Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá cầu!

Tiểu thuyết gốc · 2296 chữ

Chương 2: Phá cầu

Trung Hiếu nhanh chóng lấy lại tinh thần, căn cứ theo lời Trương Phàm căn dặn, hắn hô to:

"Cha mẹ sửa soạn quần áo, ít thôi, lấy theo khô, cơm nguội, đồ ăn nguội bó hết vô bao đi, rồi chạy ra sau gốc đa, con đi thông báo bà con rồi ra sau!"

"Tao biết rồi, mày xách theo cây mã tấu đi Hiếu, tao với bã tự lo được." Cậu ba Ly là người trấn định nhất nhà, ông lớn giọng hối thúc mợ ba: "Còn ngồi đần ra đó làm cái gì? Nhanh đi gom đồ ăn nồi niêu xoong chảo nhanh lên!"

Nói rồi ông lấy với tay lấy cây mã tấu dài 1m trên vách nhà đưa cho thằng Hiếu.

Thằng Hiếu nắm mã tấu, hắn vội vàng lấy xe ra đề máy, định hướng vào khúc trong kênh cụt mà chạy, trước khi đi, hắn khẽ liếc nhìn đoạn đường khúc ngoài, vừa lúc chứng kiến phía xa xa có đông nghịt bóng dáng máu me đầy mình đang xiêu vẹo đi đến. Chính là đàn zombie hàng nghìn con mà Trương Phàm nói đến, Trung Hiếu hoảng sợ, tê cả da đầu.

Từ ngoài đường, hắn thét to: "Cha mẹ! Soạn vậy đủ rồi, tụi zombie tới ngoài đầu làng rồi, ông bà xiết chạy ra ngoài hè đi! Nhanh!"

"Cái gì? Được rồi, tao đi liền!" Nghe cậu ba hồi đáp, thằng Hiếu đã không kịp chờ đợi đề máy chạy vô khúc trong, miệng không ngừng hô hào:

"Zombie tới rồi, cậu út Mao, cậu tư Mến, mọi người ơi chạy ra hè nhanh lên! Gom hết đồ ăn, dao mác ra hè, nhanh lên!"

Một đường chạy vội, Trung Hiếu thét muốn khàn cổ, chỉ thấy bà con trong xóm lúc này đã náo loạn lên rồi. Họ loạn vì không biết khúc ngoài thế nào, chỉ loạn vì khúc trong có ma ăn thịt người.

Thằng Hiếu đang chạy thì bị một toán đàn ông chặn lại, hỏi to:

"Mày chạy đi đâu vậy Hiếu? Trong đó có quỷ, muốn chết hả?!"

"Anh Hồng Đức, không xong rồi, tấy cả bọn chúng là zombie, khúc trong nhiều ít? Khúc ngoài bây giờ cả ngàn con đang kéo vô!"

Trung Hiếu gấp giọng đáp.

"Đ* mẹ! Vậy bây giờ chạy đi đâu?" Hồng Đức và bà con gần đó nghe vậy quýnh lên.

"Trời ơi, ma quỷ nó đang đuổi giết bà con bên kia cầu kênh cụt kìa, nó mà qua đây là chết hết." Bà tám Lanh khóc lóc.

Hiếu vội vàng nói: "Mọi người bình tĩnh nghe tui nói. Phía ngoài chợ đang đổ vô hàng ngàn con zombie, anh Phàm kêu mọi người sửa soạn quần áo, dao mác, cơm nước bỏ vô bao hết, trốn ra ngoài đồng. Nhanh tay nhanh chân lên, nó tới nơi rồi!"

"Cậu Phàm? Vậy được rồi nghe theo cậu Phàm." Hồng Đức gật đầu, sau đó hét to:

"Tất cả trở về nhà, lấy hết tốc độ gom góp dao mác với đồ ăn chạy hết ra đồng, nhanh!"

Có Hồng Đức và Trung Hiếu chỉ huy, người dân trong xóm của Trương Phàm mặc dù đang rối loạn nhưng người này chuyền tai người kia, cả xóm đang gom góp đồ đạc, chuẩn bị kéo ra đồng, trẻ con khóc thét được các cô phụ nữ dỗ dành, đàn ông thì tay cầm cuốc cầm rìu, tay xách theo dao theo mác.

