Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trời chuyển mưa

Tiểu thuyết gốc · 2038 chữ

Chương 1: Trời chuyển mưa

Trời âm u, gió lạnh thổi tứ phía, chẳng biết từ lúc nào mây đen đã phủ kín chân trời.

Ở một góc chợ vắng vẻ trong chợ An Long, có một người phụ nữ đang loay hoay dọn hàng, có lẽ do ế ẩm lại gặp trời chuyển mưa, cho nên cô dẹp tiệm sớm.

Grừ...

Đang bận bịu, người phụ nữ giật mình ngẩng đầu, cô nghe thấy tiếng gầm gừ trong gốc tối, "Mèo sao?" Mang theo tò mò, cô chậm rãi bước đến nhìn, khi cô ấy đi đến gần, một hình ảnh kinh dị đập vào mắt khiến cô điếng người.

Một con zombie hai mắt trắng dã, thân thể khô quắpđầy rẫy vết máu đang ngấu nghiến một xác chết dưới đất, nhìn vết thương trên người, không khó để suy đoán người nọ đã bị nó ăn tươi nuốt sống!

Chứng kiến người phụ nữ xuất hiện, con zombie khịt mũi, phát hiện ra cô ta, nó lập tức buông bỏ xác chết, tức tốc nhào đến.

"Á!"

Tiếng hét thất thanh của người phụ vang lên, nhưng rồi sau đó là tiếng đau đớn gào thét của người phụ nữ nọ.

-----

Gió lạnh thổi vi vu ngang mặt, Trương Phàm giật mình bắn người dậy, hắn thở hồng hộc một hồi mới lau đi mồ hôi trên trán.

"Lại là giấc mơ kì quái đó." Gã thì thầm.

Dạo gần đây Trương Phàm cứ mơ mãi một hình ảnh, đó là tràng cảnh hắn cùng với nhân loại đang đối diện với một tàu hành tinh khổng lồ bằng tâm thái bất lực cùng cực, trên con tàu đó, đếm không hết người ngoài hành tinh tay cầm vũ khí viễn siêu công nghệ con người. Chúng đến và muốn bắt nhân loại trở thành nô lệ, công cụ sinh sản và các thử nghiệm chết chóc.

Trương Phàm thở ra một hơi, lắng lại nội tâm đang hốt hoảng, trên đời còn có chuyện ly kỳ như thế sao?

Gã nhớ mình xem phim khoa học viễn tưởng cũng không nhiều, đâu đến nổi nằm mơ ám ảnh như thế. Chẳng lẽ áp lực công việc quá rồi?

"Về quê mình sống buông thả thật, lại ngủ quên."

Trương Phàm nhìn đồng hồ đã qua 1h30 chiều, hắn vội vàng đi rửa mặt rồi chuẩn bị vỏ xách đi chợ.

Trương Phàm là đầu bếp chính trong một nhà hàng 5 sao ở thành phố Sài Nam, công việc mà biết bao người ao ước, nhưng do cảm thấy mệt mỏi vì công việc không theo ý mình, cho nên gã xin nghỉ làm về quê mở tiệm, bán phở và một số đồ ăn sáng.

Tuy tiền không so bì kịp, nhưng đổi lại cuộc sống thoải mái hơn, Trương Phàm cảm thấy quyết định như vậy là đúng rồi.

Trương Phàm mồ côi cha mẹ từ nhỏ, trong xóm hay gọi gã là "cậu hai" bởi vì nhà gã giàu nhất làng. Bình thường Trương Phàm đối nhân xử thế cũng không tệ, thường xuyên hỗ trợ tiền bạc xây cất nhà cửa, cho mượn tiền làm ăn, cho các cháu nhỏ trong xóm ăn học, thế nên địa vị trong xóm của Trương Phàm rất cao, ai cũng quý gã, lời nói rất có trọng lượng.

"Trời chuyển mưa rồi?"

Nhìn sắc trời, Trương Phàm nhíu chặt hàng mi, không hiểu sao trong lòng hắn luôn có cảm giác lo lắng bất an. Từ trước đến nay hắn luôn tin tưởng vào trực giác của mình, vì nó luôn đúng.

"Chỉ mong không xuất hiện chuyện gì to tác."

Nói rồi, Trương Phàm lấy con xe wave rẻ ra đề máy, dù nói thế nào thì chiều nay hắn vẫn phải bán phở, cho nên phải tranh thủ đi chợ mua ít nguyên liệu trước khi mưa xuống.

"Anh Phàm! Đi chợ hả?"

Đúng lúc đó, thằng Trung Hiếu nhà kế bên ló mặt sang hỏi. Nó là tâm phúc của Trương Phàm, chơi với hắn từ thời nối khố.

"Ừ."

