Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những Ngày Không Có Gió…

Phiên bản Dịch · 1651 chữ

Đôi khi, cuộc sống thật có ý nghĩa, nhưng lại chính là lúc có anh bên cạnh. Hình như…Chính anh đã mang hơi thở đến cho cuộc sống vương lại ở cõi trần của một con ma nữ. Nhưng sao, lúc xa anh…Cái hơi thở ấy như cạn kiện, đẩy tôi đến bên bờ vực thẳm. Anh biến mất một cách đột ngột, không để lại cho tôi lời nhắn hay bất cứ cái gì đại loại như thế. Anh cũng đáng ghét giống người con gái đó. Hai người đã khiến tôi có cảm giác buồn và hụt hẫng như này đây. Đáng ghét…

Tôi trở về ngôi nhà của mình trong trạng thái uể oải. Đã gần 11 giờ khuya. Tôi chẳng cần chút sức nào cũng có thể về được đến đây, ấy vậy mà, trong tôi cảm thấy như sắp tan chảy, mể mỏi!

“Hà Nhi”

“Hả??? Ơ…Là cậu à?”

“Nhi đi đâu mấy ngày nay vậy?”

“Huy ngốc thật, tớ là ma…Mà ma thì phải đi đâu cậu biết đó”

Tôi cười nhạt…Nhật Huy trước mặt tôi là một người con trai bằng xương bằng thịt, điển trai với vẻ lãng tử. Nhưng điều đó cũng chẳng giúp tôi khá hơn lúc này. Hạ Minh. Hạ Minh! Giờ đầu tôi chỉ ám ảnh bóng hình anh ta. Kẻ đáng ghét.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Tớ nhớ và lo cho Nhi lắm. Tớ…”

“Huy à, Huy lo cho tớ làm gì. Đâu còn điều gì tệ hại hơn cái chết có thể xảy ra với tớ được chứ?”

Huy nhìn tôi đau đớn…Nước mắt ngập khóe mi cậu ấy…Nhưng vẫn không rớt xuống. Nhật Huy của tôi…Cậu ngốc lắm!!!

“Thôi, Tớ chỉ muốn Nhi vẫn an toàn là được rồi. Tớ về nhé…”

“Tạm biệt Huy…”

“Tạm biệt Nhi…”

Còn lại tôi một mình trong căn phòng trống. U ám và hiu quạnh biết chừng nào…Lần này, không biết bao lâu nữa Hạ Minh mới xuất hiện…


Đúng như tôi dự đoán. Hơn một tháng trời Hạ Minh biệt tăm. Cuộc sống của một con ma nữ như tôi lại trở nên buồn tẻ như lúc đầu. Tôi vẫn như thế. Vật vờ, chọc ghẹo, và vẫn hay ngủ ngày như thời gian trước đó. Hạ sang, cái nóng oi ả khiến tôi gần kiệt sức. Khuya thật khuya tôi mới bước chân ra ngoài, tràn vào thế giới bóng đêm của chính mình. Ấy vậy mà, nóng…cái nóng đáng ghét lẩn quẩn quanh tôi, không chịu buông rời. Có lẽ các bạn cho rằng, thật hoang đường khi một con ma lại biết sợ nóng. Nhưng mà nè, khi tôi đang kể về cuộc đời của chính mình thì những gì bạn đang đọc là được khoác lên người cái gọi là Hoang Đường ấy đấy…

Hạ Minh biến mất, nhưng người đàn ông còn lại vẫn luôn bên tôi, bên một hồn ma…Nhật Huy không sợ bất cứ điều gì cả, vì cậu ấy yêu tôi. Tôi tin là như thế, khi cậu ấy có thể làm tất cả vì tôi. Kể cả việc thường xuyên lui tới nơi ở của một bóng ma vất vưởng. Huy vẫn giấu kín những gì đã xảy ra, thật không thể tin được, cậu ấy có thể yêu một người chỉ còn phần hồn. Sẽ có chuyện gì khi người thân của tôi biết sự thật? Chả nhẽ họ lại không nghi ngờ gì? Phải. Nhật Huy rất hay đến nhà tôi…Như kiểu cậu ta là kẻ phải chịu trách nhiệm với tôi vậy. Đôi lần tôi đến gần Huy và Yến Vũ, tôi cảm nhận được sự lạnh nhạt mà Huy dành cho cô bạn thân của mình. Cậu ta dường như mê lạc trong cái thế giới bóng đêm của tôi đã và đang tạo ra. Tôi có lỗi…Với Nhật Huy…Và cả Yến Vũ nữa. Phải làm sao đây khi anh chàng bạn thân nhất của mình đang chìm đắm trong ảo mộng của ma nữ? Tôi không thể tiếp tục gặp cậu ấy được. Nếu bên tôi lâu quá, rất có thể…Huy sẽ chết! Chột dạ…Hạ Minh cũng đã từng ở bên tôi đấy! Nhưng anh ta đâu có vẻ gì là bị nhiễm âm khí của tôi. Anh ta hay đột nhiên biến mất rồi lại bất thình lình xuất hiện…Vẫn bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy…

Có lẽ nào…

Không! Tôi ngốc thật…

Sao có thể chứ…

Trừ một điều…Hôm nay, không có GIÓ…

Đã một tuần nữa trôi qua, tôi không về căn nhà ấy, tôi sợ phải gặp Nhật Huy…Tôi sợ cậu ta không thể chấp nhận sự thật rằng tôi đã chết…Sợ cậu ta mãi u mê, yêu một con ma nữ như tôi…

