỳ Vũ giật mình. Ừ đúng rồi, là một nén bạc lớn, mà ngẫm lại thì hắn làm việc rất nhiệt tình chu đáo, chỉ cái tội thiếu hiểu biết nói những câu kỳ lạ, nhưng việc đó không liên quan đến chuyện hắn đã làm rất tốt công việc mà nàng muốn hắn làm. Kỳ Vũ quay sang nhìn phu xe cười qua loa.

• "à phải rồi, thật ái ngại, đúng là ta đã hứa"

Đoạn rút ra một nén bạc lớn đưa tận tay phu xe, không tiếc lời khen ngợi.

• "huynh làm việc khiến ta cảm thấy hết sức hài lòng, nén bạc này thưởng cho huynh là vô cùng xứng đáng"

Phu xe nhận nén bạc lớn, cầm chắc vào tay, vô cùng mừng rỡ, bởi nén bạc này bằng 10 ngày công của hắn, với người dân Ung đô thì thu nhập này được xem là khá tốt. Hắn vui vẻ lắm.

+"Tạ ơn phu nhân ban thưởng"

Vạn Kỳ Vũ đưa tay ra phía trước ra hiệu cáo từ, không quên khen ngợi hắn thêm vài câu.

• "nếu sau này ta trở lại, nhất định sẽ lại đi xe của huynh"

Phu xe cũng vội đáp lễ, trong lòng vui sướng.

+"Mong có ngày đó, nhất định ta sẽ phục vụ chu đáo"

Phu xe đánh xe đi khỏi, Vạn Kỳ Vũ lúc này vẻ mặt ngao ngán, cùng Thường Kiệt nhìn theo bóng xe ngựa dần xa, cảm thấy thương hại, nàng khẽ gọi.

• "ca ca..."

Lý Thường Kiệt cũng ngán ngẫm, nhìn theo bóng xe ngựa, thở dài.

-"chuyện gì..."

• "tên phu xe ấy... không bình thường"

-" ờ..."

• "người dân Ung quốc cũng không bình thường"

-" ờ..."

• "họ bị khùng hết rồi"

-"ờ..."

Vạn Kỳ Vũ chẹp miệng.

• "huynh "ờ" một tiếng nữa muội nghe coi"

Lý Thường Kiệt tặc lưỡi.

-"huynh đâu có ngu"

• "ờ..."

Vạn Kỳ Vũ trong lúc chán nản, cảm thán.

• "Ung quốc đất nước anh hùng.

Dân chúng một lủ toàn khùng và điên.

Người tỉnh thì chúng vượt biên.

Còn lại một lủ toàn điên với khùng"

-"ờ..."

-"Á á á..."

Lý Thường Kiệt vừa "ờ" xong thì bị Vạn Kỳ Vũ đưa tay nhéo mạnh vào eo, khiến chàng đau đớn khẽ la lên một tiếng. Chàng đưa tay xoa eo liên tục, rồi nhìn nàng, mỉm cười dịu dàng.

-"chúng ta... vào khách điếm Tô gia đặt phòng qua đêm thôi, mai sẽ tiếp tục cuộc hành trình"

Vạn Kỳ Vũ nhìn chàng mỉm cười tinh nghịch, chợt nàng như sực nhớ ra điều gì đó, vội lấy trong nhẫn trữ vật ra một thứ gì kỳ lạ và một tấm gương nhỏ, loay hoay một chút rồi quay mặt về phía Thường Kiệt, ra vẻ nghịch ngợm.

• "ca ca...huynh nhìn xem muội có giống nam nhân không?"

Thì ra là Vạn Kỳ Vũ mua một bộ râu giả, nàng mới dán râu xong, Thường Kiệt nhìn Kỳ Vũ, chàng có chút ngập ngừng.

-"cái này... chắc cũng không rẻ đâu ha"

Vạn Kỳ Vũ vui vẻ, chọc khẽ ngón tay vào Thường Kiệt.

• "chứ sao nữa, muội chọn kỹ lắm đó"

Nguyên lai, bộ râu này là đặt làm rất kỳ công, bởi Vạn Kỳ Vũ chỉ mới 17 tuổi, thế nên bộ râu này phải là râu tơ lún phún mọc cho phù hợp độ tuổi của nàng, nhìn vào sẽ nghĩ rằng trai tơ đang bắt đầu mọc râu. Kỳ Vũ vui vẻ nói.

• "từ giờ sẽ không ai nhận ra muội là nữ nữa, huynh từ giờ phải gọi muội là Vũ đệ nha"

Lý Thường Kiệt liếc khẽ vào bộ ngực của nàng, với bộ ngực đẹp như thế, ngực bự eo thon, đường nét mỹ miều, nhìn vô là biết ngay cơ thể nữ nhân, chàng thở dài.

-"thôi bỏ đi, nhìn vào là biết ngay, không giấu được đâu"

Ánh mắt lúc Thường Kiệt nhìn vào ngực Kỳ Vũ đã bị nàng nhìn thấy, nàng lấy hai tay nâng nhẹ ngực mình, mặt phụng phịu.

• "lý do là tại cái này à, không sao , muội đã có cách"

Đoạn tới níu tay Thường Kiệt, ánh mắt nũng nịu.

• "huynh lát nữa đi mua cho muội dải lụa để muội quấn ngực"

Vừa nghe thấy hai chữ "quấn ngực" , Lý Thường Kiệt hốt hoảng xua tay.

-"không được... tuyệt đối không được"

Vạn Kỳ Vũ giật khẽ tay Thường Kiệt, phụng phịu.

• "tại sao lại không được..."

Lý Thường Kiệt ấm ớ. Còn hỏi lý do sao? Trời sinh ra bộ ngực đẹp như vậy, nỡ nào dùng vải quấn ép, đó chẳng phải là tội ác chống lại loài người sao? Lý Thường Kiệt vội vàng lục trong túi hành lý của mình, chàng lấy ra một cái áo khoác nam nhân , tự tay mặc lên người Kỳ Vũ, chiếc áo khoác che đi dáng người, khiến người khác không còn nhìn thấy ba vòng tuyệt mỹ của nàng nữa. Thường Kiệt nhìn nàng, khẽ gật đầu.

-"như vậy là giống nam nhân rồi, không cần phải mua dải lụa nữa đâu"

Vạn Kỳ Vũ nhìn lại mình, rồi khẽ mỉm cười.

• "ca ca đúng là tuyệt vời"

Nói xong thì lại gần níu tay chàng, khẽ nói.

• "muội mệt rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi"

Lý Thường Kiệt gật đầu, xách hành lý của mình, cùng nhau sang đường, hướng thẳng cửa chính khách điếm Tô gia mà đến.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.