Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4: Thanh Nhật Với Hỏa Đại Đạo

Tiểu thuyết gốc · 901 chữ

-"Ánh Nguyệt, Ta nhớ nàng" người nói câu này là Người Đầu Trọc, tên của hắn là Thanh Nhật hắn đã từng là một phật tu, đúng chỉ là đã từng thôi, bây giờ hắn nằm trên một nhánh cây, tay đưa lên trời như muốn nắm lấy thứ gì đó.

Đã hai ngày từ khi tia sáng dịch chuyển họ  đến đây, nơi này rất giống một khu vực nguyên sinh, chỉ là phạm vi có chút lớn, như Thanh Nhật, hắn đã dùng hết tốc độ của mình bay về phía trước trong vòng hai ngày vẫn chưa thấy được điểm cuối, đừng khinh thương Thanh Nhật, nhìn hắn như vậy nhưng dù gì hắn cũng là tiên đế đỉnh phong, nữa bước tiến vào vô thượng, dùng hết sức thì một giây cũng có thể bay được nữa vòng trái đất đi.

Thanh Nhật đang nằm hồi tưởng về quá khứ thì, trên không trung có người niệm chú ném hỏa cầu xuống xuống, hỏa cầu vừa chạm đất thì xung quanh phạm vi trăm vạn dặm chiềm trong biển lửa, cũng may Thanh Nhật phản ứng nhanh không thì bây giờ có lẽ đã biến thành một cục than rồi, không thì ít nhất cũng bị trọng thương đi.

-"ngươi là ai?" Thanh nhật điềm tĩnh nói với người thanh niên đang đứng trước mặt mình.

Người thanh niêm đứng trước mặt không trả lời thay vào đó là người thanh niên dần phóng to lên trên người khí chất biến hóa, khí chất có thể hủy diệt và đốt cháy mọi thứ, dần dần người thanh niên biến thành một Hỏa Cự Nhân cao vạn trượng, nhưng màu sắc của hỏa diễm không phải là màu đỏ, mà là màu của vũ trụ, cảm giác như đây là ngọn lửa bản nguyên thứ tạo nên sự sống cho toàn nhân loại, sau đó Hỏa Cự Nhân miệng thổi ra tia sáng màu bạc bay thẳng về hướng của thanh nhật, tia sáng màu bạc đi đến đâu, đất đá nơi đó điều bị nung chảy.

Thanh Nhật đương nhiên cũng không phải dạng dễ ăn gì lúc này hắn ôm lấy xâu chuỗi đang đeo trên cổ mình, hắn gầm lên một tiếng, hai tay chấp ấn, xung quanh bàn tay lại hiện lên những vòng tròn trận pháp màu đỏ.

-"Phật Nghìn Tay, Độ Hóa Sinh Linh" nói xong, sau lưng Thanh Nhật hiện ra một vị phật đà xuất hiện sau lưng, hào quang của vị phật đà tỏa ra khắp nơi, Hình thể của vị phật đà vô cùng cao lớn, có lẽ là to gấp hai Hỏa Cự Nhân, khuôn mặt của vị phật đà này lúc đầu rất nhân hậu, nhưng đột nhiên sau đó, miệng xụ xuống, khóe mắt rỉ ra máu, hào quang quanh vị phật đà bỗng biến thành màu đen, vạn cánh tay mọc ra sau lưng, chấp lại thành cánh, miệng vị phật đà mở ra, tạo ra những trận pháp nhỏ, nhưng số lựng rất nhiều, sau đó từ những trận pháp đó xuất hiện những dòng chảy màu đỏ ngưng tụ một quả cầu màu đỏ bắn về phía tia sáng của Hỏa Cự Nhân, song phương chạm nhau, trời đất bỗng rung chuyển, cảnh vật nơi đó bõng nhiên vị nhiễu đi, đây là hiện tượng không gian sắp bị sụp đổ.

-"CON MẸ NÓ, vừa vào đã dùng đại chiêu, ta không thể chết ở đây, ta phải quay về gặp Ánh Nguyệt"Thanh Nhật Gầm to lên, Từ con mắt, Và cả tai đều chảy ra máu, rất nhiều máu, cảm giác mình đang yếu thế, Thanh Nhật trong miệng lẩm bẩm gì đó, cuối cùng thì quả cầu của Thanh Nhật, bị nổ tung, vị phật đà bị thổi bay, người dần dần biến mất, để lại phía sau là một màn sương máu dầy đặt trong không khí, không gian xung quanh xụp đổ, để lại sau đó là một màn sương máu và hư không. Lúc này Hỏa Cự Nhân người dần thu nhỏ lại, sau đó hắn quay người rời đi, hắn nghĩ không cần thiết phải kiểm tra vì Thanh Nhật chắc chắn đã chết đi.

........

Cách nơi đó rất xa

Thanh Nhật trên thân dính đầy máu, tuy hắn bị trọng thương, nhưng hắn không chết đi

-"Ánh Nguyệt, ta không thể gặp được nàng nữa rồi" Thanh Nhật vừa nói xong câu thì cả người liền ngã xuông dưới đất, hắn bây giờ suy yếu, yếu đến nỗi một người trưởng thành cũng có thể giết hắn đi, hắn bây giờ chỉ nằm chờ chết.

-"tiểu hòa thượng, ngươi ở đây không thấy chán sao?"

-"tiểu hòa thượng ta có đem hạt đậu đến cho ngươi này"

-"tiểu hòa thượng tại sao ngươi lại làm như vậy?"

-"tiểu hòa thượng, ngươi tu như vậy khi nào thành chánh quả?"

-"tiểu hòa thượng, ta yêu ngươi, ngươi đừng chết nhé?, nếu ngươi chết ta sẽ buồn lắm đấy" những âm thanh của Ánh Nguyệt cứ mãi lẩn quẩn trong đầu của Thanh nhật

-"Đúng vậy, ta Thanh Nhật, không thể chết, ta còn phải trở về gặp nàng" Nói xong thanh nhật dùng hết sức bình sinh của mình đứng lên, hắn lấy cành cây bên cạnh hắn làm gậy chống và đi lên phía trước.

Bạn đang đọc Cổ Ngữ sáng tác bởi Congakg012
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Congakg012
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.