Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TÔI KHÔNG PHẢI LÀ HẢI VƯƠNG

Phiên bản Dịch · 1412 chữ

CHƯƠNG 961: TÔI KHÔNG PHẢI LÀ HẢI VƯƠNG

Ngày hôm sau. Mộc Thanh Vũ và Tiêu Ngự đưa hai đứa con của họ đến gặp cha mẹ của Hoa Lục Lạc.

Một cặp đôi rất bình thường.

Cha của Hoa Lục Lạc là tài xế taxi, còn mẹ là nhân viên của một công ty nào đó.

Thu nhập không cao, gia đình không có tiền tiết kiệm, vay mua nhà chưa trả hết.

Vợ chồng trẻ đang coi thường người bình thường sao?

Đừng làm loạn.

Khi đã đến thân phận này bọn họ còn có cái gì không nhìn ra chứ?

Mục đích đến đây lần này là họ muốn nhận Hoa Lục Lạc làm con nuôi.

Đừng hiểu sai ý, thực sự là con nuôi!

Có tầng này thân phận, đi lại giữa hai bên gia đình sẽ trở nên thân thiết và thuận lợi hơn. Hơn nữa, đôi vợ chồng trẻ cũng rất thích Hoa Lục Lạc đứa trẻ này.

Dù sau này có xảy ra chuyện tệ như hai đứa cũng không đến được với nhau.

Hoa Lục Lạc vẫn sẽ là con gái của họ!

Ở nhà Hoa Lục Lạc một ngày.

Mộc Mộc tối nay ngủ ở nhà Hoa Lục Lạc.

Hai vợ chồng trẻ cáo từ.

Không có vội vàng về nhà, con gái có Bạch Đình trông hộ.

Họ muốn ngắm cảnh.

Khi đi bộ, đi ngang qua một trường trung học và nhìn thấy các học sinh sau giờ tan học.

“Thời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất”

Mộc Thanh Vũ nhìn nhóm học sinh.

"Ừm." Tiêu Ngự gật đầu,

"Tuổi đẹp nhất."

"Hãy kể cho chị nghe về thời học sinh đẹp nhất của em."

Mộc Thanh Vũ dựa vào vòng tay của em trai,

"Chỉ cần nói ... đến năm 18 tuổi."

"Mười tám?"

Tiêu Ngự suy nghĩ một chút, sau đó cười nói

"Khi em mười tám tuổi em quen một người, cậu ta đẹp trai hơn em một chút, chơi bóng rổ rất giỏi, và luôn thích pha trò cười. Sau khi uống rượu lén với bạn bè, cậu ta rất thích đứng trên sân chơi và hát những bản tình ca ”.

“Mãi đến sau này cậu ấy tốt nghiệp ... và đột ngột biến mất.”

“Mọi người xung quanh em đều nói rằng cậu ta không bao giờ quay lại, và ngay cả em cũng cảm thấy như vậy.”

“Kể từ khi cậu ta đi, em ít cười hơn”

“Lúc đó, mẹ còn cằn nhằn tôi suốt ngày, nói rằng em 22 tuổi rồi, phải đi xem mắt hẹn hò đi ... “

“Em đã gặp lại cậu ta vào ngày hôm đó khi em đi hẹn hò.”

“Trong khoảnh khắc đó, cậu ta đã bật ra khỏi đầu và nói với em..”

“Cậu ta đã nói gì?”

Mộc Thanh Vũ dựa vào người em trai, mắt cô mê ly.

“Cậu ta nói, đồ ngốc.”

Tiêu Ngự cười nói: “Con người ta rồi cũng phải lớn lên, cho dù có ký ức tốt đẹp như thế nào thì cũng nên trân trọng hiện tại.”

“Có thật không?”

Đôi mắt đẹp ẩm ướt của Mộc Thanh Vũ đột nhiên đung đưa, mềm nhũn,

“Em đã làm thế nào?”

“Em đã bị bắt cóc trước khi em có thể làm điều đó. .”

Tiêu Ngự mỉm cười,

"Bọn bắt cóc vô cùng tàn nhẫn, em không có sức đánh trả, đã trở thành áp trại tướng công!”

“Haha!” Mộc Thanh Vũ cười thành tiếng.

Tiêu Ngự cũng đang mỉm cười hạnh phúc.

“Em có vẻ rất thích Hoa Lục Lạc?”

Mộc Thanh Vũ hỏi em trai.

“Ừm.”

Vẻ mặt Tiêu Ngự kỳ quái, “Rất giống với em trước kia”

“Trước kia?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Thanh Vũ cũng nở một nụ cười kỳ lạ.

“Ừm” Tiêu Ngự nắm lấy tay Mộc Thanh Vũ và mỉm cười.

“Giờ thì sao?”

Mộc Thanh Vũ cười hỏi "Vĩnh biệt quá khứ, em hiện tại thế nào?"

"Có hai câu trả lời cho câu hỏi này." Tiêu Ngự cười

"Một tốt một xấu"

"Đúng không?" Mộc Thanh Vũ nhéo nhéo tay em trai, "Nói chị nghe?"

"Câu trả lời xấu là..." Tiêu Ngự giơ cánh tay chỉ lên trời,

“Mọi thứ trong quá khứ đã biến mất, em vẫn còn sống.”

