Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

DUYÊN PHẬN

Phiên bản Dịch · 1297 chữ

CHƯƠNG 907: DUYÊN PHẬN

Ký ức của hai năm trước hiện lên trong tâm trí Tiêu Ngự.

Ma Đô, mê cung lập phương, cô bé ......

Trái tim Tiêu Ngự như có cảm giác định mệnh.

Anh sững người nhìn cô bé đã lớn hơn chút.

Một suy đoán ngớ ngẩn và táo bạo xuất hiện trong lòng Tiêu Ngự.

Suy đoán này đến chính anh cũng không tin được,

Không phải chứ, cô bé đã theo lời hẹn ước đến tìm con trai anh rồi?

"Bà định làm gì?"

Một âm thanh du dương vang lên.

Một đôi tay trắng ngọc dịu dàng kéo Tiểu đậu đinh ra khỏi tay Mã Ngọc Diễm.

Cô bé như tiên nữ đứng trước mặt Tiểu đậu đinh.

Tiểu đậu đinh và Mã Ngọc Diễm đều sững sờ nhìn cô bé trước mặt.

Bắt gặp khuôn mặt nũng nịu, xinh xắn của cô bé.

Nhìn thấy gương mặt này, bất cứ ai cũng sẽ thở dài cảm thán: Đúng là một cô bé xinh đẹp! Ngoài việc quá nhỏ tuổi, nhan sắc của cô bé hoàn hảo không tì vết.

Da đẹp hơn tuyết, tóc đen mượt như mây, mắt trắng sáng ngời, lông mày đẹp như tranh vẽ.

Đặc biệt là đôi mắt to sáng ngời, như thể có thể nói chuyện, cư nhiên toát ra vẻ khinh thường Mã Ngọc Diễm, "Này bà, tôi đã gọi cảnh sát rồi!"

“Ách”

Mã Ngọc Diễm hoảng sợ, xoay người rời đi.

“Hừ.”

Cô bé nhăn lại chiếc mũi cao và khịt mũi.

Quay lại nhìn người cậu bé nhỏ bé ngốc nghếch trước mặt

"A, dễ thương quá."

Cô bé chớp chớp đôi mắt thông minh, cong lên đôi môi anh đào mỏng,

"Em trai, em tên gì?"

“Mộc Mộc” Tiểu đậu đinh định thần lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé

“Chị ơi, chị thật đẹp, đẹp như mẹ của em.

“Gì?”

Cô bé ngạc nhiên, “Mẹ … của em?”

Trước đây, nhiều anh, chị, cô chú, cô bác sẽ khen cô bé ưa nhìn, xinh đẹp, giống thiên thần nhỏ gì đó.

Nhưng lần đầu tiên cô bé nghe ai đó miêu tả cô ấy ... đẹp như một người mẹ!

“Haha, nói cho chị tôi biết, tại sao lại đẹp như mẹ của em?”

Cô bé nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu đậu đinh và ngồi trên ghế đá.

“Chuyện này…”

Tiểu đậu đinh suy nghĩ một chút, “Cha em nói không được nói chuyện với người lạ, chị có thể nói cho em biết tên được không?”

Ở đằng xa, Tiêu Ngự suýt chút nữa đã đứng không vững và quỳ xuống lạy con trai mình. Không, thằng nhóc này học từ ai? Giọng điệu tra nam này là học từ ai?

"Haha, em trai thật là thú vị."

Đôi mắt cô gái lóe lên một cách thông minh,

“Vậy thì em hãy nhớ kỹ chị tên là Hoa Lục Lạc, hoa trong từ hoa, lục lạc trong từ tiếng chuông! ”

“Hoa Lục Lạc, tên hay quá”.

Tiểu đậu đinh mạnh mẽ gật cái đầu nhỏ của mình,

“Nhớ kỹ”

“Nói cho chị tại sao em lại ở đây một mình?”

Đôi mắt sáng của Hoa Lục Lạc linh động.

“En đang mạo hiểm.” Tiểu đậu đinh ưỡn ngực nhỏ,

“Như một người đàn ông.”

“ Phốc!”

Hoa Lục Lạc bật cười, rõ ràng mới bảy tám tuổi, nhưng lại cho người ta ảo giác như một bông hoa yêu kiều.

Ngay cả một cậu nhóc như Tiểu đậu đinh cũng ngây người nhìn khuôn mặt xinh đẹp hơn hoa của Hoa Lục Lạc.

Rất đẹp!

Cô bé cười một lúc, rồi nhìn cậu bé ngốc nghếch trước mặt, Hoa Lục Lạc không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn như tiểu thiên sứ của cậu,

“Nhóc con,em mạo hiểm thành công rồi sao?”