Phần Trương Phàm, hắn tới nhà trước đàn zombie một bước, bằng đường hè trở về nhà, gã chỉ lấy đúng một cây dao bếp KAI đắt tiền nhất của mình. Con dao này theo hắn từ khi làm bếp đến nay, không bao giờ gỉ, chặt xương nhẹ như thái rau.

Sau đó, Trương Phàm chạy qua nhà cậu ba Ly, hắn đã phân phó cho Trung Hiếu thông báo cả làng dọn đồ, chỉ sợ thằng này không tin nên chậm trễ thời gian. Cũng may nó biết nghe lời, khi Trương Phàm chạy qua nhà cậu ba Ly thì thấy vợ chồng ổng đã soạn đồ xong rồi, cậu ba Ly mừng rỡ kêu: "Cậu Phàm!"

"Không cần nhiều lời, đi, tập hợp bà con về phía cuối kênh." Trương Phàm ra lệnh, tuy nhiên, cậu ba Ly nghe vậy liền nói nhanh: "Không được cậu Phàm, cuối kênh đã có zombie đến rồi!"

Trương Phàm nghe vậy nhướng mày, nội tâm thòng xuống, như vậy chẳng khác nào trước sau thụ địch. Mắt thấy đàn zombie sắp đến gần, Trương Phàm phất tay kêu chạy trước, vợ chồng cậu ba Ly lúc này cũng trông thấy đàn zombie hai mắt đen ngòm từ xa, nhất thời hoảng sợ á khẩu, vội vàng mang đồ chạy theo Trương Phàm.

Trương Phàm hỏi nhanh: "Thằng Hiếu và bà con khác đâu?"

"Hình như kéo về phía khúc kênh cụt trong kia rồi." Cậu ba Ly hơi do dự nói.

"Vậy thì chạy vô đó tập hợp." Trương Phàm dứt lời, hắn dẫn đầu chạy về phía cuối làng, trên đường đi, có không ít người dân đã sửa soạn xong đồ đạc, nhất thời tụ tập thành một đoàn đuổi theo.

Phía sau lưng, đàn zombie bước chân loạng choạng nối đuôi nhau đi tới, chúng không biết có người phía trước. Nhưng, con đầu đàn vốn dĩ hốc mắt đen ngòm thì đột nhiên khựng lại, nó há miệng rên rỉ, cuối cùng mọc ra đôi mắt trắng dã, khiến cho nó trông trở nên khác thường.

Con zombie này hai mũi khịt khịt, nó không thấy đường, nhưng khứu giác bỗng nhiên ngửi thấy mùi máu thịt phía trước. Ngũ quan của nó lập tức vặn vẹo, sau đó gầm to "Graa.." rồi dẫn đầu chạy tới, đàn zombie phía sau lập tức tăng tốc đuổi theo. Bởi vì con đường tỉnh lộ này quá nhỏ, bản thân là một bờ đê ngăn nước sông tràn vô phía đồng cho nên đường xây cao hơn mặt đồng và sông nhiều lần, vì thế khi đàn zombie đẩy nhanh tốc độ, có không ngớt zombie bị chen chút rơi xuống sông.

Nhất thời, đàn zombie khát máu hướng về phía đám Trương Phàm đuổi theo, tốc độ của chúng còn nhanh hơn cả bọn hắn!

Mợ ba Ly nghe tiếng động lạ bèn vội vàng nhìn lại, chứng kiến bầy zombie lũ lược đuổi đến, cô không khỏi thất thố hô to:

"Cậu Phàm ơi tụi nó đuổi theo mình kìa!"

"Cái gì?" Trương Phàm giật bắn mình, gã ngoáy đầu nhìn, xác nhận như mợ ba Ly nói, hắn cắn răng, nhanh trí động não nói:

"Mọi người, đường lộ không thể đi nữa, chúng ta sẽ đi bằng đường đồng. Chạy vô đồng nhanh lên."