“Tốt thì sao?” Mộc Thanh Vũ ôm chầm lấy em trai mình

“Tốt?”

Tiêu Ngự thu tay lại, ôm chặt lấy Mộc Thanh Vũ.

"Dù mọi thứ trong quá khứ không còn nhưng em vẫn vui vẻ và hạnh phúc"

………

Hoàng hôn.

“Ách?”

Khi Tiêu Ngự và Mộc Thanh Vũ trở về nhà, họ thấy ai đó đang ngồi xổm trước cửa nhà bọn họ, không phải ai cũng có tư cách ngồi xổm ở đó.

Những người lính canh đó có thực sự chỉ là một vật trang trí?

Chỉ có thể là người quen!

“Chu Ngọc Long?”

Tiêu Ngự hơi ngạc nhiên khi nhìn Chu Ngọc Long đang ngồi xổm ở cửa hút thuốc.

“Sư phụ!”

Chu Ngọc Long đứng lên, “Anh đã về”

"Sao cậu lại đến nhà tôi?" Tiêu Ngự ác ý liếc nhìn đệ tử của mình,

"Cú đêm vào nhà rồi đến đây làm gì?"

Chu Ngọc Long: …

Còn sự ấm áp giữa con người với nhau sao?

“Nói gì đó?”

Mộc Thanh Vũ cười và đấm em trai mình, và nói với Chu Ngọc Long, "Đi vào nhà đi."

“Vẫn là sư mẫu tốt”

Chu Ngọc Long cười toe toét trên.

Khi ba người họ đến phòng khách, Mộc Thanh Vũ đi gặp con gái.

"Nói cho tôi biết, có chuyện gì vậy?" Tiêu Ngự nheo mắt nhìn đệ tử xui xẻo.

“Sư phụ, anh thật lợi hại!”

Không nói lời nào, Chu Ngọc Long đưa ngón tay cái lên nịnh nọt ...

Tiêu Ngự: ???

Chuyện gì đã xảy ra?

“Nhưng gì anh đã dạy tôi lần trước.”

Chu Ngọc Long phấn khích nói "Thật hữu ích!"

Anh đã cậu ta cái gì ...... Tiêu Ngự sững sờ.

Đệ tử và một cô gái say rượu đã ở cùng nhau. Sau đó cô gái mang thai, và kết quả là với đệ tử chia tay?

"Và sau đó?" Tiêu Ngự cười hỏi: "Hòa hợp rồi sao?"

"Không." Chu Ngọc Long cúi đầu,

"Tuy nhiên, ít nhất cô ấy đã nói chuyện với tôi."

"Nó là tiến triển tốt." Tiêu Ngự vỗ vai đệ tử, “Tiếp tục cố gắng đi.”

“Không, sư phụ, anh hãy chỉ tôi hai chiêu nữa đi.”

Chu Ngọc Long gấp gáp,

“Tôi tới đây là muốn xin lời khuyên.”

“Trên đầu cậu có lỗ thủng sao?” Tiêu Ngự nghiêm túc hỏi.

“Ý của anh là gì?” Chu Ngọc Long sững sờ.

“Tôi có thể dạy cậu cái gì?”

Tiêu Ngự lắc đầu,

“Cả đời này tôi chỉ có một người vợ, cũng không phải tra nam, làm sao có thể biết theo đuổi một cô gái.”

Chỉ ở với một người phụ nữ không phải là một câu nói đùa.

Về phần muốn trở thành tra nam ... Tiêu Ngự không có bị bệnh.

Cuộc sống của tra nam có thoải mái như anh bây giờ không?

Đùa!

"Sư phụ, đừng giả bộ nữa."

Chu Ngọc Long nháy mắt,

“Anh đã bị bại lộ từ lâu”

“Tôi bị bại lộ cọng lông sao?”

Tiêu Ngự trừng mắt nhìn tên đệ tử bất hạnh rồi dè dặt liếc nhìn lên lầu hai.

Nếu chị gái anh biết chuyện này, anh đã từng dạy đệ tử cách tán gái.

Mộc Thanh Vũ hỏi: Nào, nói cho chị biết, tại sao em biết nhiều như vậy?

Chết chết mất!

“Sư phụ, anh phải giúp tôi”

Chu Ngọc Long đáng thương nhìn Tiêu Ngự,

“Anh có nhẫn tâm nhìn đệ tử của mình cô độc đến cuối đời sao?”

“Chuyện này liên quan gì đến tôi?”

Tiêu Ngự kém chút chửi bậy.

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của đệ tử, anh trợn tròn mắt,

"Sao nào, cậu có muốn trở nên mạnh mẽ hơn không?"

“Muốn”

Chu Ngọc Long gật đầu, vui mừng.

“Được” Tiêu Ngự duỗi tay ra,

“Đến nạp tiền đi”

Chu Ngọc Long: ???

"Muốn mua dâm mà không trả tiền?" Tiêu Ngự cười mắng, "Còn có chuyện tốt như vậy sao?"

"Khi chúng tôi kết hôn."

Chu Ngọc Long cười, “Mời vợ chồng sư phụ ăn bữa cơm!"

“Tạm được”

Tiêu Ngự cười gật đầu,

“Giao kèo xong”

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.