"Mua giúp em 10 ổ bánh mì nhe, nay nhà em làm bánh mì cà ri, ha ha."

Trung Hiếu khoái chí cười to, nhà nó làm mộc, hôm nay vừa cất xong căn nhà cho khách nên mở tiệc nấu ăn mừng.

Không đợi Trương Phàm trả lời, nó đã bổ sung:

"Thôi 20 ổ đi anh, xíu về qua nhà em ăn luôn nha đại ca."

"Ok." Trương Phàm cười đáp.

Cuối cùng hắn lên đường chạy ra chợ An Long. Quê của Trương Phàm có đường xá rất đơn giản, nhà hắn nằm trong đường tỉnh lộ, một bên là sông, một bên là đồng ruộng, chợ An Long thì nằm cặp vách đường quốc lộ, chỉ cần hắn chạy hết đường tỉnh lộ là đến.

Khi gần đến chợ, Trương Phàm càng nhíu mày, hắn hạ ga xuống chạy chậm lại.

Không ổn.

Càng chạy đến gần chợ An Long, Trương Phàm chứng kiến rất nhiều xe cộ ngã nghiêng giữa đường, cho dù là đường quốc lộ, giờ đây đã không còn một bóng người, thay vào đó là xe cộ lăn lốc, xe lớn nằm yên bất động, khói bốc nghi ngút.

Người đâu chẳng thấy ai, nhưng máu tươi thì loang lổ khắp nơi!

"Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?"

Tai nạn xe liên hoàn? Nhưng dù vậy người đâu hết rồi, công an cũng chẳng thấy ai.

Không một người, không một tiếng động, chỉ có tiếng gió lạnh và trời đang chuyển mưa, sấm chớp đì đùng!

Nội tâm Trương Phàm lo lắng ngưng thành thực chất, hắn dừng xe giữa đường, theo trực giác nhìn vô trong chợ An Long.

Mặc dù không thấy ai nhưng hắn vẫn nhìn lom lom.

Trực giác hắn bảo nó đang đến! Nguy hiểm đang đến!

"Gràoo!"

Đột nhiên, hàng trăm nhân loại thân thể bị cắn nát đồng loạt ùa ra, dáng chạy xiêu vẹo, hốc mắt đen ngòm, máu tươi phủ kín người, chúng há miệng to khát máu hướng về phía Trương Phàm lao đến.

Tốc độ thậm chí không thua kém một người chạy hết tốc lực!

Nội tâm Trương Phàm kịch liệt co rút, gã hoảng sợ hô: "Zombie? Con mẹ nó chạy!"

Dứt lời Trương Phàm nhanh chóng đảo đầu xe, thế nhưng vừa rồi dừng xe, động cơ tự động tắt, bây giờ đề máy không lên! Gã cố gắng trấn định đạp máy, mắt thấy đàn zombie với tay chạm tới lưng.

Grừm!

Xe nổ máy, Trương Phàm theo phản xạ ưỡn người về phía trước tránh thoát được một vồ của zombie, thuận thế gã tức tốc đạp chân ga, kéo hết tốc độ lao về trước, vừa lúc đó đàn zombie cào cấu đi ngang, hụt vào khoảng không.

Trương Phàm toát mồ hôi lạnh, tập trung lạng lách tránh những chiếc xe lăn lốc trên đường, phía sau đàn zombie đuổi theo sát rịt, đuổi theo hắn không buông.

"Về nhà!"

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Trương Phàm lúc này, nhưng chưa kịp đâm xe xuống đường tỉnh lộ, hắn trông thấy hai đầu đường quốc lộ, hàng trăm hàng nghìn con zombie từ trong khu dân cư điên cuồng đổ ra, đuổi về phía hắn.

Trương Phàm kinh hoảng: "Con mẹ nó, mấy con này đi săn theo đàn sao? Hay giác quan nối liền với nhau?"

Mặc kệ thế nào, khi Trương Phàm chạy vào tỉnh lộ, khúc đường này xe cộ trống trải, hắn một mực kéo ga, rất nhanh cắt đuôi được đàn zombie phía sau. Tuy nhiên, chúng vẫn nghe theo tiếng động cơ xe mà dí theo không bỏ, cuối cùng tạo thành một đàn thi hải hơn nghìn con đông nghìn nghịt, chen cứng đường tỉnh lộ đuổi theo Trương Phàm.

"Không được, như vậy sẽ nguy hiểm cho làng."

Trương Phàm cắn răng, mắt thấy đàn zombie còn xa, hắn lập tức bỏ xe, rồi hướng về phía đồng bên tay trái mà chạy bộ, xuyên qua một lớp nhà dân, cuối cùng hắn đặt chân ra được ngoài đồng.