"Chạy vô đồng!"

"Vô đồng!"

Bà con hô hào theo lệnh Trương Phàm, nhân lúc khoảng cách còn xa, ít nhất phải 200m, Trương Phàm dẫn đầu rẻ hướng, băng qua lớp nhà dân ven đường, hắn cùng mọi người thành công chạy ra ngoài đồng. Nhưng chưa xong, để cho chắn chắn, Trương Phàm ra lệnh:

"Cậu ba Ly, mọi người, dùng mấy miếng ván gỗ, tán đá dưới sàn cậu út Mao chặn đường mình vừa qua đi. Nhanh lên."

"Nhanh lên, Mao, nhà mày, ván gỗ mày để đâu?", cậu ba Ly hỏi nhanh.

"Đây, đây, theo tui." Cậu út Mao dẫn bà con đến dưới kho, nhà trong xóm này phần lớn là nhà sàn, xây san sát nhau, vì thế dưới sàn nhà rộng rãi, đựng không ít đồ.

Dưới sự chỉ dẫn của cậu út Mao, mọi người nhanh tay đem lối ra đồng chắn lại, tất cả nín thở lắng nghe tiếng động trên đường, rõ ràng có thể nghe được, cước bộ của đàn zombie đã chậm lại.

Tất cả thở phào một hơi.

Trương Phàm không dám phí thời gian, hắn khẽ giọng nói:

"Mọi người giữ yên lặng, bây giờ chạy siết xuống cuối xóm, tụ họp với mọi người."

"Đi thôi cậu Phàm."

"Được."

Tất cả nhất trí, mặc cho trời giông gió thổi mưa lâm râm, Trương Phàm dẫn đầu đoàn người chạy nhanh trên đồng.

Cho đến khi gần đến cuối làng, Trương Phàm thấy một bờ đê cao nữa mới dừng chân. Đoạn bờ đê này tiếp giáp với đường tỉnh lộ xóm hắn tạo thành một gốc vuông, cũng là nơi kết thúc đoạn đường tỉnh lộ xóm này, muốn đi qua kênh bên kia bờ sông, phải đi qua cây cầu gỗ mà bà con hai bên kênh tự làm.

Trương Phàm dẫn người từ trong đồng đi ra đường lộ, cuối cùng cũng gặp được Trung Hiếu, Hồng Đức và có cả Thanh Hằng, những người bạn nối khố của gã.

"Anh Phàm."

"Cậu Phàm."

Mọi người gặp Trương Phàm xuất hiện thì vui vẻ cùng hô.

Ngày thường, người dân tôn trọng Trương Phàm không chỉ vì nhà gã giàu giúp người, mà còn bởi vì học thức của gã là cao nhất, đụng chuyện thì Trương Phàm đứng ra lãnh đạo, bây giờ cũng như vậy.

"Tình huống thế nào?" Trương Phàm nhanh chóng hỏi, mắt nhìn phía bên kia cầu.

Con kênh này không lớn, cho nên cầu không dài, chỉ vẻn vẹn 10m. Lúc này nằm phủ phục trên cầu là hai nhân thủ mà Trung Hiếu cử lên, dễ bề quan sát.

"Bên kia loạn rồi, zombie gần như giết toàn bộ bà con bên đó, còn may chúng ngày càng kéo quân vô trong kia, bằng không tràn qua đây thì nguy rồi."

Báo cáo xong, Trung Hiếu hỏi: "Ngoài kia sao rồi đại ca?"

Trương Phàm lắc đầu đáp: "Tình huống nguy cấp, bọn súc vật đó theo bản năng đi vô hướng này, sắp đuổi đến rồi, tiếp tục ở đây chỉ có chờ chết."

"Vậy làm thế nào đây anh Phàm?" Thanh Hằng lo lắng hỏi.

Đang lúc mọi người nói chuyện, hai nhân thủ nằm canh gác trên cầu bỗng nheo mắt nhìn thật kỹ, sợ mình hoa mắt. Cuối cùng, lấp ló dưới ánh đèn nhà dân, hai gã chứng kiến lúc nhúc zombie đang chạy nhanh về hướng cầu, hai tay thon gầy của chúng dài đến mức chạm tới mặt đất!