Tôi về nghĩa địa Sài Gòn rồi ẩn mình trong đó. Ngôi một được dọn dẹp sạch sẽ, vẫn là một bó hoa lẫn lộn và một đĩa hoa quả. Tôi vốn là người dễ tính, nhưng ít ai biết được sở thích của tôi, ngoại trừ Yến Vũ và Nhật Huy. Chắc không phải nói thì các bạn cũng đã biết là ai làm việc này rồi chứ? Ừ. Là Yến Vũ …

Đó, kia chính là cô ấy, cô gái tóc nâu dễ thương có làn da trắng như Bạch Tuyết ấy…Một tuần qua…Dường như sáng nào yến Vũ cũng đến đây, hè rồi, nên cô bạn thân của tôi có nhiều thời gian rảnh rỗi lắm. Vũ tâm sự với tôi, chính xác là ngôi mộ của tôi. Buồn thật…Cô ấy yêu Nhật Huy tha thiết, chấp nhận chờ đời cậu ấy mấy năm qua, chịu sự lạnh nhạt của người đàn ông mình yêu quả là rất khó…Chút giày vò xâm chiếm lấy tôi như hành hạ tôi. Thật quá đáng. Tôi đã làm gì sai cơ chứ? Giày vò, hành hạ một con ma…Còn gì tệ hơn điều đó…Tôi muốn hiện lên, ngồi xuống bên cạnh cô bạn thân, ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng thủ thỉ tâm sự của mình. Nhưng ôi chao…Làm sao tôi dám khi không muốn Yến Vũ hét toáng lên rồi ngất lịm đi!

Tôi vẫn trốn tránh và chờ đợi như thế đấy. Trốn tránh anh chàng đáng thương Nhật Huy cùng những cơn điên loạn vì tình yêu do tôi gây ra cho cậu ấy. Nhưng cũng chẳng biết phải làm sao nữa. Nhiều lúc tôi còn quên đi cái mục đích tồn tại của mình trên cõi dương này nữa cơ…Quên cả tìm hiểu cái lí do mình chết!!! Thật hết cái nói. Hằng ngày, tôi vẫn nhìn thấy mọi thứ diễn ra trước mắt mình và vô tâm dẫm nát lên nó, tôi đơn côi lui lại trong ngôi mộ cỏ mọc xanh rì, được xén đẹp đẽ. Còn ngôi nhà kia, tôi biết. Nhật Huy vẫn thường lui tới đó, đau khổ ngóng chờ sự xuất hiện của tôi. Tôi thỉnh thoảng vẫn thấy cảnh tượng ấy…Bỗng chốc…Tôi muốn khóc…Nhưng đâu có dễ dàng gì…Bởi lúc này, người duy nhất đang chiếm lĩnh tâm trí tôi là Hạ Minh. Một con người bí ẩn. Không biết lần này, sẽ là thời gian bao lâu để anh ta xuất hiện. Cũng có thể, tôi nhớ anh, nhớ cái vẻ đau khổ của anh và ánh mắt sâu thẳm ấy. Tự khi nào, anh quan trọng với tôi đến vậy???...

Vẫn là một ngày…Gió không đến

Những ngày sau đó của tôi là những ngày nhàm chán và thất vọng. Điều mà tôi chờ đợi, người mà tôi thường nhớ đến vẫn chẳng xuất hiện. Tôi vẫn hay trở về căn nhà ấy trong đôi lúc để chờ ai đó…Nhưng câu trả lời là sự thất vọng. Ngược lại, cái cảnh tượng đau lòng về người con trai si tình mang tên Nhật Huy ngày càng ám ảnh tôi. Xót xa biết mấy…Khi Nhật Huy thêm một lần nữa đau đớn tột cùng khi tôi hoàn toàn biến mất trước mắt cậu ấy. Một lần nữa, cậu ấy mất tôi. Và có thể, lần này là vĩnh viễn…nếu cho tôi được sống thêm lần nữa, chắc hẳn người đàn ông tôi chọn sẽ là cậu ấy…Cậu ấy đáng đươc như thế. Nhưng…tình yêu thì không! Tôi sẽ bên cậu ấy để đền đáp tình cảm, tôi không thể để Nhật huy trong tình trạng giống Hạ Minh được. Hai người ấy…thật sự có gì đó rất giống nhau. Họ đều yêu người con gái tha thiết. Còn người con gái thì hờ hững vô tâm, đáng trách…Nhưng, đó là nếu tôi còn sống! Còn giờ đây. Tất nhiên điều tôi vừa nghĩ là không thể xảy ra. Tôi đã chết. dù có thế nào thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật đau đớn này. Thậm chí, tôi chết khi chưa biết được mùi vị của tình yêu. Chết mà không biết lí do…Và bây giờ, ngay lúc này đây. Có lẽ một phần nào đó của tình yêu đang đọng trong tôi…Khi một người xa lạ bỗng chốc trở thành tri kỉ. Một người xa lạ lại mang đến cho một con ma nữ nỗi nhớ da diết và sự thất vọng cùng hụt hẫng thực sự…Một người xa lạ lại có thể choán ngợp tâm trí của ai đó…

Có phải…

Tình yêu là chút gì đó rung động trong tâm hồn, là chút nhớ nhung khi xa cách, là sự len lỏi của hạnh phúc trong đôi lần gặp gỡ…là chút xúc cảm muốn được bên người đó…là tất cả…tất cả những gì bé nhỏ nhất đến những gì có thể làm được cho người đó…Cho dù…Một chút ấy có thể được đánh đổi từ rất nhiều đau khổ và nước mắt…

Hay có chăng…Với tôi…Những ngày không có gió là như vậy…

Bạn đang đọc Chuyện tình ma nữ của Không rõ tác giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.