Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

DƯỜNG NHƯ CÓ CHÚT KHÔNG NGHIÊM TÚC.

Phiên bản Dịch · 1400 chữ

CHƯƠNG 908: DƯỜNG NHƯ CÓ CHÚT KHÔNG NGHIÊM TÚC.

Buổi sáng, ánh mặt trời rực rỡ vẽ nên những chiếc lá vầng hào quang vàng bạc.

Ánh sáng tỏa ra từ những khe hở trên cây, giống như vô số con rồng phun ra những thác nước tuyệt đẹp.

Hai đứa trẻ tay trong tay ngồi trên chiếc ghế dài dưới bóng cây.

"Mộc Mộc, năm nay em bao nhiêu tuổi?"

"Ba tháng nữa tròn ba tuổi."

"Quả nhiên là một người đàn ông nhỏ."

"Chị Hoa Lục Lạc thì sao?"

"Ba tháng nữa chị sẽ bảy tuổi."

"Cha em nói bảy tuổi có thể đi học, còn nói học xong có thể cưới vợ."

"Cha em thật là buồn cười. Con trai không phải lúc nào cũng nghĩ tìm được con dâu, sẽ không có tiền đồ."

“Mẹ em cũng nói như vậy, còn nói cha em không có tiền đồ, suốt ngày như một đứa trẻ như cai sữa, còn nói chăm hai đứa con trai thật vất vả.”

"Hahaha ... Mộc Mộc, đừng nói nữa, nếu cha em biết chuyện này, ông ấy sẽ đánh chết em!"

"Em không sợ, cha em không bao giờ đánh em."

"A, vậy thì cha của em thật là tốt."

"Không phải, cha sẽ gọi chị gái ông ấy đến đánh em, chị gái ông ấy rất tàn nhẫn!"

"Uh ... Ai là chị gái của cha em?"

"Mẹ em!

"Haha!"

Xa xăm.

Nhìn hai đứa nhỏ trên ghế nói cười, Tiêu Ngự bất lực lắc đầu với vẻ mặt tức giận và nụ cười của người cha già.

Thằng nhóc vì để lấy lòng chị gái nhỏ xinh đẹp mới gặp đã bán đứng cả nhà.

Anh phải thừa nhận rằng con trai anh giỏi hơn anh rất nhiều.

Biết cách lấy lòng các cô gái khi còn nhỏ như vậy như vậy.

Là một người từng trải, Tiêu Ngự rất ý thức về mối quan hệ nam nữ.

Nếu một chàng trai có thể mang một cô gái niềm vui và hạnh phúc.

Giữ cho các cô gái luôn vui vẻ và hạnh phúc, cười mọi lúc.

Cô gái không thể thoát khỏi lòng bàn tay của chàng trai.

Giống như cảnh trước mắt…

“Mộc Mộc, vậy lớn lên em muốn ai làm vợ em?”

"Em muốn chị Hoa Lục Lạc làm vợ em."

"Được không? "

“Chuyện này ... trước đây chị đã hứa với một người anh rằng sẽ làm vợ của con trai anh ấy"

"A? Anh này không phải người tốt."

"Tại sao em lại nói vậy? "

“Mẹ em đã dạy em một câu thành ngữ, mưu đồ bất chính. Em không nghĩ người anh này muốn tìm vợ cho con trai mình, có thể là do chị gái quá xinh đẹp.”

"Hahaha .... vậy sao"

“Chắc chắn là vậy!”

………

Tmd ... Tiêu Ngự không biết cười không khóc, dã tâm giết chết con trai mình đều có.

Thằng nhóc này, hồi đó anh có lòng tốt tìm con dâu cho nó.

Giờ nó lại còn nói anh mưu đồ bất chính, anh còn cần đứa con trai này sao?

Tuy nhiên, phương pháp tấn công đối thủ của con trai anh quá vô liêm sỉ.

Có vẻ không giống anh chút nào, tốt, chắc chắn không phải do anh dạy.

Không phải nó nói chị gái anh tàn nhẫn sao?

Chờ lát nữa về nhà, anh sẽ mách chị gái anh đánh nó khi về nhà!

"Chị Hoa Lục Lạc, chị sẽ làm vợ em khi chị lớn lên chứ?"

"Haha ... chị có thể nói không sao?"

"Có hai lựa chọn."

"Lựa chọn nào?"

"Tốt, và rất tốt."

"Ha ha ha ha..."

"Chị Hoa Lục Lạc đừng cười, em rất nghiêm túc."

"Haha... Được rồi, chị không cười, chị muốn hỏi em một câu. Nếu như em có thể trả lời đúng, chị sẽ suy nghĩ lại đi tìm người anh kia giải trừ hôn ước, được không?"

"Được rồi, chị hỏi đi."

"Trước khi hỏi, chị muốn biết trước, em đã xem Tây Du Ký chưa?"

"Em đã xem nó khi một tuổi, và đã xem lại lần hai trong năm nay."