Ở ngoài đường, đàn zombie nhanh chóng đuổi kịp, chúng tụm lại chỗ chiếc xe, sau đó ngu ngơ đứng đấy, có lẽ vì không thấy ai để tấn công cho nên chúng mới thả chậm cước bộ. Nhưng theo Trương Phàm thấy, phương hướng chúng tản ra rõ ràng là đi về phía làng của hắn, khoảng cách còn hơn 3 cây số là đến.

Thấy vậy, Trương Phàm vội vàng hạ thấp thân thể, nương theo nhà dân mà ẩn nấp thân mình, tránh để lũ zombie thấy được, rồi nhanh chóng men theo đường đồng chạy về nhà.

Đến bây giờ Trương Phàm vẫn chưa xác định được lũ zombie này đi săn theo khứu giác hay thị giác, hay là cả hai, vì thế trốn tránh cho an toàn.

Mặc dù sợ hãi, nhưng Trương Phàm không đến mức hoảng loạn, dù sao hắn cũng lăn lộn trên giang hồ hơn 10 năm mới vào làm bếp, bây giờ 30 tuổi, cảnh chết chóc gì chưa từng gặp qua.

Một tia sét xẹt qua bầu trời, ánh sáng dường như đang yếu dần, Trương Phàm một mực chạy nhanh giữa đồng không mông quạnh, gió lớn rít gào. Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Trung Hiếu, đầu dây bên kia Trung Hiếu mở máy liền đáp:

"Alo em nghe nè anh Phàm."

Trương Phàm sắp xếp lại từ ngữ trong đầu rồi nói: "Nghe kỹ nè Hiếu, anh không phải nói đùa, bây giờ có một đàn zombie hơn ngàn con đang hướng về xóm mình. Mày kêu gia đình, rồi thông báo toàn bộ bà con sửa soạn quần áo, dao mác với đồ ăn hiện có, toàn bộ gom lại, kéo quân ra đồng trốn. Anh đang trên đường chạy về!"

Đầu dây bên kia, Trung Hiếu im lặng một hồi, tựa hồ không tin nổi Trương Phàm nói, hắn hỏi ngược:

"Giỡn hả đại ca? Zombie gì đâu đây?"

"Giỡn mẹ mày! Tận thế tới rồi! Soạn đồ nhanh lên, không thì chết! Tao về tới liền đây!"

Trương Phàm tức giận quát, hắn cúp máy, hắn bây giờ mệt như chó rồi, quảng đường 3 cây số, nói thật hắn chạy không nổi, nhưng bên lỗ tai vẫn nghe được tiếng zombie hầm hừ nhỏ nhỏ không dứt, hắn chỉ dám đứng lại thở mấy hơi rồi chạy tiếp.

Cũng may, cả cánh đồng đã cắt lúa, cho nên tương đối trống trải dễ chạy.

Trung Hiếu cúp máy, hắn nhăn mày nhìn màn hình điện thoại.

"Anh Phàm điên rồi sao?"

"Gì vậy con?" Mợ ba Ly, mẹ hắn hỏi.

"Anh Phàm kêu cả xóm mình thu gom quần áo, dao mác với đồ ăn chạy ra đồng trốn."

"Trốn cái gì?" Mợ ba Ly không hiểu.

"Zombie!" Trung Hiếu lắc đầu đáp.

"Là gì?" Mợ ba Ly càng không hiểu.

"Là mấy con ma biết ăn thịt người, bị nó cắn sẽ biến thành như nó!" Trung Hiếu kiên nhẫn giải thích.

Lời hắn nói ra khiến cả nhà một trận mơ hồ, nhưng cũng không khỏi âm trầm xuống.

Cha nó cậu ba Ly chần chừ một hồi rồi nói:

"Cậu hai Phàm đó giờ ăn ngay nói thật, sẽ không bày ra chuyện đùa giỡn mọi người đâu, mày đi thông báo cả làng thu dọn đồ đi, tao với bã ở nhà tự dọn. Xong rồi kêu tập hợp ở gốc đa ngoài hè!"

"Dạ!" Trung Hiếu nửa tin nửa ngờ đứng dậy, chuẩn bị lấy xe đi thông báo cả xóm. Nào ngờ khi hắn vừa đứng dậy, ngoài đường đã có người hô hoán:

"Bà con ơi chạy đi! Xóm trong kênh cụt có ma ăn thịt người kìa!" Tiếng thét vừa lên, phía sau liền nghe tiếng bà con hoảng loạn.

Trung Hiếu và vợ chồng cậu ba Ly ngẩng người, nội tâm kịch liệt nhảy lên một cái.

Trương Phàm nói là thật?

Bạn đang đọc Con Đường Sống sáng tác bởi YếnThanhThiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YếnThanhThiên
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.