Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nàng mèo mặt đỏ

Tiểu thuyết gốc · 1981 chữ

- " Hôm nay học tới đây thôi. " - Việt Hoàng nhìn vào đồng hồ đã điểm 9 giờ,cậu trai vươn vai một cái,thế là sắp đến giờ cậu vào giờ Tiếng Anh.

Cẩm Tú nhìn cũng nhận ra hết giờ,liền thu lại laptop với bút viết,sau đó nhìn lén lén Việt Hoàng,chả biết từ bao giờ,má của Cẩm Tú đã ửng đỏ lên như quả đào.

Việt Hoàng dường như cũng nhận ra Cẩm Tú nhìn mình,liền hỏi :

- " Làm sao thế ? Mặt tôi dính gì à ? " - Việt Hoàng bất chợt nhận ra từ ván cờ vừa nãy mà thái độ của Cẩm Tú đối với chàng thư sinh đã thay đổi đi nhiều.

Cẩm Tú ấp a ấp úng,sau một chốc thì rốt cục nói ra :

- " Anh...anh dạy tôi cờ tướng được không? "

Việt Hoàng ngạc nhiên hẳn ra,thì ra cô nàng này muốn được mình dạy chơi cờ.Thật ra nếu như là vấn đề khác,có lẽ Việt Hoàng sẽ lười biếng từ chối,cậu không muốn quá phí thời gian.

Tuy nhiên,đây là cờ tướng,Việt Hoàng đối với bộ môn này là đặc biệt đam mê.

Thế rồi,chàng thư sinh ánh mắt đê tiện nhìn lên người Cẩm Tú :

- " Dạy cho em cũng được,tuy nhiên... "

Cẩm Tú nhận ra ánh mắt có chút không đúng đắn của Việt Hoàng,lập tức dùng hai bàn tay ôm lại ngực của mình.

- " Phải trả tiền. " - Việt Hoàng nói nốt.

Tới đây thì Cẩm Tú mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ,hình như cô nàng mới bị Việt Hoàng trêu ghẹo.

Thế rồi,Cẩm Tú ho khụ khụ một tiếng,chợt lấy lại tâm thái của nữ thần Đại Học Luật Hà Nội,bình tĩnh nói :

- " Tôi trả anh giống như dạy luật,500 ngàn một buổi,thế nào ? "

Việt Hoàng nhìn Cẩm Tú,sững người một cái,bộ dạng giống như người mất hồn.

Cẩm Tú thấy đàn anh không nói gì thì hiểu lần,lên tiếng :

- " Sao ? Anh chê ít à."

Việt Hoàng lúc này mới hoàn hồn trở lại,nhìn Cẩm Tú mà cười cười :

- " Không,đủ rồi đủ rồi."

Mặc dù Việt Hoàng mê tiền,nhưng vừa rồi cậu ta chỉ đưa ra yêu cầu tiền học để đùa giỡn Cẩm Tú thôi,nhưng cũng không thể ngờ tới,Cẩm Tú lại đồng ý cái rộp,hơn nữa còn đưa ra mức lương tới 500 ngàn một buổi.

Hồi nãy trêu nhỏ quê quá,xém chút nhữa quên là nhỏ là con gái cưng của tập đoàn Dược Phẩm số một Việt Nam.

- " Được rồi,thế tôi về đã,lịch học sẽ báo với em sau." - Việt Hoàng nhét hết sách vở vào ba lô rồi khóa lại,sau đó móc ra một cái điện thoại.

Nhìn thấy cảnh này thì trong đầu Cẩm Tú nảy ra một đống dấu hỏi,cô nàng không hiểu Việt Hoàng đang làm gì.

- " Zalo,không có Zalo làm sao mà trao đổi." - Việt Hoàng nói to làm đánh đổ Cẩm Tú đang suy tư.

- " À...à..." - Thì ra là xin Zalo,Cẩm Tú ậm ờ,sau đó tìm kiếm số điện thoại của Việt Hoàng trên Zalo,rồi kết bạn.

Vừa ấn nút thêm bạn một cái,sắc mặt của Cẩm Tú lại lập tức ửng hồng,đây là trong đời cô lần đầu tiên ném cho con trai số điện thoại.

Việt Hoàng nhìn thấy lời mời kết bạn mà " Đào Cẩm Tú " vừa mới gửi tới,liền gật đầu một cái,sau đó xách cặp lên xuống lầu :

- " Thôi,tôi về đây. "

Việt Hoàng vừa đi,Cẩm Tú cứ ngồi khoanh chân như vậy ở dưới đất,cô nàng dùng hai tay ôm lấy mặt,lúc này đã đỏ tới không thể nào đỏ hơn.

...

Cổng trường đại học Luật Hà Nội,Việt Hoàng chậm rãi lái chiếc xe Cub 50cc của bản thân đi tới.

Lịch học mỗi ngày của Cẩm Tú đáng lẽ ra phải diễn ra vào 8h rưỡi,tuy nhiên nay vào lúc 9h rưỡi Việt Hoàng có tiết,nên cậu đã đẩy lịch học lên 7h.

