Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm hỗn loạn hoang đường

Phiên bản Dịch · 1360 chữ

"Về nhà!" Cố Từ An nhìn Giang Niệm Hạ chằm chằm, dường như nghiến răng mà nói ra hai chữ ấy.

Vừa nghe nói phải về nhà, Giang Niệm Hạ lập tức xù lông như mèo nhỏ, chỉ thiếu điều nhảy dựng lên nữa thôi, cô vùng vẫy túm lấy Cố Từ An mà nói: "Cháu không về nhà, không về nhà đâu!!!"

Cố Từ An không có cách nào khiến Giang Niệm Hạ ngừng vùng vẫy bỏ chạy bèn dứt khoát ấn Giang Niệm Hạ vào ngực mình, ánh mắt bất giác dịu dàng hơi đôi chút, lộ ra vài phần không nỡ cùng bất đắc dĩ mà an ủi cô: "Được được được, không về nhà thì không về nhà."

Giang Niệm Hạ nghe Cố Từ An đồng ý mới trở nên ngoan ngoãn dụi dụi vào lòng Cố Từ An tìm tư thế thoải mái nhất như khi còn nhỏ, hai tay cũng vô thức ôm lấy thắt lưng Cố Từ An.

Cố Từ An cảm giác được động tác của Giang Niệm Hạ, toàn thân anh đột nhiên cứng đờ.

Khi Cố Từ An đang sững sờ thì Giang Niệm Hạ lại ấm ức lẩm bẩm: "Chú nhỏ, cháu không đẩy người phụ nữ xấu xa kia, là cô ta tự ngã xuống nên mới sẩy thai, không phải tại cháu."

Cố Từ An nghe thấy giọng nói của Giang Niệm Hạ, thân thể cứng đờ của anh lúc này mới thả lỏng vài phần, bàn tay ấm áp vỗ vỗ trên lưng Giang Niệm Hạ an ủi, Cố Từ An nhẹ nhàng nói: "Niệm Niệm, anh tin em mà."

Niệm Niệm của anh tốt bụng như vậy, sao có thể gây ra chuyện như thế được chứ.

Anh biết Giang Niệm Hạ thật ra chỉ là một con hổ giấy, từ trước đến giờ chưa từng gây ra chuyện gì tổn hại đến người khác.

Giang Niệm Hạ không muốn về nhà, Cố Từ An không còn cách nào đành phải tìm một khách sạn gần đó.

Lúc đi ra khỏi quán bar Giang Niệm Hạ đã ngủ mất rồi, Cố Từ An ôm Giang Niệm Hạ đi thẳng đến khách sạn, lúc thuê phòng cô lễ tân còn dùng ánh mắt mập mờ nhìn Cố Từ An và Giang Niệm Hạ dang được Cố Từ An ôm trong ngực.

Cố Từ An chỉ lớn hơn Giang Niệm Hạ bảy tuổi, Giang Niệm Hạ năm nay mười tám tuổi, Cố Từ An hai mươi lăm, không trách được dáng vẻ hai người khiến người ta dễ mà nhầm là tình nhân.

Nhưng cô lễ tân không dám nhìn lâu vào gương mặt lạnh lùng của Cố Từ An.

Cho nên không chú ý tới hai tai đỏ ửng bất thường của Cố Từ An.

Cố Từ An ôm Giang Niệm Hạ về phòng, nhẹ nhàng đặt Giang Niệm Hạ lên giường rồi đắp chăn cho cô, xong xuôi Cố Từ An mới đi tới cửa sổ sát vươn tay lên kéo cà vạt, sau đó mới cầm điện thoại gọi cho ông Giang.

Điện thoại reo vài lần thì có người bắt máy, giọng nói lo lắng của ông Giang vội vội vàng vàng truyền tới: "Từ An, đã tìm được Niệm Niệm chưa?"

"Ba, ba đừng lo lắng, con đã tìm được Niệm Niệm rồi."

Cố Từ An nghe thấy tiếng ông Giang thở phào nhẹ nhõm mới nói tiếp: "Có điều Niệm Niệm không chịu về nhà, con đã đưa con bé đến khách sạn ở tạm một đêm rồi, ngày mai sẽ đưa nó về nhà."

Ông Giang nghe thế thì yên tâm nói: "Được được được, Niệm Niệm không sao là tốt rồi, vậy nhờ con chăm sóc Niệm Niệm một đêm."

Từ nhỏ quan hệ giữa Giang Niệm Hạ và Cố Từ An đã rất tốt, Cố Từ An cũng rất thương Giang Niệm Hạ, nên để Cố Từ An chăm sóc Giang Niệm Hạ ông Giang cũng thấy yên tâm.

Cố Từ An đáp lại xong thì tắt máy.

