Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sâu dưới lòng đất.

Tiểu thuyết gốc · 2124 chữ

Vượt qua đoạn đường hầm chừng năm mươi mét, tại ngã ba, Hàn Vũ dừng lại. Phía trước gã, là bóng đêm vô tận!

Ánh trăng yếu ớt, len lỏi từ bên ngoài đã chẳng thể đi xa hơn được nữa.

Hắc ám như chờ đợi hắn tự đưa đầu vào.

Tên này không mang theo đèn, cũng không cầm theo đuốc.

Chẳng phải do hắn đã quên, bởi chỉ cần bước ra ngoài cửa, thấy bầu trời đêm, thì bất cứ người bình thường nào cũng cần tới ánh sáng.

Nhưng gã nhớ ra một chuyện, trong lăng mộ như Bleak Falls Barrow, nhiều nơi sẽ tích tụ khí gây cháy, mà metan là dạng điển hình.

Khối khí này dồn ứ cả ngàn vạn năm, quy mô rất lớn, chỉ cần một mồi lửa kích phát.. không cần nghĩ tới chuyện sau đó.

Thông thường, mạo hiểm giả sẽ mang theo vật phẩm chiếu sáng, hoặc pháp sư dùng phép Magelight, tạo ra những quả cầu ánh sáng trôi lơ lửng trên không, nhờ vào đó mà di chuyển.

Chỉ là, anh thanh niên của chúng ta mới chân ướt chân ráo bước vào "giang hồ", thì đào đâu ra những đồ vật như thế?

Trong game, đây đó, trên vách tường, những cây đuốc bập bùng cháy, soi đường cho Sát Long Nhân.

Tuy vậy, ngoài thế giới thực, chuyện vô lý này chẳng thể xảy ra.

Tàn tích lãng quên vài ngàn năm, mà đèn đuốc còn sáng? Thức ăn còn tươi mới? Bình thuốc còn tốt nguyên? Bạn tin được không?

Nếu chúng còn giữ nguyên trạng thái sau tương đó thời gian, thì hẳn là vật phẩm cỡ truyền kỳ trở lên, sớm đã bị vét sạch từ lâu.

Hàn Vũ đứng đó, như hòa làm một cùng bóng tối, yên lặng chờ đợi.

Gã chờ đợi một giả thuyết mà cộng đồng game thủ khi xưa từng lan truyền.

Chỉ vài phút thôi mà cảm giác như cả thiên niên kỷ trôi qua, cho tới lúc Hàn Vũ mừng rỡ rằng mình đã cược đúng.

Từ rất xa, tận đầu kia của đường hầm phía bên trái, một đốm sáng li ti chầm chậm tiến lại.

Lúc còn cách vài bước chân, tên này mới thấy rõ, đó là ngọn lửa phiêu du dập dờn trong không khí.

Nó mờ ảo, hư hư thực thực, tỏa ra thứ ánh sáng xanh lạnh lẽo – Ma chơi.

Những hầm mộ khổng lồ, chôn cất vô số người chết, tử khí dần tích tụ, biến đổi xác người thành Draugr.

Bên cạnh đó, không ít ma chơi cũng hình thành.

Hoàn toàn vô hại, chúng không chủ động tấn công, và sẽ bỏ chạy nếu nhận sát thương.

Sống nhờ tử khí, bọn này lượn lờ khắp các ngõ ngách, trở thành "ngọn đèn di động".

Song ánh sáng leo lét mà chúng mang theo không đáng kể, chỉ trong phạm vi bước chân.

Con ma chơi nọ tới gần Hàn Vũ, chạm lên đầu, lên vai tên này rồi bỏ đi.

Rải rác trên trần, trên vách, trên nền, đôi chỗ có những con bọ nhỏ, hay những cây nấm tí hon.

Dưới ánh lửa ma chơi, chúng cộng hưởng, tỏa sáng.

Trong hắc ám vô cùng vô tận, những đốm lân tinh này quý giá chẳng khác chi ngọn hải đăng soi đường cho thuyền bè qua đêm bão tố.

Tiếc là, con ma chơi này xuất hiện tại phía hầm mà Hàn Vũ không có ý định băng qua.

Hắn kiên nhẫn chờ đợi, rất lâu sau đó, ở đầu kia của đường hầm phía tay phải, một con ma chơi khác xuất hiện.

Không vội vã, chờ tới khi đốm lửa nọ tới đủ gần, cẩn thận quan sát, chắc chắn không có nguy hiểm gì, gã mới bước một bước.

Đó là một quá trình lặp lại thực tẻ nhạt.

Trong tàn tích, cạm bẫy nhiều không đếm xuể. Đa số dạng như bẫy gấu, dẫm vào là bị kẹp không tài nào rút chân ra được, chảy máu tới chết. Số khác phóng ra hàng loạt mũi tên hay mũi giáo, thậm chí còn tẩm độc.

Cái thì phát nổ khi chạm phải, cái lại đóng băng hay giật sét.