"Con mẹ nó anh Hiếu, hàng trăm con zombie tay dài đang chạy về phía chúng ta, chỉ còn tầm 300m!"

"Anh Phàm?" Trung Hiếu giật bắn mình nhìn Trương Phàm.

Trương Phàm nhíu mày, nội tâm không sợ là giả, nhưng hắn sợ thì toàn bộ người ở đây sẽ mất sạch tinh thần chiến đấu. Vì thế Trương Phàm nhanh chóng hạ lệnh: "Mọi người lấy cuốc xẻng, búa, chúng ta phá cầu!"

"Phá cầu!"

Hồng Đức lập tức hô to. Sau đó tất cả mọi người đồng loạt săn tay áo, nhanh như chớp lao vào tháo vở chân cầu gần nhất, Trung Hiếu thì chỉ huy anh em nạy đinh lan can cầu, Trương Phàm hô to: "Chỉ cần tháo gỡ phía chân cầu bên mình thì cầu sẽ sập, không cần tháo ra tới giữa cầu."

Còn may mắn cầu này làm bằng gỗ, nếu bằng sắt thép xi măng thì cuộc đời mọi người hôm nay xem như tàn.

"Nhanh lên, nó đến rồi!" Có người hoảng sợ hô vang.

Trương Phàm giật nảy mình, khoảng cách 300m, đám zombie chạy không đến 20 giây là đến, bọn quái vật này tiến hoá từng giây sao? Làm sao người bình thường có thể chạy lại.

Bung!

Khi đám zombie đặt chân lên đầu cầu bên kia, chân cầu bên đây vừa lúc được mọi người tháo ra được. Bằng một tốc độ như gió cuốn, hàng chục con zombie giương đôi tay dài thòng ra ngoài trước chạy băng băng qua cầu.

Gràooo!

Mắt thấy cầu vẫn chưa sập kịp, Trương Phàm thét to: "Đẩy!"

"Haaa!"

Nương theo lệnh hắn, bà con dồn sức đẩy thân cầu sang một bên.

Răng rắc.

Cuối cùng, chiếc cầu gỗ bị đẩy nghiêng sang một bên, thuận đà ngã ầm xuống sông, mang theo lũ zombie rơi theo. Tuy nhiên, một con zombie dựa vào quán tính đã kịp với tay lấy đám người, trước khi té xuống dòng sông nó chụp lấy một người trong đó, tay nó vặn gãy cổ người đó ngay lập tức, sau đó tháo rời đầu ra, máu tươi bắn lên cao, cuối cùng nó mang theo người đó rơi xuống dòng sông kênh cuồn cuộn bên dưới.

"Út Mao!" Cậu ba Ly đau lòng thét to.

"Cậu út Mao!"

"Cha!"

Đám người trên bờ đau lòng hô hoán, nước mắt tuôn trào, đặc biệt là Thanh Hằng, tiếng kêu của cô như xé nát tâm can mọi người, vì út Mao chính là cha của cô.

Trương Phàm cắn răng, hắn ngoáy đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy lấp ló đằng xa là đen nghịt zombie đang xiêu vẹo đi về hướng này. Trương Phàm hít sâu một hơi, quát to:

"Mọi người sốc lại tinh thần, không thể để cậu út chết oan uổng như vậy được. Zombie đuổi tới rồi, tất cả theo tui chạy ra đồng, nhanh!"

Trương Phàm dứt lời liền dẫn đầu chạy trước, phía sau, Trung Hiếu đỡ lấy Thanh Hằng đang khốc nấc, cùng với mọi người kè nhau chạy theo hắn, nương theo đường bờ đê, tất cả gần trăm người chạy nhanh ra đồng.

Ở xa phía sau, con zombie có đôi mắt trắng dã khịt khịt mũi, khoé miệng đầy máu của nó co giật.

Bạn đang đọc Con Đường Sống sáng tác bởi YếnThanhThiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YếnThanhThiên
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.