Cố Từ An vừa cúp điện thoại quay đầu lại đã thấy Giang Niệm Hạ không biết tỉnh dậy từ lúc nào, cô ngồi trên giường vỗ vỗ trán: "Nước, vú Trương rót cho cháu cốc nước..."

Vú Trương là người hầu nhà họ Giang.

Giang Niệm Hạ say rượu đến mức hồ đồ.

Cố Từ An nghe Giang Niệm Hạ nói xong thì rót nước mang đến, anh đỡ lấy vai Giang Niệm Hạ rồi ghé cốc nước đến miện cô: "Mở miệng."

Nghe thấy tiếng Cố Từ An, lúc này Giang Niệm Hạ mới nhìn sang, bắt gặp gương mặt tuấn tú của Cố Từ An thì ngẩn người cau mày: "Chú nhỏ?"

Giang Niệm Hạ đỏ mặt, ánh mắt mơ màng, rõ ràng là dáng vẻ say rượu.

Cố Từ An nhíu mày, ghé cốc đến miện Giang Niệm Hạ: "Uống nước trước đã."

"Vâng." Giang Niệm Hạ vô cùng nghe lời.

Thấy Giang Niệm Hạ uống nước rồi Cố Từ An mới đứng dậy đặt cốc lên bàn, nào ngờ vừa mới đứng dậy đã bị ôm thắt lưng.

Cố Từ An sững sờ.

Cách lớp áo sơ mi mỏng Cố Từ An cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Giang Niệm Hạ truyền tới, nóng đến mức Cố Từ An không biết phải làm gì.

"Chú nhỏ định đi đâu?" Giang Niệm Hạ bất mãn lên tiếng.

Giọng Cố Từ An khàn khàn: "Niệm Niệm, buông tay ra đã."

Giang Niệm Hạ nghe Cố Từ An nói thế thì chu môi, sửng sốt, đôi mắt như nai tơ của cô đột nhiên phủ một tầng hơi nước, cô ấm ức nói: "Chú nhỏ cũng ghét cháu đúng không? Cháu biết ai cũng ghét cháu, cũng không cần cháu..."

Giang Niệm Hạ đột nhiên nghẹn ngào.

Giang Niệm Hạ nói như đang tức giận lắm, cô ra sức túm lấy Cố Từ An, vốn định kéo Cố Từ An quay lại, nào ngờ Giang Niệm Hạ dùng quá sức nên mất thăng bằng, chỉ nghe thấy một tiếng "rầm" vang lên, cái cốc rơi xuống đất vỡ tan tành.

Ngay sau đó trên giường vang lên tiếng "rầm" khác, chỉ thấy Cố Từ An bị mất thăng bằng ngã lên giường, hai tay đè chặt Giang Niệm Hạ dưới thân.

Giang Niệm Hạ cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này, cô trợn mắt ngây ngốc nhìn Cố Từ An đang nằm trên người mình.

Hai người cách nhau gần đến nỗi hơi thở hòa làm một, đôi môi đỏ mọng của Giang Niệm Hạ vậy chỉ cách môi Cố Từ An bốn, năm centimét.

Chỉ cần anh vừa cúi đầu là có thể dễ dàng hôn lên...

Ánh mắt Cố Từ An dần trở nên sâu lắng, con quái vật bị Cố Từ An kiềm nén ở sâu trong đáy lòng lúc này đột nhiên phá vỡ lớp xiềng xích xông ra ngoài.

Cố Từ An nghĩ như vậy mà cũng làm như vậy, anh lập tức cúi đầu hôn lên môi Giang Niệm Hạ, trằn trọc, cuối cùng dường như mất tự chủ, dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi mềm mại của Giang Niệm Hạ mà chiếm đoạt.

Giang Niệm Hạ mơ mơ màng màng bị hôn đến nỗi không thở được, đầu óc cô trở nên trống rỗng, chỉ biết nghe theo cảm giác, cô vô thức vươn tay vòng lấy cổ Cố Từ An kéo anh lại gần.

Động tác vô thức của Giang Niệm Hạ như thể đang mời gọi Cố Từ An, anh không kìm chế được bèn vươn tay luồn vào trong áo Giang Niệm Hạ.

Căn phòng bỗng tràn ngập sắc xuân.

"Đau, đau quá..." Giang Niệm Hạ dụi đầu vào cổ Cố Từ An, đau đến mức chảy cả nước mắt.

Cố Từ An nghe thấy tiếng nỉ non vô thức của Giang Niệm Hạ thì cau mày dừng động tác, cúi đầu hôn từng giọt từng giọt nước mắt của Giang Niệm Hạ, chờ đến khi cô thích ứng mới tiếp tục.

Bạn đang đọc Cô Vợ Ngọt Ngào Của Thiếu Gia Bá Đạo của Nam Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BánhĐậu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.