Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến vào Ung quốc

Tiểu thuyết gốc · 1086 chữ

Đoàn xe ngựa dừng lại trước cửa ngõ biên giới, đánh xe mở rèm cửa nói vào

-"Công tử, chuẩn bị giấy tờ thông quan, chúng ta tới nơi rồi"

Phía trước chính là trạm kiểm soát biên giới. Chủ đoàn đi lên trình giấy tờ thông quan, một lính canh đi dò xét. Lý Thiệt Cường lấy giấy tờ thông hành ra, kiểm tra đầy đủ. Lính Ung quốc tới cỗ xe ngựa của họ, sau khi kiểm tra xong người phu xe thì đứng bên cửa sổ. Lý Thiệt Cường đã kéo rèm sẳn, đưa giấy tờ cho tên lính. Hắn xăm soi một hồi, không thấy có vấn đề gì, nhưng nhìn vào nữ tử xinh đẹp đang gối đầu lên đùi nam nhân kia mà ngủ, hắn có chút ghen tị. Tên lính hằn học.

-"Không phải là ngươi đang bắt cóc nữ nhân đó chứ?"

Lý Thiệt Cường cười xuề xòa.

-"đại nhân đừng nói đùa như vậy mà"

Tên lính nhìn Kỳ Vũ thì thấy nàng quá xinh đẹp, lại càng cảm thấy ganh tị. Hắn lườm mắt.

-"Gọi cô nương đó dậy để ta kiểm tra"

Lý Thiệt Cường cũng đành tuân theo, lay khẽ vai nàng"

-"muội muội, dậy đi, chúng ta tới nơi rồi"

Vạn Kỳ Vũ sau lần độ kiếp thì rất mệt mỏi, nàng cần phải nghỉ ngơi nhiều để hồi phục. Trong cơn mơ màng, nàng gạt tay Thiệt Cường ra.

• "ư.. ư.. ư m , muội mới ngủ được có một chút thôi mà, để muội ngủ thêm chút nữa đi"

Ú ớ được mấy câu, nàng xoay người úp mặt vào bụng của Thiệt Cường mà ngủ tiếp. Lý Thiệt Cường thấy nàng như vậy thì cũng không nỡ, liền rút trong túi ra một nén bạc, hướng về tên lính .

-"vị quan nhân này, có thể thông cảm cho huynh muội chúng tôi không?"

Mặt tên lính đang vô cùng khó chịu, chợt thấy nén bạc đưa sang thì sắc mặt thay đổi, phút chốc trở nên vui vẻ rạng ngời. Hắn với tay lấy nén bạc cất vào trong người một cách gọn gàng nhất có thể, mỉm cười .

-"Trong cái đoàn thương buôn này, ngươi là người hiểu quy tắc nhất"

Nói xong phẩy tay, hạ lệnh.

-"THÔNG QUAN..."

Đoàn người ngựa bắt đầu tiến vào địa phận Ung quốc, tiếp tục hành trình đến thủ đô Ung. Thiệt Cường đưa ánh mắt trìu mến nhìn Kỳ Vũ còn đang gối đầu lên đùi mình, úp mặt vào bụng chàng mà ngủ say. Chàng khẽ vuốt nhẹ lọn tóc đỏ của nàng, nhìn khuôn mặt đáng yêu ấy, con tim chàng cũng trở nên rạng rỡ.

Lý Thiệt Cường ngước nhìn ra cửa sổ, chàng nhìn vào quê hương đất nước mình một lần nữa trước khi bước chân đến đất khách quê người. Đây là lần đầu tiên xa quê hương của chàng và nàng. Lý Thiệt Cường biết rằng lần đi này rất quan trọng, không chỉ là chuyện chữa bệnh cho Mai nhi, mà việc có một luyện đan sư cấp 4 cũng là một điều quan trọng để phát triển đất nước. Thế giới này là thế giới tu chân, mọi thứ liên quan đến tu luyện đều là thứ quý giá nhất. Trong thế giới tu hành giả có hai thứ vô cùng quan trọng là pháp khí và đan dược. Pháp khí thì gia tăng sức mạnh, còn đan dược dùng thăng tiến tu vi , từ đó mà hai nghề luyện đan và chế tạo vũ khí trở nên vô cùng quan trọng.

Lần này đi đến đế quốc Quang Minh, Thiệt Cường được Vạn Kỳ Vũ dẫn đi cùng không chỉ đơn giản là lo chuyện hầu hạ nàng, mà nàng muốn chàng tới đó học tập. Tuy rằng Lý Thiệt Cường không đủ điều kiện nhập học, nhưng chỉ cần vào đó cùng nàng với tư cách là gia nhân thì nàng có thể vào thư viện mượn sách vở về cho chàng. Mà sách trong học viện Thiên Tinh có rất nhiều sách quý hiếm, chỉ có trong thư viện của học viện, bên ngoài tìm không thể có.

Việc Thiệt Cường được Vạn Kỳ Vũ chọn đã khiến rất nhiều người ghen tị. Họ luôn cho rằng chàng đã quá may mắn, thế nên lúc ấy Vạn Kỳ Vũ đã nói với chàng rằng hãy cố gắng phấn đấu để những người không công nhận tài năng của chàng phải im miệng. Nhớ đến đây thì lại thở dài, bên ngoài thì xe ngựa cũng đã bước vào địa phận Ung quốc, không còn là quê hương nữa. Hành trình mới thật sự bắt đầu.

Lý Thiệt Cường ngoái đầu nhìn lại, quê hương đất nước dần xa. Chàng nhớ khu ổ chuột, nơi có cha mẹ chàng, có cô gái bé nhỏ mà chàng yêu thương như em gái, nơi mà chàng cùng Mai nhi trải qua tuổi thơ . Thiệt Cường khẽ nói.

-"đợi chúng ta 4 năm nữa em nhé, huynh cùng tiểu thư sẽ trở về chữa bệnh cho em"

Ở khu ổ chuột tại Đại La, Mai nhi đang ngồi trên chiếc xe lăn, hai tay ôm con búp bê vải mà ngày ấy Ngô Tuấn ca ca đã làm cho cô, dỗ dành cô khi đang đau khổ, bất chợt hai dòng lệ khẽ rơi.

-"Tuấn ca, huynh bây giờ thế nào? Bên cạnh tiểu thư chắc huynh vui lắm, chẳng còn nhớ tới muội đâu phải không. Muội thì.... ngày nào cũng nhớ huynh, nhớ nhiều lắm"

Nước mắt cô cứ thế tuôn rơi, thấm vào con búp bê vải. Tuy rằng cô không dám tin rằng có ngày cô sẽ gặp lại người thương, cũng như cái ngày mà cô đứng dậy bước đi được, nhưng sâu thẳm tâm hồn cô vẫn còn một tia hy vọng. Cô đâu biết rằng chân trời xa kia, một vị tiểu thư tôn quý vẫn luôn đau đáu vì đôi chân tật nguyền của cô. Vốn dĩ Vạn Kỳ Vũ không đến thăm cô, cũng không cho Lý Thường Kiệt về gặp cô, bởi bây giờ Kỳ Vũ đã trong tầm ngắm của hoàng gia. Những người quan trọng với nàng có thể sẽ vì cuộc chiến tranh giữa hai nhà Hồ và Vạn mà bị liên lụy. Vạn Kỳ Vũ làm thế cũng là vì sự an toàn cho cô mà thôi.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.