“Vẫn chưa”

Giống như một người lớn nhỏ, Tiểu đậu đinh cúi đầu bĩu môi,

“Thể lực của em quá yếu, đi bộ nửa giờ đã mệt rồi, không biết có đủ sức đi về nhà không”

“Em trai thật ngốc”

Hoa Lục Lạc cười nói: “Để chị đưa em về nhà.”

“Em hết sức rồi.” Tiểu đậu đinh lắc đầu,

“Tuy nhiên, nếu em ăn no thì có thể có sức."

Trong khi nói chuyện, cậu cầm chiếc cặp nhỏ của mình đến, mở ra.

Sau khi trút hết đồ ăn vặt ra, nhìn Hoa Lục Lạc

“Chị ơi, em mang nhiều đồ lắm không ăn hết được, chúng ta cùng nhau ăn được không, sau khi ăn xong chị có sức đưa em về nhà.”

“Chuyện này…”

Hoa Lục Lạc chớp chớp đôi mắt thông minh, nhìn Tiểu đậu đinh cười ngọt ngào,

“Được.”

Một lớn một nhỏ, hai đứa trẻ vui vẻ ăn quà và nói chuyện trẻ con.

Tuy nhiên, dáng dấp của họ quá đẹp.

Trong mắt người qua đường, chẳng khác gì kim đồng ngọc nữ.

Những ông lão bà lão ở quảng trường thích nhìn thấy những cô bé cậu bé như vậy.

Thỉnh thoảng, lại có ông lão bà lão đến nói chuyện với hai đứa trẻ.

Một ông chú già còn cố tình trêu chọc hai đứa trẻ.

“Người bạn nhỏ, nếu trước mặt con có một cái hố đặc biệt sâu, không có nước trong đó.”

ông chú già cười hỏi: "Nếu con nhảy vào thì phải trèo ra như thế nào?”

Tiểu đậu đinh: Đây có phải là khinh thường một đứa trẻ hai tuổi?

Thật đáng tiếc, cậu đã hai tuổi rưỡi, làm sao có thể bị câu hỏi kiểu này làm khó được.

Hoa Lục Lạc cười mà không nói lời nào, và nhìn Tiểu đậu đinh bằng đôi mắt thông minh của cô bé.

Kinh ngạc nhìn thấy đôi mắt ngây thơ của Tiểu đậu đinh, dường như đang nhìn kẻ ngốc, nhìn ông chú già trước mặt.

Haha, cậu bé này thật thú vị .......

Mắt Hoa Lục Lạc lóe lên sự ngạc nhiên và tò mò.

Thấy hai đứa nhỏ không nói chuyện, ông chú già cười lắc đầu, cười tự mãn nhìn bà cụ bên cạnh

“Vẫn còn nhỏ, không bằng cháu của tôi thông minh lắm”.

Nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của Hoa Lục Lạc biến mất, cô bé liếc nhìn ông lão, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiểu đậu đinh,

"Nói cho chị biết, em sẽ làm gì?"

Tiểu đậu đinh nhìn chị gái xinh đẹp, sau đó quay sang nhìn ông chú già,

“Em sẽ đem nước trong não ra, sau đó thì em sẽ nổi lên, thế này không phải là có thể đi lên sao?”

Haha!

Ông chú già và bà cụ phá lên cười, cười suýt chết đi sống lại.

Hoa Lục Lạc không cười, ánh mắt cô bé sáng lên nhìn Tiểu đậu đinh.

Bởi vì, cô bé đã đoán được Tiểu đậu đinh thực sự muốn nói gì.

“Hahaha, đứa nhỏ ngốc này đáng yêu quá”

Khi ông chú già cười đủ rồi thì cố ý nói đùa:

“Cậu bé, đầu của con có nhiều nước thế à?”

“Không có” Tiểu đậu đinh nhìn ông chú già, nghiêm túc hỏi

“Vì trong đầu con không có nhiều nước như vậy, tại sao con lại phải nhảy xuống hố sâu?”

Trong nháy mắt, thế giới trở nên yên lặng.

Hai ông bà già ngơ ngác nhìn Tiểu đậu đinh.

Ngay lập tức, khuôn mặt chuyển thành kinh ngạc và khó tin.

Chỉ có Hoa Lục Lạc khi Tiểu đậu đinh nói ra câu này đôi mắt cô bé sáng lạn. Một nụ cười ngọt ngào khẽ nhếch trên khóe miệng.

Cậu nhóc này rất thú vị.

Tôi thích cậu ấy!.

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.