Vừa đến cổng trường,Việt Hoàng đã nhìn thấy một đám người chụm lại rất đông.

Đám người có nam có nữ,có cả sinh viên năm nhất lẫn tiền bối năm hai.

- " Anh Thái Bằng ga lăng quá đi,tao không chịu được nữa mất."

- " Thái Bằng với Cẩm Tú,cả hai đúng một đôi kim đồng ngọc nữ,chả khác gì phim ảnh."

Liên tục là những tiếng hét chói tai cùng bình phẩm đến từ các bạn nữ.Việt Hoàng vốn định không quan tâm mà vào thẳng trường ,nhưng mà nghe thấy mấy đứa con gái nhắc đến Cẩm Tú,không hiểu sao cậu lại dừng lại mà nghe ngóng.

Chỉ thấy đứng sát cổng trường là một người thanh niên,tuổi tác cùng Việt Hoàng không quá chênh lệch.

Người này cao khoảng một mét tám,người mang một chiếc áo sơ mi trắng phối cùng quần âu,khuân mặt cân xứng cùng với mái tóc nâu tây cắt gọn.

Nếu xét về độ đẹp trai,chàng trai này quả thực không thua gì Việt Hoàng.

- " Anh Thái Bằng,hôm nay Cẩm Tú cũng không có đến lớp. " - Chàng thanh niên đứng một lúc thì có một bạn nữ bước đến.

Bạn nữ này tên là Nguyễn Khánh Ly,là lớp trưởng của lớp Cẩm Tú,theo cách nói chuyện,thì cô nàng này cùng chàng trai kia cũng không phải lần đầu gặp.

- " Vậy à..." - Thái Bằng nghe được tin từ Khánh Ly thì khuân mặt chợt có chút thất vọng,nhưng sau đó lại nhanh chóng rút ra một tấm thiệp.

- " Nhờ em đưa cái này cho Cẩm Tú nhé,hẹn em ấy hai ngày sau gặp mặt." - Thái Bằng dặn dò Khánh Ly thật kỹ,sau đó giơ tay chào tạm biệt,mở cửa ghế lái của chiếc Mercedes bên cạnh rồi cứ thế rời đi.

- " Người gì đâu vừa đẹp trai vừa nhà giàu,lại còn lãng mạn,tao mà là Cẩm Tú thì tao cũng đổ rồi." - Một bạn nữ nhìn theo hướng chiếc Mercedes mà tự luyến.

Việt Hoàng đứng một bên thì hơi nheo nheo mắt,chả hiểu sao ngày thường không quan tâm sự đời " thư sinh " lại bỗng dưng để ý mấy vụ này.

...

- " Thái Bằng á ? " - Minh Trí vừa đánh máy tính vừa hỏi.

- " Ừ,mày biết cậu ta là ai không? " - Việt Hoàng một bên đang phơi quần áo,vừa thắc mắc.

Minh Trí thấy thế thì cười cười,xoay ghế lại nhìn Việt Hoàng :

- " Lần đầu tiên tao thấy mày quan tâm đến người lạ đấy,sao? ghen với thằng đấy à? "

Việt Hoàng nghe Minh Trí châm chọc thì có hơi tự ái,quả thật chả hiểu sao,từ khi biết Cẩm Tú thích chơi cờ,Việt Hoàng dần có cái nhìn khác với cô nàng này,rất muốn tìm hiểu xem con người của Cẩm Tú là như thế nào.

- " Không nói thì thôi." - Việt Hoàng bực tức,thu gọn đống móc treo đồ,rồi đi vào phòng.

- " Mỗi thế cũng dỗi." - Minh Trí cười cười,cậu ta biết không đùa được nữa,liền chạy ra khoác vai Việt Hoàng :

- " Võ Thái Bằng,thằng đấy là một trong những đứa theo đuổi Cẩm Tú,nhà nó mở một chuỗi nhà hàng tây,đẹp trai,học giỏi,là nam vương của Kinh Tế Quốc Dân,nghe bảo nó theo đuổi Cẩm Tú một năm rồi,bị từ chối cũng không bỏ."

Minh Trí nhìn thấy Việt Hoàng gật gù thì cười cười,sau đó nói :

- " Sao mày lại hỏi về nó? "

Việt Hoàng nhìn nhìn :

- " Thì tao thấy nó ở cổng trường tao,hẹn cái Tú hai ngày sau đi đâu ấy... "

Minh Trí vỗ vai Việt Hoàng,trong lòng thầm cười,lâu rồi cu cậu chưa thấy " thư sinh " để tâm đến chuyện đời như này.

- " Hai ngày sau là 13 tháng 10,sinh nhật của cái Tú đấy,tao đoán thằng Thái Bằng định tặng cho ẻm món quà gí đó." - Minh Trí không hổ là dân chuyên IT,thông thạo Internet,mọi thông tin cơ bản về Cẩm Tú cậu đều nắm lòng hết.