Hàn Vũ nghĩ kẻ thiết lập cạm bẫy hẳn là một tên bạo dâm thuộc dạng "max level" khi nghĩ ra đủ trò biến thái hại con nhà người ta.

Nhưng đáng sợ nhất, là một loại khác, không hẳn là cạm bẫy, cực kỳ khó phòng bị.

Chẳng dấu hiệu trước, bạn thấy một sợi dây treo lủng lẳng mấy món đồ hay hay? Hoặc một cái chuông gió lạ mắt? Dùng ma pháp "phân tích cạm bẫy" không thấy có nguy hiểm? Tháo xuống nghịch? Chúc mừng!

Chúng sẽ phát ra tiếng "leng keng! Leng keng!" không ngừng, đánh thức lũ xác sống dậy.

Và bạn sẽ được chọn một mình đối đầu với tất cả bọn Draugr hoặc tất cả bọn chúng đối đầu với một mình bạn.

Càng vào sâu bên trong, không khí càng nóng bức, ngột ngạt. Dù đã thấm mệt, mồ hôi ướt đãm áo, Hàn Vũ chẳng dám ngồi xuống, cũng chẳng dám dựa lưng vào tường nghỉ lấy sức.

Khí độc thường nặng nên chìm xuống, phủ lên sàn, chỉ cần ngồi là khỏi đứng lên, ở lại gia nhập hội xác sống và những người bạn.

Trước khi vào di chỉ, Hàn Vũ đã xúc tuyết bỏ vào trong bình mang theo người.

Đi chưa lâu mà tuyết đã tan thành nước.

Gã uống mấy ngụm, tới khi đã khát.

Nước tuy không còn lạnh nhưng vẫn đủ làm tên này tỉnh táo.

Bình vơi đi một phần ba, Hàn Vũ đặt nó trở lại chiếc túi sau lưng, cùng chỗ bánh mì.

Thực ra, có hai cách để vượt qua hầm mộ.

Cách đầu tiên, đơn giản và nhanh chóng, dựa vào thực lực cường đại, như Sát Long Nhân và Recorder, "gặp thần giết thần, gặp quỷ đồ quỷ" mạnh bạo băng qua.

Cách thứ hai, chính là cách tên nhát gan này đang dùng, lén lén lút lút, chậm rãi vượt qua.

Tuy lâu nhưng không phải đổ máu, phù hợp với nam chính của chúng ta.

Men theo những địa đạo ngoằn ngoèo, khúc khuỷu nhờ ánh lửa ma chơi khi mờ khi tỏ, Hàn Vũ thấy lũ Draugr đang say giấc nồng trong những cái hốc khoét sâu vào vách tường.

Nếu đủ cẩn thận cùng may mắn, không làm bọn này tỉnh giấc, thì có thể yên ổn vượt qua.

Lý thuyết là vậy, nhưng nói dễ hơn làm, bẫy rập khắp nơi, cùng việc ai có thể may mắn mãi được?

Tàn tích thường thiết kế kiểu đánh lừa thị giác, lối đi tiếp đặt ở những vị trí hiểm ác, những góc khuất mà mắt người rất hay bỏ qua.

Khi thì ẩn sau tảng đá, lúc lại bị cây cối phủ kín, chỗ thì chìm dưới lớp bụi dày, chố lại cần công tắc để mở.

Mà công tắc cũng thiên biến vạn hóa, đủ mọi hình dạng.

Chẳng nhờ tên game thủ này nhớ như in bản đồ trong đầu cùng sự kiên trì tìm kiếm, gã đã lạc đường vô số lần.

Mò mẫm tới khi toàn thân uể oải, đau nhức, Hàn Vũ dừng chân.

Nhận ra đường không còn xa, hắn thấy đói bụng. Hai cái bánh mì bị nhai ngấu nghiến, rồi kết thúc bữa ăn bằng mấy ngụm nước.

Tên này hơi lơ đễnh bước một bước.

Keng! Một tiếng kim loại chát chúa thình lình vang lên.

Hỏng rồi! Hàn Vũ mặt tái mét, lập tức lùi lại.

Cái vuốt khổng lồ từ trần địa đạo ập xuống, quạc thẳng vào người hắn.

Dù ngay lập tức phản ứng, nhưng gã vẫn bị đầu nhọn của cái vuốt chém một đường từ bụng tới ngực!

Tuy vết thương không sâu nhưng cũng vô cùng đau đớn, máu bắt đầu trào ra! Tên này cắn răng nhịn đau, cởi áo buộc lên vết thương.

"Nhiễm trùng thì bỏ mịa! Sai lầm quá!" Hàn Vũ nhăn nhó, nhưng không có chỗ bán thuốc hối hận.

"Đường thì còn xa! Tệ thật!"

Chỉ là, khi người ta nghĩ mọi thứ đã tệ, nó còn có thể tệ hơn!

Bị tiếng động ảnh hưởng, lũ Draugr thức giấc, lồm cồm ngồi dậy.