"Thật lợi hại, Mộc Mộc, em nói Tây Du Ký có rất nhiều thần tiên, tại sao không có ai lấy Tôn Ngộ Không làm thú cưỡi?”

"Vấn đề là cưỡi chỗ nào?"

“Ờ?”

"Mọi người đều cưỡi voi, hổ, sư tử ... chị có vẻ không nghiêm túc khi cưỡi một con khỉ." “Phốc ... hahahaha!”

"Em nói đúng không?"

“Được rồi, coi như em đúng”

"Oa, chị là vợ của em."

“Chưa được, chị còn phải giải trừ hôn ước đã”

"Vậy sao?"

“Đó không phải là vấn đề, chị hãy cho em địa chỉ của anh trai đó, và em sẽ nhờ cha em nói chuyện với anh ấy."

"Nói về cái gì?"

“Tất nhiên là đánh anh ấy… à không, là để anh ấy thấy khó mà lui”

“Hahaha...”

......

Nhìn hai đứa nhóc cười.

Tiểu Vũ muốn khóc không ra nước mắt.

Anh sẽ đánh chính mình để cho chính mình biết khó mà lui, liệu có ổn không?

Cho đến chín giờ sáng.

Hoa Lục Lạc giống như một người chị yêu thương em trai, giúp Mộc Mộc đóng cặp đi học.

Cô bé lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mộc Mộc và đưa em trai về nhà.

Trong ánh mặt trời.

Họ giống như một cặp kim đồng ngọc nữ.

Tiêu Ngự đi theo sau.

Cho đến khi vào khu nhà, anh đi nhanh về nhà trước.

.........

"Chị " Tiêu Ngự hét lên, "Chuẩn bị một chút."

"Chuẩn bị cái gì?"Mộc Thanh Vũ, người đang dỗ dành con gái trong phòng khách, đã rất ngạc nhiên.

"Con dâu của chúng ta sắp tới."

Tiêu Ngự không khỏi muốn cười,

“Đang được con trai chúng ta mang về nhà"

Mộc Thanh Vũ: .....

Cô tự hỏi liệu em trai cô có thứ gì khác trong đầu không?

Bị bệnh gì nặng?

Mộc Mộc còn chưa được ba tuổi!

“Không phải nói đùa đâu”

Tiêu Ngự ngừng cười và dùng tốc độ nhanh nhất để kể về cuộc gặp gỡ với Hoa Lục Lạc hai năm trước ở Ma Đô.

Mộc Thanh Vũ bị sốc.

Chỉ số IQ của cô là bao nhiêu?

Giống như Tiêu Ngự, hai người họ đều cảm thấy rằng thế giới rất thần kỳ.

Trong lòng cũng có một cảm giác kỳ quái, thực sự là định mệnh sao?!

“Em đi chỗ khác đi”

Sau khi định thần lại, Mộc Thanh Vũ chỉ vào Tiêu Ngự,

“Đừng để cô bé phát hiện ra.”

"Ách!" Tiêu Ngự trầm mặc,

"Tại sao?"

"Ừm?" Mộc Thanh Vũ nhìn em trai hôi hám của mình với nụ cười nửa miệng.

Tiêu Ngự kinh sợ không thể làm gì khác ngoài trốn đi.

.........

Năm phút sau, chuông cửa vang lên.

Mộc Thanh Vũ đích thân đi mở cửa.

Khi nhìn thấy Hoa Lục Lac, cô đã rất ngạc nhiên.

Khi Hoa Lục Lac nhìn thấy cô nương xinh đẹp như tiên nữ và cao quý, tao nhã như hoàng hậu trước mặt, cô bé cũng vô cùng sửng sốt.

“Mẹ!”

Mộc Mộc chạy đến và nắm lấy tay Mộc Thanh Vũ, mỉm cười hắc hắc,

“Con dẫn chị Hoa Lục Lạc về nhà mình làm khách.”

"Tránh sang một bên."

Liếc nhìn con trai, Mộc Thanh Vũ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai,

"Lát nữa mẹ sẽ tính sổ với con."

Mộc Mộc:...

Xong đời, mẹ đã biết cậu đi mạo hiểm.

"Chào dì, con là Hoa Lục Lạc."

Hoa Lục Lạc nháy mắt, khéo léo giới thiệu.

“Được rồi.”

Đôi mắt đẹp của Mộc Thanh Vũ sáng lên, và có một tia sáng trong đó.

Nhìn cô bé trước mặt, cô cảm nhận được sự lanh lợi ở cô bé, và càng nhìn càng thích. “Vào nhà trước!”

Mộc Thanh Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hoa Lục Lạc và bước vào nhà.

Mộc Mộc: ???

Này, này, không có ai quan tâm đến cậu?

Không, mau đi tìm cha.

Một lúc sau mẹ đánh cậu thì để cha cậu chắn lửa đạn trước.

Mộc Mộc chạy vào nhà với đôi chân ngắn của mình, chuẩn bị kéo Tiêu Ngự xuống nước. Có câu thành ngữ nói thế nào?

Cha nhân hậu, con hiếu thảo!

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.