Việt Hoàng nghe xong thì mặt trầm ngâm,không biết trong đầu cậu ta bây giờ nghĩ gì.

...

Sáng hôm sau,tại quán Cafe Mèo.

Sở dĩ gọi là quán Cafe Mèo,bởi nơi này khách đến uống có thể vừa chơi với mèo vừa thưởng thức Cafe.

Ở một góc nhỏ bên trong quán,một cô gái đội mũ bịt khẩu trang đang ngồi,người này không ai khác chính là Đào Cẩm Tú.

Nguyên do cô nàng xuất hiện ở quán Cafe này,là bởi sáng cô đã hẹn cùng Trần Việt Hoàng ra chơi cờ cùng mình.

Xoạch một tiếng,cánh cửa quán Cafe mở ra,bước vào quán không ai khác chính là Việt Hoàng.Vì hôm nay là ngày nghỉ,nên Việt Hoàng ăn mặc khá là tùy tiện,một bộ áo phông quần đùi,phối thêm một đôi Vans,tay thì xách theo một chiếc cặp Laptop.

Nhìn thấy Việt Hoàng từ xa,Cẩm Tú bỗng chốc giật nảy người,sau đó chỉnh lại quần áo,mở sẵn ra chiếc Laptop trên bàn.

- " Chào."

- " Chào.." - Hai con người đại khái chào hỏi nhau.

- " Hôm nay tôi sẽ dạy em về cờ tướng,như đã hứa,tôi sẽ giúp em leo lên rank Kiện Tướng chỉ trong một tháng." - Việt Hoàng nghiêm túc nói,đối với cờ tướng và luật,cậu chàng lúc nào cũng nghiêm túc như vậy.

- " Ừ..ừm.." - Cẩm Tú chỉ biết ừm,sau đó đăng nhập vào giao diện của Cờ Tướng Zingme.

Vốn đang định gọi Việt Hoàng vào game,nhưng Cẩm Tú chợt nhận ra Việt Hoàng cứ nhìn chằm chằm mình.

- " Mau bỏ laptop xuống." - Việt Hoàng nói.

Cẩm Tú ngạc nhiên :

- " Không có laptop thì sao chơi ? "

Chỉ thấy Việt Hoàng khép laptop của Cẩm Tú lại, sau đó bỏ xuống ghế bên cạnh,rồi lấy cái cặp Laptop của mình ra.

Từ bên trong chiếc cặp,Việt Hoàng rút ra một cái bàn cờ bằng gỗ,mở bàn cờ gỗ ra,thì thấy bên trong có mấy chục quân cờ sứ nằm lộn xộn,Việt Hoàng cứ thế theo thói quen bày cờ lên bàn.

- " Bàn cờ này là do bác trưởng xã của tôi tặng lại,tất cả các kỳ thủ nổi tiếng đều xuất thân từ một chiếc bàn gỗ như này." - Việt Hoàng xếp cờ hoàn tất,ánh mắt nghiêm nghị nói.

- " Ư..ừm..." - Cẩm Tú chỉ biết ừm ừ,cô nàng cũng thường xuyên thấy mấy ông già đánh cờ ngoài đường,tất cả đều dùng bàn cờ gỗ như vậy.

- " Dạy luật em có thể gọi tôi là anh,nhưng ở cờ tướng,em bắt buộc phải gọi tôi là sư phụ." - Việt Hoàng tỏ vẻ vuốt râu.

Chả biết từ bao giờ,Việt Hoàng dường như có thói quen rất thích trêu đùa Cẩm Tú,cậu ta nhận ra Cẩm Tú tuy chảnh với con trai,nhưng thật chất tiếp xúc thì rất dễ ngượng.

Đúng như dự đoán,khuân mặt của Cẩm Tú lúc này đã ngượng chín dưới lớp khẩu trang,cô còn chưa từng nói qua con trai lạ quá mười câu,huống chi là xưng hô thân mật như vậy.

Nhưng nghĩ đến mục đích của bản thân,Cẩm Tú liền nhịn xuống mà nói :

- " Sư...sư phụ... "

Việt Hoàng thấy thế thì mỉm cười,sau đó cậu ta rời khỏi ghế ngồi,một lát sau thì nhanh chóng quay lại.

- " Méo..." - Chỉ thấy trên tay Việt Hoàng lúc này là một con mèo con lông xám,Việt Hoàng đặt mông xuống ghế,sau đó ấp con mèo vào đùi,vuốt ve nó nói :

- " Được rồi,bắt đầu học thôi."

Mặc dù giả vờ như không để ý,nhưng Việt Hoàng đã sớm nhận ra,Cẩm Tú đối diện mình mặt đã càng đỏ,nhìn vào con mèo trên tay cậu thèm thuồng.

Không uổng công là sinh viên IT! Thăng Trí nói đúng!

Cẩm Tú rất thích mèo !!

Bạn đang đọc Có Anh Ở Đây Rồi sáng tác bởi bachhogia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachhogia
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.