"Chạy!" Hàn Vũ vừa ôm ngực, vừa vắt chân lên cổ bỏ trốn.

Lũ xác sống gầm gừ, nhanh chóng truy đuổi. Hàn Vũ thấy phía trước, dưới sàn căng một sợi dây, gã lập tức nhảy qua.

Lũ hung vật không thèm để ý, đá vào sợi dây nọ.

Ùynh! Một cánh cửa gắn đầy chông nhọn vốn ẩn trong tường tức thì bung ra, đập bay mấy tên xác sống đi đầu.

Tuy vậy, chả thấm tháp gì với lũ cương thi ào tới như thác lũ.

Lại chạy qua một ngã rẽ, Hàn Vũ nhún người, tựa một con linh miêu, bật qua tảng đá chắn đằng trước.

Chỉ là động tác này khiến miệng vết thương hở rộng, đau đớn khiến thái dương gã co giật từng hồi.

Tên này thở dốc, thất thểu chạy tiếp.

Bầy xác sống phía sau tựa thủy triều, xô tảng đá sang dạt một bên.

Phập! Phập! Phập! Phập! Vô số mũi giáo từ mặt đất xiên thẳng lên, găm lũ xấu số lên trần.

Thở hổn hển, Hàn Vũ thấy bước chân dần chậm lại. Tuy gã lợi dụng cạm bẫy thành công, song lại làm nhiều tên khác tỉnh giấc. Hắn chẳng dám quay lại nhìn, khi mà tiếng gầm gừ của bầy xác sống ngay sát phía sau.

Chưa kể, mưa tên kèm những quả cầu lửa hay cầu băng, ào ào trút xuống.

"Kinh động cả lũ Draugr cấp cao rồi?"

Kịp thời ngoặt vào một ngã rẽ, tên này thoát chết trong gang tấc.

Nhận thấy thể lực đã suy yếu trầm trọng, gã không duy trì được bao lâu nữa.

Đường càng đi càng rộng, lũ Draugr không phải chen lấn nhau, đuổi mỗi lúc một nhanh.

Tận cùng con đường là nơi rất lớn, bị vực thẳm xé thành hai nửa.

Sâu bên dưới vết rách, ánh lửa rực cháy hắt lên nhuộm đỏ cả vùng.

Cây cầu đá đổ nát là con đường duy nhất bắc qua khe vực.

- Cố lên nào! Sắp thoát rồi! Anh thanh niên số nhọ của chúng ta cắn răng, khó nhọc lê từng bước lên cầu.

Sâu dưới miệng vực, tiếng than khóc ai oán cùng sức nóng hầm hập phả lên, khiến mồ hôi gã túa ra như tắm.

Đám Draugr vẫn bám sát phía sau. Những tên cấp cao còn triệu hồi ra cả Frost Atronach – khổng lồ băng cao chừng năm mét và nặng cả tấn.

Bọn này to xác nên di chuyển chậm chạp, mỗi bước chân khiến mặt đất rung lên dữ dội.

Cây cầu cũng vì thế chao đảo, xuất hiện rạn nứt.

Hàn Vũ đã qua được nửa cầu, gã lảo đão suýt ngã xuống bên dưới!

- Lũ ngu xuẩn này!

Giang rộng hay tay, hòng giữ cân bằng, gã như diễn viên xiếc đi trên dây, thận trọng từng bước một.

Lũ Draugr cùng Frost Atronach chen chúc bám theo. Khi sức nặng của chúng vượt quá trọng tải, cầu đá bắt đầu sụp đổ.

Hàn Vũ chỉ còn cách bờ bên kia mười bước chân. Đá dưới chân gã vỡ ra, sụp xuống. Chới với, tên này co người, đạp mạnh, tung mình nhảy về phía trước.

Bám vào một cành cây khô trồi ra từ bờ đất, gã chật vật trèo lên.

"Thật là hú vía" Lên đến nơi an toàn, thanh niên số nhọ quỳ sụp xuống, hai tay chống đất, đớp từng ngụm không khí.

Dưới đáy vực, lũ Draugr cùng Frost Atronach xấu số bị lửa đỏ nuốt trọn, biến mất trong dòng nham thạch rực cháy.

Đám còn kẹt lại chưa kịp lên cầu, kẻ rút cung, đứa niệm chú. Mưa tên cùng đủ loại ma pháp tới tấp đánh sang.

Mịa tụi bây, không cho tao nghỉ ả. Hàn Vũ cay cú, gã không còn sức hô to nữa nên đành chửi thầm.

Lồm cồm bò thêm hai chục thước, vượt quá phạm vi công kích, tên này giơ ngón giữa:

- Chúng mày có giỏi thì bắt tao đi.

Ngồi trên thềm đá, nhân vật chính của chúng ta chạm tay tới cánh cổng dẫn vào Bleak Falls Sanctum.

Bạn đang đọc Cổ thư sáng tác bởi levuvu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi levuvu
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.